Lời của Thần Hoàng Phi dễ khiến người ta cảm thấy bà đánh giá Tô Vũ quá cao, Long Thiên Tôn bên cạnh tỏ vẻ xem thường: "Hắn rất mạnh, thế nhưng bên hắn chỉ có mấy người, kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi, chỉ với số lượng Hợp Đạo của chúng ta đã đủ vây giết bọn hắn rồi!"
Thần Hoàng Phi liếc gã một cái rồi truyền âm cho Nguyệt Thiên Tôn: "Cách xa tên này ra! Đầu óc gã không tốt, sớm muộn gì cũng chết! Tam đại tộc đừng coi thường Tô Vũ là được, các tộc khác muốn tìm chết thì cứ mặc kệ họ!"
"Ta là đạo lữ của Thần Hoàng, thủ hộ Thần tộc mười vạn năm, ta không hi vọng Thần tộc diệt vong. Ta nguyện hiến dâng giọt máu cuối cùng đánh hạ cơ nghiệp vạn thế vì Thần tộc, nhưng ta không hi vọng Thần tộc lại hủy diệt trong tay một đám ngu xuẩn.
Nhật Miện và ngươi đều là người thông minh, hi vọng đừng để xuất hiện loại chuyện này!"
Nguyệt Thiên tôn ngưng trọng, y truyền âm hỏi: "Hoàng Phi, ngài cảm thấy nếu so sánh Tô Vũ với Bách Chiến thì thế nào?"
"Bách Chiến không phải kê ngu, đương nhiên tình hình cụ thể của hắn ra sao thì ta không quá rõ ràng. Có lẽ hắn cũng có tính toán riêng, nhưng Bách Chiến là người rất khó nói, lòng thủ hộ Nhân tộc của hắn không quá mãnh liệt. So ra thì Tô Vũ có vẻ giống Nhân Hoàng năm xưa hơn!"
Đây là đánh giá chí cao vô thượng!
Nguyệt Thiên Tôn càng thêm nghiêm nghị.
Thần Hoàng Phi lại nói: "Kỳ thật mọi chuyện rất đơn giản! Tam Nguyệt và Cự Phủ là những kẻ ngớ ngẩn à? Nếu không phải thì tại sao họ lại một mực đi theo Tô Vũ? Tô Vũ mới bao nhiêu tuổi? Có thể tu luyện tới Thiên Tôn, nào có ai là đồ ngu? Nhất là Tam Nguyệt, lão rất thông minh khôn khéo, nhiều năm qua Thực Thiết tộc bất diệt, từ triều tịch đầu tiên thì lão vẫn không tỏ rõ thái độ. Bây giờ, lão lại biểu lộ lòng hướng về Tô Vũ rõ rệt, ngươi cảm thấy sao?"
Vẻ mặt Nguyệt Thiên tôn càng thêm trịnh trọng: "Chiếu theo cách nói của Hoàng Phi thì chúng ta nên đối phó với Tô Vũ trước đúng không?"
"Không!"
Thần Hoàng Phi đáp: "Trước hết cứ đối phó với Ngục vương nhất mạch đã, dù Tô Vũ không vừa mắt chúng ta nhưng hắn vẫn ưu tiên đối phó với Ngục vương, điều này đại biểu một mạch kia nguy hiểm hơn nhiều! Đối với Tô Vũ, ta không đề nghị động thủ với hắn, mà là dây dưa kéo dài"
"Kéo dài?"
Nguyệt Thiên Tôn kinh ngạc, nói vậy là có ý gì?
"Kéo dài tới lúc Thần Hoàng trở về" Bà truyền âm giải thích: "Sắp rồi, ta cảm nhận được lực lượng đại đạo chấn động mạnh mẽ, bọn họ sắp trở về rồi!"
Bà thở dài một tiếng rồi tiếp tục nói: "Cứ kéo dài đi, ở thời đại này rất khó đối phó với Tô Vũ. Chờ khi phong ấn vỡ vụn, chờ cho Thần Hoàng trở về, đây mới là cơ hội tốt để giải quyết hắn"
"Nếu không kéo dài được thì cố gắng phòng thủ, phòng thủ không được thì có thể liên hệ với Bách Chiến để chống lại Tô Vũ, cứ để Bách Chiến đứng mũi chịu sào"
"Kỳ thật khi đánh Ngục vương nhất mạch chúng ta cũng có thể dây dưa" Bà nói: "Đánh thì nhất định phải đánh nhưng chúng ta cũng cần kéo dài thời gian!"
