Trúc Sơn.
Lúc này, Trúc Sơn không một bóng người, một vài ngọn núi nơi đây đã bị san bằng, đạo trường cũng bị phong bế.
Dáng vẻ vô cùng tiêu điều.
Dù tính ra thì Thực Thiết nhất tộc rời đi chưa được bao lâu, nhưng nơi này vẫn có vẻ rất hoang vu, chẳng còn chút nhân khí.
Tam Nguyệt mở phong cấm, một đoàn người đi vào.
Nói là một đoàn người... Thôi được rồi, cũng chẳng có mấy ai.
Tuyết Lan không nói lời nào, Phì Cầu đưa mắt nhìn khắp nơi, chỉ có mỗi Thông Thiên bận trước bận sau, bắt đầu làm việc vặt dọn dẹp. Bây giờ cũng chỉ có y thích hợp làm mấy chuyện đó, hết cách rồi, ai bảo y quá yếu, Tuyết Lan cũng đã là Thiên Vương, một Hợp Đạo nhị đẳng như y ở đây không làm việc vặt thì ai làm?
Cấp tốc thu dọn cho Tô Vũ một mảnh đất trống, xây dựng một căn nhà trúc, Thông Thiên bận rộn nhưng cũng rất thích thú.
Đến thượng giới thật là tốt!
Tới đây, chúng ta sẽ đánh chết Nguyệt Hạo, đánh chết lão tổ của Ngục vương nhất mạch, như thế thì Thông Thiên này sẽ phát tài!
Không đến thượng giới thì chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào việc đánh chết Võ Hoàng.
Nhưng tốt xấu gì cũng đã làm hàng xóm lâu năm với Võ Hoàng, y thấy vẫn nên đánh chết Ngục vương nhất mạch thoải mái hơn.
Trong lúc y làm việc luôn tay, Tam Nguyệt nhìn quanh một vòng, đoạn hỏi: "Bệ hạ, lúc nào chúng ta hành động? Chờ vạn tộc ra tay trước sao?"
"Sao vậy được!"
Tô Vũ cười khẽ: "Đầu tiên cứ chờ thêm mấy ngày đã, cho Ngục vương nhất mạch ít thời gian tiếp dẫn vị chủ nhân quy tắc kia... Đương nhiên, ta e bọn họ không quá chú ý, cho nên chúng ta cần cho họ chút áp lực thích hợp!"
"Thực ra Bát Dực Hổ nghĩ sai rồi!" Tô Vũ nói: "Nếu Ngục vương nhất mạch không gặp nguy hiểm thì đâu cần phải gấp? Chỉ khi nào tao ngộ nguy cơ chúng mới phải e sợ!
Quýnh lên thì dù hao phí đại giới, chúng cũng sẽ nhanh chóng tiếp dẫn vị chủ nhân quy tắc kia xuất hiện!"
Tam Nguyệt lại hỏi: "Vậy còn nhóm Trà Thụ thì sao?"
"Bọn họ thì không vội!"
Tô Vũ đáp: "Hiện tại tất cả mọi người chẳng có truy cầu gì, có nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung, một khi đại chiến bạo phát, lúc đó, mọi người sẽ chẳng còn thời gian nghĩ ngợi nữa. Khi đấy mới là thời điểm để Trà Thụ ra sân! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đám Thiên Cổ đều đang cực kỳ đề phòng ta!"
Trà Thụ bỗng nhiên xuất hiện có lẽ sẽ khiến đám gia hỏa này suy nghĩ nhiều.
Tô Vũ không sốt ruột.
Chờ khi đại chiến xảy ra, mọi người xuất hiện tổn thất, khi đó song phương đánh nhau, ngươi sẽ không có thời gian để cân nhắc xem cơ duyên này có vấn đề gì hay không.
Đối với chuyện tâm lý chiến, hiển nhiên Tô Vũ rất có kinh nghiệm.
Muốn nghênh còn cự!
Cố tình bày ra mê trận để các ngươi cảm thấy cơ duyên này tới quá khó khăn.
Đây mới là chuyện tốt!
Nếu như cơ duyên tới quá đơn giản thì có vẻ như chẳng quý giá chút nào.
"Vậy thì bệ hạ, tiếp theo chúng ta làm gì?"
