Trong đại điện, một đám cường giả cấp tốc tràn vào.
Lúc này, tất cả nội tình của Tiên tộc đang được bày ra trước mắt.
Nếu ngoại giới thấy được thì mới biết rốt cuộc Tiên tộc mạnh đến mức nào.
Trong đại điện rộng lớn, những bảo tọa vắng vẻ nhanh chóng lấp đây người.
Ba vị Thiên Tôn, sáu vị Thiên Vương và 65 vị Hợp Đạo.
Trong một tộc lại có 74 vị đỉnh cấp, đây còn là bị Tô Vũ giết không ít cường giả và Thiên Vương ngụy đạo, nếu không thì cường giả Tiên tộc sẽ còn nhiều hơn nữa.
Phía trên, ba vị Thiên tôn ngồi ngang hàng với Thiên Cổ, Nguyên Mục và Tiên Chiến ngồi thấp hơn một bậc, đại biểu cho địa vị khác biệt.
Nguyên Mục Hầu không lộ chút biểu tình nào, chẳng biết hắn ta đang nghĩ cái gì.
Thiên Cổ nhìn mọi người bên dưới, nói không hề khách khí: "Mặc kệ các ngươi vui lòng hay không, từ hôm nay, Tiên tộc chỉ nghe lệnh ta! Trừ ta ra, bất cứ người nào cũng không được ra lệnh chỉ huy Hợp Đạo!"
Dứt lời, có người nhíu mày, một vị Thiên Vương lên tiếng phản đối: "Đây không phải hạ giới!
Thiên Cổ nhìn về phía người kia, lạnh lùng gạt ngang: "Thượng giới thì cũng như vậy thôi!"
"Thiên Cổ, ngươi..."
Vị Thiên Vương nọ tỏ ra bất mãn: "Có phải ngươi bá đạo quá mức rồi không? Ngươi có hiểu rõ về thượng giới không? Ngươi mới tới mà đã muốn đoạt quyền sao? Dưới hạ giới người làm việc tốt lắm à? Là ai bị người ta đánh cho phải phong giới chờ cứu viện?"
Dưới hạ giới, Thiên Cổ bị một người trẻ tuổi đánh cho phải đóng cửa bảo toàn mạng, chẳng biết lão đào đâu ra tự tin để mà lên đây đoạt quyền?
Vị Thiên Vương này nói tiếp: "Thượng giới khác biệt, mấy năm qua dưới sự dẫn dắt của Nguyên Mục và các vị Thiên tôn mà cường giả càng ngày càng nhiều, tộc ta phát triển mạnh mẽ hơn các tộc khác. Ngươi mới tới, ta thấy hay là để bàn chuyện này sau đi"
"Lớn mật!"
Tiên Chiến Hầu cả giận quát: "Càn rõ! Ngươi chỉ là một tên Chuẩn Vương cồn con, lấy đâu ra tư cách phát ngôn bừa bãi ở đây?"
Vị Thiên Vương tân tấn kia bày ra vẻ mặt khó coi, giọng Tiên Chiến Hầu cực kỳ lạnh lùng: "Nhìn cái gì? Nếu là năm đó thì ta đã trị ngươi tội bất kính! Từ sau khi Tiên Hoàng biến mất, bệ hạ sớm đã thông qua đề cử tiếp quản Tiên tộc, mười vạn năm qua Tiên tộc không ngừng phát triển đều là công lao của bệ hạ! Có lần triều tịch nào mà bệ hạ không thức tỉnh rồi giành thắng lợi?"
"Sao hả, ngươi không phục ư?" Tiên Chiến Hầu nói tiếp: "Không phục thì cũng kìm nén cho ta! Bệ hạ một mực ở hạ giới thì thôi đi, nếu ngài đã lên thượng giới thì đó chính là lãnh địa của bệ hạ!"
Không một ai lên tiếng.
Thánh Hầu thấy thế liền nói: "Nếu mọi người không có ý kiến, vậy thì cứ dựa theo lời điện hạ nói mà xử lý. Tiên Hoàng chưa trở về, Tiên tộc sẽ do điện hạ chấp chưởng"
Đạo Thiên Tôn nói giảm nói tránh: "Ta cảm thấy có lẽ Thiên Cổ không hiểu rõ về thượng giới cho lắm, chi bằng trước tiên cứ để Thiên Cổ theo Nguyên Mục học tập một hai..."
