"Bệ hạ, ngài không lo lắng vạn tộc vừa mới ra khỏi thông đạo sẽ ra tay luôn sao?"
Lúc này, Cự Phủ đang toát hết cả mô hôi hột, vừa rồi gã rất sợ.
Vạn tộc có không ít Thiên Tôn, một khi thực sự xuất thủ thì bốn người bọn họ cũng không thể chống đỡ nổi.
"Hữm?" Tô Vũ nghi hoặc: "Sao lại phải ra tay? Vạn tộc bị điên à?"
"Chúng ta tới giúp đố, còn mang thêm người tới, hữu hảo như vậy thì ngoại trừ Long tộc bị giết quá nhiều, những người khác sao phải làm ra hành vi nguy hiểm tính mạng, tự đánh viện quân của mình?"
Viện quân?
Cự Phủ oán thầm trong lòng, ngươi làm gì có ý tốt, thế mà cũng gọi là viện quân à?
Tô Vũ trấn an: "Đừng lo lắng, nếu vạn tộc có lòng muốn đánh thì đã sớm ra tay với Bát Dực Hổ rồi, còn phải chờ tới bây giờ làm gì? Kỳ thật, những người này rất có thực lực và thiên phú, lòng ham chiến cũng nhiều, họ chỉ thiếu một thứ đó là không cách nào đạt thành nhất trí, ai cũng có tính toán riêng mà thôi"
Ví dụ như Long Thiên Tôn, y luôn lo lắng nếu mình chết rỏi thì Long tộc sẽ xong đời, Phượng Thiên Tôn cũng nghĩ như vậy. Còn Đạo Thiên Tôn thì lo nếu mình chết, Tiên tộc sẽ bị áp chế...
Họ đều ôm tâm tư như nhau!
Thực ra khi bùng nổ đại chiến, điều kiêng ky nhất là những suy nghĩ riêng như vậy, vạn tộc thiếu một người lãnh đạo ưu tú.
Nếu thật sự có thể tập hợp lực lượng vạn tộc thì sẽ rất mạnh.
Bây giờ họ có chín vị Thiên Tôn là Đạo, Minh, Hoang, Ma, Hồn, Nhật, Nguyệt, Long, Phượng, ngoài ra còn có Lôi Bạo và Thiên Mệnh vẫn coi như đang góp lực. Tính ra thì vạn tộc có trọn vẹn 11 vị cường giả cấp bậc này.
Tam Nguyệt có chạy thì cũng chỉ mỗi lão rời đi mà thôi.
Mà 1ï vị Thiên Tôn vẫn chưa phải là tất cả, Tiên Ma ít nhất còn ẩn tàng một vị, như vậy tổng cộng phải là 13 người, tính thêm cả Thần Hoàng Phi sẽ là 14 sự tỏn tại đỉnh cấp, ngoài ra còn có nhiều vị Thiên Vương khác.
Lực lượng như vậy khẳng định sẽ mạnh hơn bên Tô Vũ, mấu chốt là ai có thực lực để lãnh đạo vạn tộc? Đây mới là vấn đề quan trọng!
Lời này vừa nói ra, Cự Phủ và Tam Nguyệt đều gật đầu, Cự Phủ còn cười ha hả: "Bệ hạ nói không sai, nếu có thể hợp tác thì đã sớm thực hiện từ khi chưa có quy tắc rồi. Năm đó khi chúng ta đánh vạn giới cũng luôn là một kích công phá!"
Dường như từ đầu tới cuối vạn tộc chưa từng hợp tác với nhau, ngoại trừ khi bị Nhân Hoàng thống trị thì vạn tộc mới liên hợp cùng một chỗ.
"Tới Trúc Sơn trước!"
Tô Vũ không nhiều lời, bây giờ cứ cắm rễ ở thượng giới đã rồi tính.
Chờ vạn tộc trả người của Thực Thiết tộc về thì chúng ta mới bàn tới vấn đề hợp tác.
Cùng lúc đó, mọi người yên lặng nhìn Tô Vũ rời đi. Cả đám người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hồi lâu sau vẫn không nói gì.
Thần Hoàng Phi tuổi già sức yếu chợt ho khẽ một tiếng: "Mọi người về đi!"
Nguyệt Thiên Tôn vội vàng tiến lên đỡ bà: "Hoàng Phi, bây giờ chúng ta đều đến Nhân Sơn, vạn tộc ở thượng giới đã tề tựu đông đủ"
"Đây là chuyện tốt"
Thần Hoàng Phi khẽ gật đầu, đó quả thật là chuyện rất tốt, bà ngẫm nghĩ chốc lát rồi hỏi: "Trước đó Tô Vũ bại trận ở thượng giới thật sao?"
Nguyệt Thiên Tôn thuật sơ lại sự tình một lần, Thần Hoàng Phi suy tư hỏi lâu mới nói:
"Chuyện không nhất định là như vậy, có lẽ chỉ là thủ đoạn che mắt của hắn mà thôi.
Thôi được rồi, trước mắt Tô Vũ đang tích góp lực lượng, tạm thời hắn sẽ không có tâm tư đối phó chúng ta, mục tiêu hàng đầu của hắn vẫn là Ngục vương nhất mạch"
Nguyệt Thiên Tôn không nói gì, ý của Hoàng Phi... có lẽ lần trước Tô Vũ chỉ làm ra vẻ bại trận mà thôi?
Không đến mức đó chứ?
Ngay khi bọn họ còn đang thương thảo, Thiên Cổ và người đến đón lão đã tụ họp, lúc này lão quay đầu nhìn sang hai vị Đạo Thiên Tôn, Hoang Thiên Tôn, bình tĩnh nói: "Hai vị về trụ sở Tiên tộc trước đi, ta có chuyện muốn nói!"