Đối với lời của Thần Hoàng Phi, nhất thời Nguyệt Thiên Tôn cũng không biết nên lựa chọn như thế nào.
Đây là lời bao trùm hàm ý gì?
Kiêng kị nhưng không dám đánh, Thần Hoàng Phi còn bảo Tô Vũ khó đối phó hơn cả Ngục vương nhất mạch.
Thậm chí dường như bà còn có vẻ rất e ngại!
Thần Hoàng Phi không phải kẻ yếu, năm đó bà chính là chủ nhân quy tắc, chẳng lẽ đến cả chủ nhân quy tắc cũng phải e dè Tô Vũ sao?
Nguyệt Thiên Tôn thầm nghĩ, nhất thời, y bỗng thấy coi trọng Tô Vũ hơn rất nhiều.
Hắn thật sự rất khó đối phó sao?
Bọn họ tiếp xúc quá ít với Tô Vũ, ở lần cuối cùng còn là Tô Vũ chiến bại.
Lỗ mãng, dễ kích động, hay nổi nóng, đây là ấn tượng mà Tô Vũ lưu lại cho họ.
Bây giờ, bầu không khí ở Tiên tộc ngưng trọng hơn rất nhiều.
Thiên Cổ buồn bực không lên tiếng, mang người bay về Nhân Sơn.
Phía sau, hai vị Đạo Thiên Tôn và Hoàng Thiên Tôn đều hơi khó chịu, nhưng cả hai ăn ý không nói gì, chỉ lắng lặng đuổi theo.
Tiên Chiến Hầu tới nghênh đón Thiên Cổ, thấy bầu không khí nặng nề thì vội nói sang chuyện khác: "Ngô Hoàng, lần trước ta ném binh khí xuống, bệ hạ không mang theo sao?"
"Đang ở trong tay Tô Vũ!"
Thiên Cổ đáp mà không cần nghĩ ngợi, dù không biết rõ tình huống thì lão vẫn thừa sức đoán được: "Ta và ngươi chưa từng trao đổi, nếu có thì cũng là do Tô Vũ làm!"
Tiên Chiến Hầu sững sờ: "Nhưng lúc đó ở Mệnh tộc mà, ta và kẻ kia.."
"Mệnh tộc hạ giới đã gia nhập dưới trướng của hắn rỏi, thượng giới thì khó nói, đừng quá tin tưởng Thiên Mệnh Hầu là được!"
Thiên Cổ vừa đi vừa hỏi: "Hoang, Thánh Hầu có đó không?"
Ánh mắt Hoang Thiên Tôn khẽ biến, vội đáp: "Vẫn đang bế quan!"
"Bảo ông ấy xuất quan đi!"
Thiên Cổ bình tĩnh ra lệnh: "Báo với Thánh Hầu giờ là lúc sinh tử tổn vong, ông ấy cũng nên xuất quan rồi!"
Hoang Thiên Tôn thoáng chân chờ: "Thiên Cổ..."
Thiên Cổ nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt nghiêm nghị: "Ta chẳng muốn đoạt quyền của các ngươi, nhưng các người hoàn toàn không biết gì về Tô Vũ. Nếu ta không làm vậy, sớm muộn øì các ngươi cũng sẽ chết trong tay hắn!"
Lão lạnh lùng cất lời: "Bảo Thánh Hầu mau xuất quan. Ta sẽ chấp chưởng Tiên tộc! Nếu các ngươi cảm thấy không ổn thì có thể thử ra tay với ta!"
Quyền hành ư?
Nếu bảo Thiên Cổ để ý thì đúng là lão rất để ým nhưng nếu nói là lão không để ý thì thật ra cũng đúng như vậy!
Có điều lão nhất định phải đoạt quyền!
Lão đoạt quyền không đơn thuần chỉ vì quyền lợi mà còn vì không muốn để cho Tiên tộc lâm vào tuyệt cảnh.
Đám người thượng giới không biết gì về Tô Vũ, vĩnh viễn cũng không biết hắn đáng sợ đến mức nào!
Bọn họ chắc chắn sẽ coi thường Tô Vũ!
Nếu chỉ đối phó với Ngục vương nhất mạch thì lão sẽ không đoạt quyền. Điều đó không cần thiết!
Các người cứ đánh là được, dù sao thực lực của ta cũng chẳng đủ, ta mới đạt tới Thiên Vương mà thôi, cần gì phải trở mặt với hai vị Thiên Tôn?
Nhưng lúc này dù phải trở mặt thì lão cũng muốn đoạt quyền!