Thánh Hầu ngắt lời: "Không cần, thượng giới là nơi nhỏ bé chật hẹp, cần gì phải học tập? Ở đây ai mà không biết điện hạ? Nếu đã như vậy, những chuyện khác rất dễ xử lý, Nguyên Mục, trong vòng ba ngày ngươi hãy bàn giao tất cả cho điện hạ!"
Về mặt Nguyên Mục Hầu biến đổi, bất quá hắn ta vẫn cắn răng đáp: "Tuân lệnh!"
Thiên Cổ liếc hắn một cái, vị lão sư huynh của mình chưa hẳn đã tin phục, lão hiểu rất rõ điều này.
Mấy năm trước, đôi bên cũng vì chuyện Tiên Hoàng đại đạo mà náo loạn khó chịu.
Bây giờ lão cũng chẳng muốn gây chuyện với bọn họ, làm thế chỉ tổ hao tổn lực lượng của Tiên tộc mà thôi.
Nhưng lão nghĩ vậy chứ đối phương chưa hẳn đã nghĩ giống mình.
"Nguyên Mục, tới đây!"
Thiên Cổ vẫy tay gọi hắn lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc, vừa tới mà Thiên Cổ đã muốn gây chuyện luôn sao?
Có phải nhanh quá rồi không?
Từ trước tới nay, Thiên Cổ không phải kê nôn nóng đến vậy, vì sao lần này đến thượng giới lão lại gấp gáp không nhịn nổi?
Ánh mắt Nguyên Mục Hầu cũng biến ảo! Đối phương muốn bới móc tìm lỗi à?
Lần này Thiên Cổ đến thượng giới thực sự rất khác trước kia!
Nguyên Mục Hầu mắng thảm!
Ÿ có Thánh Hầu ủng hộ, ngươi không kiêng ky chút nào nữa sao?
Những năm qua, ta không có công lao thì cũng có khổ lao, khi hai vị Đạo Thiên Tôn, Hoang Thiên Tôn bế quan thì đều do ta cai quản Tiên tộc, ngươi dám ra tay với ta ngay bây giờ ư?
Trong lòng của hắn dâng lên vô số suy nghĩ.
Có điều hắn vẫn đứng dậy đi tới chỗ Thiên Cổ, hắn cũng muốn xem thử liệu có phải Thiên Cổ dám giết chết hắn ngay trước mặt mọi người hay không.
Ngươi dám ư?
Về mặt các vị Đạo Thiên Tôn rất ngưng trọng, họ đồng loạt nhìn về phía Thánh Hầu, thấy Thánh Hầu lạnh lùng nhìn mình thì đều cảm thấy bất đắc dĩ.
Thánh Hầu chính là nội tình của Tiên tộc, ông cũng là cường giả cấp độ tương đương Nhật Miện.
Hoặc có thể nói là Nhật Miện còn kém hơn ông một chút.
Bây giờ Thiên Cổ đã lên thượng giới, Thánh Hầu lập tức xuất hiện ủng hộ, cộng thêm đám Tiên Chiến nữa, trừ khi Tiên tộc muốn chia tách, bằng không thì chỉ có thể để Thiên Cổ tiếp quản Tiên tộc!
Nguyên Mục tiến lên từng bước.
Rất nhanh, hắn đã đứng dưới Thiên Cổ một bậc thang.
Khoảng cách đôi bên chưa đến một mét, đối mắt nhìn nhau, Nguyên Mục lộ ra vẻ mặt cương quyết, lòng thầm nghĩ tên này dám giết ta sao?
Họ đều là đệ tử của Tiên Hoàng!
Hắn còn lớn tuổi hơn Thiên Cổ, là sư huynh của Thiên Cổ.
Hắn thực sự không phục, nếu là lúc trước thì coi như xong, nhưng sau này Thiên Cổ vẫn luôn ở hạ giới, thực lực không hề tăng tiến, trong khi hắn thì đã bước vào lĩnh vực Thiên Vương nhiều năm.