Hai vị kia liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu với Nguyệt Thiên Tôn rồi tất cả cấp tốc bay đi.
Thần Hoàng Phi nhìn thoáng qua, ho khan mấy tiếng mới nói: "Thiên Cổ đã lên thượng giới, không biết ai sẽ chủ trì đại cục của Tiên tộc, Thần tộc của chúng ta.."
Bà nhìn Tịch Vô, võ vai y: "Thực lực của ngươi không đủ, trước hết chuyện trong tộc cứ giao cho mấy vị Nhật Nguyệt Thiên Tôn chấp chưởng đi!"
Tịch Vô hiểu chuyện gật đầu.
Thần Hoàng Phi ho khan không ngừng, khí tức rung chuyển: "Nguyệt Thực, nếu như còn là năm đó thì ngươi và Nhật Miện sớm đã thành chủ nhân quy tắc, vượt qua phàm tục. Việc nhỏ trong tộc cứ để Tịch Vô chủ trì, chờ khi phong ấn được giải trừ, các ngươi đều sẽ thành chủ nhân quy tắc thôi. Không cần hao tổn tâm trí vào chút việc vặt này, cứ dồn sức tu luyện đi"
Nguyệt Thiên Tôn hiểu rõ.
Bối phận của Thần Hoàng Phi rất cao, địa vị khó mà với tới, bà đã tới thượng giới thì dĩ nhiên họ phải nghe theo bà.
Tiếng ho của Thần Hoàng Phi ngày càng nặng: "Về chuyện tiêu diệt Ngục vương nhất mạch, ta không rõ nhiều tin tức cụ thể, nhưng nghe nói bọn chúng tồn tại một vị cường giả đỉnh cấp, thật ư?
"Đúng thế"
Thần Hoàng Phi trầm mặc hỏi lâu: "Ta sắp chết, đại khái không chờ được Thần Hoàng trở về. Người này cứ giao cho ta đi, ta sẽ dùng trận chiến cuối cùng để giải quyết, trừ đối phương ra, ngươi và Nhật Miện hãy giết thêm một vị Thiên Tôn khác... Khụ khu...
Bà ho khan, nhìn mọi người xung quanh rồi thở dốc nói: "Nhất định phải thật nhanh, Tô Vũ tới thì thượng giới ắt sẽ không an tĩnh được. Trước tiên, dùng cái giá thấp nhất để tiêu diệt Ngục vương nhất mạch, sau đó liên thủ để đối phó với Tô Vũ!"
Bà nói chuyện càng ngày càng gấp: "Có lẽ thượng giới cũng không coi trọng Tô Vũ dù hắn có nhiều vị Thiên Tôn, nhưng trong mắt của ta... Tô Vũ còn khó xử lý hơn Ngục vương nhất mạch nhiều! Chỗ Ngục vương chỉ là kẻ địch mạnh nhất chứ không phải tử địch"
Mọi người kinh hãi, Nguyệt Thiên Tôn nhịn không được lên tiếng: "Ý của Hoàng Phi là Tô Vũ còn khó dây dưa hơn cả Ngục vương nhất mạch?"
"Đó là điều đương nhiên!"
Thần Hoàng Phi gật đầu: "Chưa tới ba bốn năm, hắn đã nhấc lên sóng gió ở vạn giới, chinh phạt tứ phương, đừng bảo rằng đó là do thực lực hạ giới quá yếu, dù yếu thì Nhân tộc cũng yếu hơn nhiều. Thiên Cổ hay Tịch Vô đều không phải phế vật, người nào cũng cực kỳ coi trọng Tô Vũ, một mực phái người diệt sát hắn. Tới lần thứ ba họ còn tự thân ra mặt"
Đúng vậy, lần thứ ba họ đã tự mình xuất thủ!
Đây chính là Hoàng của cả một tộc!
Ai sẽ vì đánh một đứa trẻ mà năm lần bảy lượt khiến Hoàng của bản tộc tham chiến?
Thế nhưng Thiên Cổ đã làm như vậy!
Đáng tiếc mọi chuyện đã trễ rồi.
Mười vạn năm sau, Ngục vương nhất mạch đều chẳng phát triển bao nhiêu, Thần Hoàng Phi cũng chẳng sợ lắm, kẻ khiến bà lo lắng hơn cả chính là Tô Vũ. Có lẽ đám người thượng giới không hiểu, thậm chí bởi vì lần trước Tô Vũ thảm bại mà xem thường hắn, nhưng Thần Hoàng Phi thì không.
Không chỉ bà, mà toàn bộ người dưới hạ giới đều chẳng một ai dám coi thường Tô Vũ.
Dù trông Tô Vũ càn rỡ, lỗ mãng, xúc động thì đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài.
Đây là một người trẻ tuổi nhưng cực kỳ thâm trầm, quỷ kế đa đoan, mỗi khi hắn xuất thủ, ngoại trừ những việc chẳng còn cách nào thì đa số đều là mười phần chắc chín, thậm chí còn xây dựng trên cơ sở phe mình tuyệt đối không thất bại, không chết người.
Hắn hệt như một con rắn độc giỏi ẩn nấp, lúc nào cũng có thể cắn cho ngươi một phát, nếu một kích không trúng thì sẽ cấp tốc rút lui.
Hôm nay Tô Vũ dám trương dương tới đây, đại biểu một điều: hắn rất tự tin!
Đối với Tô Vũ, Thần Hoàng Phi không ngại dùng khả năng lớn nhất để suy đoán.