Sắc mặt hai vị Thiên tôn đều không quá dễ nhìn.
Thiên Cổ không tiếp tục để ý nữa, rất nhanh họ đã về tới Nhân Sơn. Phía trước, Tiên Chiến Hầu mở đường cho lão, cấp tốc mở ra cấm chế ở Nhân Sơn, Thiên Cổ trực tiếp bước vào rồi bay thẳng về hướng Tiên tộc.
Bấy giờ, Nguyên Mục Hầu cũng mang người đến, nhìn thấy Thiên Cổ thì cười gượng, bất quá vẫn khách khí lên tiếng: "Thiên Cổ tới rồi, ta đang chuẩn bị bày tiệc mời khách đây"
Nguyên Mục Hầu cũng giống như Thiên Cổ, đều tu đại đạo của Tiên Hoàng!
Trước đó, rất nhiều người tu Tiên Hoàng đại đạo nhưng nếu không chết thì cũng đã chuyển tu, chỉ có mỗi Nguyên Mục Hầu vẫn một mực đi theo đạo này.
Thực tế Nguyên Mục Hầu và Thiên Cổ chính là sư huynh sư đệt Cả hai đều theo học Tiên Hoàng, là người cùng mạch cho nên mới chủ tu Tiên Hoàng đại đạo, có điều Nguyên Mục Hầu già hơn một chút, Thiên Cổ thì lại là nhân vật cuối kỳ Thượng Cổ.
"Không cần!"
Thiên Cổ trực tiếp vượt qua hắn, sắc mặt Nguyên Mục Hầu hơi khó coi, mà Thiên Cổ vẫn chẳng thèm nhìn, lão chỉ đi thẳng đến lãnh địa Tiên tộc.
Lão không nói hai lời, trong nháy mắt khí tức bộc phát, quát khẽ: "Thánh Hầu, ta đến rồi"
Lời vừa dứt, trong lãnh địa Tiên tộc bỗng nhiên có một ngọn núi nhỏ vỡ ra.
Ngay lập tức, một vị cổ lão cấp tốc xuất hiện, phút chốc đã xé rách hư không lao đến trước mặt Thiên Cổ, ánh mắt có vẻ vô cùng mừng rỡ và kích động.
"Điện hạ.."
Thiên Cổ đưa tay, trong mắt lão cũng đây sự kích động: "Thánh Hầu, ta đến rồi!"
"Điện hạt"
Nam tử mới bước ra này vui sướng nói: "Điện hạ sớm nên đến thượng giới mới phải, muốn đột phá ở hạ giới cũng quá gian nan"
"Không!" Thiên Cổ lắc đầu: "Thượng giới chưa hẳn đã tốt, đại đạo quá phù phiếm, cảnh giới tương đương thì không mạnh bằng hạ giới!"
Nói rồi lão bèn ra lệnh: "Không nói những lời này nữa, đã tới thì cũng chỉ có thể chấp nhận thôi. Chúng ta phải mau chóng tổ chức nghị hội, triệu tập tất cả Hợp Đạo, ta muốn chấp chưởng Tiên tộc!"
"Vâng!"
Khí tức của vị Thánh Hầu này vô cùng cường đại, rất nhanh, một chiếc đại ấn lơ lửng giữa không, ông ta quát khẽ: "Tiên tộc tổ chức nghị hội, trên Hợp Đạo bất luận đang bế quan hay đang ra ngoài đều phải mau chóng hội tụ tới đại điện!"
"Thánh Hầu!"
Đạo Thiên Tôn khẽ nhíu mày, vừa muốn nói gì đó thì Thánh Hầu đã ngắt lời: "Đạo Thiên Tôn, ngươi có ý kiến gì?"
Khí tức của ông ta bùng lên, một mình trấn áp hai vị Thiên Tôn cũng đủ khiến cả hai vị này đều cảm nhận được áp lực.
Mà bây giờ, đám Tiên Chiến Hầu cũng lập tức bộc phát khí tức, bày tỏ sự uy hiếp đối với Nguyên Mục Hầu.
Thiên Cổ giữ vê mặt bình tĩnh, nếu lão đã tới, nếu Thánh Hầu vẫn còn sống, vậy thì trời này chưa thể lật được!
Nguyên Mục muốn đấu với mình sao?
Hắn còn kém lắm!
Dù là hai vị Thiên Tôn thì cũng không được.
Lúc này, tất cả mọi người đều ôm lòng kinh hãi. Một lát sau, đại điện nghị sự phủ bụi nhiều năm của Tiên tộc đã được mở ra.