Cự Phủ vẫn còn rất mờ mịt, đã nói đủ điều rồi mà vị này vẫn còn hỏi chúng ta sẽ làm gì?
Tô Vũ rất bất đắc dĩ!
Lòng quá mệt mồi!
Lần này hắn không mang theo người thông minh, mấy vị ở đây đều là kẻ chỉ giỏi đánh.
Chẳng có một ai biết động não.
Thực ra Tam Nguyệt không hề ngu ngốc, bất quá Tam Nguyệt thích đứng ở góc độ của Thực Thiết tộc để suy xét vấn đề, vậy nên khó lòng chung mạch não được với Tô Vũ.
Nếu để Tam Nguyệt bày mưu tính kế thì lão chưa hẳn đã đáng tin cậy.
Được rồi, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Nếu người biết động não như Đại Chu vương hay Vạn Thiên Thánh có mặt ở đây thì mọi chuyện sẽ rất thoải mái.
Đáng tiếc, thông thường chẳng mấy ai có thể có đủ cả vũ lực và trí tuệ.
Tô Vũ đành phải giải thích: "Chúng ta đánh nhau, giết người, hết thảy mục đích đều là vì làm cho bản thân mạnh lên, hiểu không?"
"Đây là bản chất, cũng là hạch tâm của vấn đẻ!"
Tô Vũ nói đầy thâm ý: "Đánh nhau, giết người, không phải chỉ để cho thoải mái, mà còn là để chúng ta mạnh mẽ hơn!"
"Chúng ta tiến bộ quá nhanh, trong thời gian ngắn kỳ thật rất khó tiến bộ thêm nữa...
Cho nên hiện tại, cách tốt nhất và đơn giản nhất để cường hóa chúng ta đó là bản thân ta cần phải mạnh lên!"
Mọi người gật đầu, Phì Câu gật đâu, Thông Thiên Hầu cũng điên cuồng gật đầu.
"Nếu ta mạnh mẽ, cường giả dung nhập đại đạo của ta cũng đều sẽ mạnh mẽ!"
"Mà ta muốn mạnh lên thì cần hai điểm, thứ nhất, đại đạo phải hoàn thiện!"
"Thứ hai, thiên địa được hoàn thiện!"
Cự Phủ mờ mịt hỏi: "Đại đạo và thiên địa không phải là giống nhau sao?"
Tô Vũ thở dài, nhẹ giọng giải thích: "Không giống nhau! Đại đạo hoàn thiện là chuyện của đại đạo! Đương nhiên, đại đạo hoàn thiện sẽ có thể trợ giúp thiên địa cường đại, nhưng kỳ thật thiên địa cũng có thể tự mình mạnh lên!"
"Làm sao để được vậy?"
Cự Phủ hỏi một câu, Tô Vũ cười đáp: "Chuyện này thì có không ít phương pháp. Thứ nhất, thôn phệ căn nguyên Hỗn Độn giống như Bát Dực Hổ, giúp cường hóa thiên địa!
Thứ hai, thôn phệ cổ thú, cổ thú đều là cường giả Hỗn Độn nhất tộc, cho nên giết cổ thú Hỗn Độn có thể trợ giúp ta củng cố thiên địa! Thứ ba, đánh giết cường giả tu luyện Hỗn Độn đạo! Thứ tư, đánh giết cường giả Vạn đạo, tước đoạt lực lượng đại đạo của họ để bổ sung cho bản thân!"
Cự Phủ tổng kết lại bằng một câu: "Chính là giết nhiều người?"
"Có thể coi là thết"
Tô Vũ gật đầu.
Cự Phủ thấy lòng mình thực sự quá mệt mỏi.
Mẹ nó, ngươi cứ nói thẳng ra là được rồi!
Thật là... còn quanh co lòng vòng làm gì.
Tô Vũ rất bất đắc dĩ: "Ta đang giảng giải tác dụng của việc giết người cho các vị chứ không phải chỉ đơn thuần vì muốn giết người, hai chuyện này thực tế thì không giống nhau"
Cự Phủ gật đầu qua loa.
Còn không phải đều là giết người à?
Tô Vũ thật sự hết cách, thôi được rồi, không nói nữa cũng được.
Đương nhiên hai chuyện hắn vừa nói rất khác biệt!