Đừng thấy bây giờ Thiên Cổ tấn cấp mà cho rằng lão ngang bằng với hắn, lão cũng chỉ mới vừa tiến tới lĩnh vực này mà thôi!
Địa vị thân phận đôi bên không khác biệt lắm, thực lực của hắn còn mạnh hơn Thiên Cổ một chút.
Vì sao Tiên tộc lại để cho Thiên Cổ chấp chưởng mà không phải mình?
Trước kia thì không nói, trong triều tịch này, Thiên Cổ làm việc thật sự không tốt. Tiên tộc dưới Hạ giới cũng không có thành tích nào, ngược lại còn bị Nhân tộc đánh cho co đầu rút cổ.
Thiên Cổ có mặt mũi nào mà dám lên đây đoạt quyền?
Bày tỏ thái độ không phục, hắn kiệt ngạo mà nhìn Thiên Cổ.
Giọng Thiên Cổ vô cùng bình tĩnh, nhìn hắn hỏi lâu rồi nói: "Ngươi là sư huynh của ta, ta biết người vẫn luôn không phục!"
Nguyên Mục không lên tiếng.
Ngươi biết là tốt nhất!
"Những năm qua là ta quá kiêu ngạo, quá ương ngạnh.."
Nguyên Mục hơi ngạc nhiên, mà Thiên Cổ vẫn bình tĩnh nói tiếp: "Mấy năm nay, không phải mọi chuyện ta làm đều tốt, nhưng lòng bảo vệ Tiên tộc của ta chưa bao giờ thay đổi, ta nghĩ ngươi cũng giống như ta. Chúng ta đều là môn đỏ của Tiên Hoàng, năm đó lão sư rời đi quá vội vàng, chưa kịp lựa chọn ai chấp chưởng Tiên tộc, nhưng chúng ta thân là môn đồ thì nhất định phải bảo vệ tốt Tiên tộc này!"
"Lần này ta đến thượng giới không phải vì đoạt quyền, mấy chuyện đó chẳng có chút ý nghĩa nào. Đối với ta, nhiều năm trước ta nhìn không thấu danh lợi, nhưng bây giờ thì đã hiểu rõ rồi"
"Không có Tiên tộc, chúng ta sẽ chẳng là cái gì cả, bây giờ ta chỉ hi vọng Tiên tộc có thể truyền thừa mãi mãi!"
"Có lẽ Tiên Hoàng sắp trở về... Ngài ấy vẫn còn sống!"
Thiên Cổ nhìn về phía Nguyên Mục, ánh mắt Nguyên Mục lộ ra vẻ trào phúng, thản nhiên nói: "Sư đệ muốn nói chuyện tình cảm với ta sao?"
"Không cần thế!"
Thiên Cổ hờ hững đáp: "Ngươi và ta chẳng có quá nhiều tình cảm để mà nói. Mấy năm trước, ta bảo ngươi tự đoạn đại đạo nhưng ngươi không đồng ý, chúng ta sớm đã có thù hận từ đó. Ta chỉ muốn nói, lúc này không phải thời điểm để so đo chút chuyện như » vậy.
Nguyên Mục bật cười.
Thật sự rất nực cười!
Một câu không so đo của ngươi liền xong việc?
Gia hỏa này quả là có gan dám nói!
Thiên Cổ vẫn rất bình tĩnh: "Hôm nay, ân oán của chúng ta xem như kết thúc, thế nào?"
"Hửm?"
Không đợi Nguyên Mục trả lời, Thiên Cổ đã chậm rãi tiếp tục: "Ta tu Tiên Hoàng đại đạo, ngươi cũng thế, ngươi và ta đều đạt đến cấp độ Thiên Vương. Hôm nay chúng ta tranh phong đại đạo, dù ai thắng ai thua thì cũng coi như kết thúc, miễn cho ngươi gây phiền toái đến ta!"
"Có ý gì?
"Đại đạo tranh phong!"
Thiên Cổ lạnh nhạt cất lời: "Ngươi và ta thôn phệ lực lượng đại đạo của nhau, ai thắng sẽ thành Thiên Tôn, kẻ thua phải đoạn đạo! Hai vị Thiên Vương đổi lấy một vị Thiên Tôn cũng coi như không lỗ!"