Đơn giản mà nói thì một cái là giết không mục đích gì, một cái là giết có mục tiêu, vạn sự không có mục tiêu thì nhất định sẽ thất bại, chỉ khi có mục tiêu, có tín niệm, có kế hoạch thì mới có thể thành công!
Cự Phủ lười nói nhiều, Phì Cầu cũng không thích phải suy nghĩ, nó chỉ hiếu kỳ hỏi:
"Nói cách khác, trong chúng ta ai cũng có thể giết, giết thì đều có thể giúp ngươi cường đại?"
"Không thể nói như vậy!"
Tô Vũ lắc đâu: "Giết rồi phải bóc ra lực lượng đại đạo mới được, nếu ngươi khiến đại đạo của đối phương phát nổ thì ta có thể được lợi cái gì? Một cỗ thi thể à? Thứ này đâu có ý nghĩa gì lớn! Mấu chốt ở chỗ, giết đối phương rồi thì lực lượng căn nguyên được bảo tồn bao nhiêu?"
"Vậy phải làm sao mới được?"
Phì Cầu bất đắc dĩ nói: "Chúng ta mà giết thì đại đạo của đối phương sẽ phát nổ ngay, làm sao có thể bảo tồn được nhiều?"
"Cho nên hành động cần phải nhanh-chuẩn- ác!"
Tô Vũ nhấn mạnh: "Nhất định phải nhanh, nhanh đến mức đối phương phản ứng không kịp, lực lượng đại đạo tiêu hao không lớn, thi thể bảo tồn hoàn chỉnh, đại đạo có thể bị bóc ra..."
Bấy giò, Thông Thiên Hầu đã hiểu được phần nào: "Ý của bệ hạ là dạy cho chúng ta giết người như thế nào, để chúng ta đừng giết lung tung mà phải giết có nghệ thuật, có phẩm vị?"
Tô Vũ: ".."
Ngươi nói vậy thì ta biết đáp trả kiểu gì?
Ta đúng là có ý này, nhưng không phải giống như kiểu ngươi nói.
Thôi vậy, trên đại thể cũng chẳng khác biệt nhiều lắm.
Thông Thiên hớn hở nói tiếp: "Bệ hạ ghét bỏ Cự Phủ và Phì Cầu giết người quá không văn minh, toàn là giết cho đối phương không còn toàn thây, Tam Nguyệt cũng thế, một trúc liền gõ cho nổ tung, không ổn tí nào đúng không?"
Tô Vũ không lên tiếng.
Thông Thiên tiếp tục nhanh miệng: "Ta hiểu rồi, bệ hạ thích cách của Tuyết Lan tướng quân, dùng băng phong kín kẻ địch, đúng không?"
Ánh mắt y sáng lên, vội hôi: "Bệ hạ, ta nói không sai chứ?"
Tô Vũ chẩn chờ một chút, nửa ngày sau mới khó khăn gật gật đầu.
Mẹ nó!
Ngươi nói cũng không sai lắm, nhưng sao cứ đến trong miệng ngươi thì ta luôn cảm thấy mọi chuyện đã thay đổi phương hướng vậy?
Thoáng chốc Cự Phủ cũng đã hiểu ra, gã bất đắc dĩ than thở: "Nhưng chúng ta chỉ biết đập trực tiếp thôi!"
Thông Thiên cũng chen miệng: "Nhắc tới phương thức giết người thì Tuyết Lan và Kỳ vương phi là thích hợp nhất, nữ nhân giết người đều rất văn minh, một vị đóng băng, một vị hóa đá, thủ đoạn này tương đối có tính nghệ thuật!"
Tô Vũ lười nhiều lời với y nữa, hắn cấp tốc gạt ngang: "Giết người không quan tâm nhiều hay ít, nhưng phải giết thật hoàn chỉnh, điểm ấy tuyệt đối không sai!"
"Cho nên mặc kệ tiếp theo chúng ta có thể giết bao nhiêu, nhưng giết xong phải có ích lợi, không thể giết phí công được!"
Hắn giảng giải tiếp: "Chúng ta phải gây ra chút áp lực cho vạn tộc và Ngục vương nhất mạch mới được! Không cho chúng áp lực thì chúng sẽ không biết chúng ta điên cuồng ra sao, ta cần bức bách chúng đưa người của Thực Thiết tộc tới!"