"Vậy bây giờ..."
Cự Phủ nhìn về phía Tô Vũ, Tô Vũ sợ gã lại lảm nhảm, hắn giành nói trước: "Trước tiên chế tạo Trúc Sơn thành trụ sở hậu phương của chúng ta, sau đó đem toàn bộ Trúc Sơn đến tiền tuyến, dời qua đó xong, chúng ta sẽ bắt đầu trả thù! Khẩu hiệu chính là báo thù rửa hận vì chuyện lần trước! Người của Ngục vương nhất mạch tới ít thì chúng ta sẽ nuốt luôn, nếu người của chúng tới nhiều, chúng ta bèn lui về phụ cận Nhân Sơn!"
Mấy người liếc nhìn nhau, trâu bò như vậy?
Mới lên tới đây đã lập tức đi gây chuyện?
"Nếu Hỗn Độn cổ tộc nhúng tay..."
"Giết không tha!"
Tô Vũ không quá để ý: "Trong đám cổ thú chỉ có vài kẻ là có chút trí tuệ, phần lớn đều là lũ vô tri, không cần để ý tới chúng! Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long sẽ khắc chế chúng, bọn hắn tụ tập cổ thú chỉ với mục đích làm bia đỡ đạn, vây giết vị chủ nhân quy tắc kia!"
Tô Vũ nói xong thì khẽ cười: "Cho nên hình tượng mà chúng ta xây dựng cho bản thân chỉ có hai từ: lỗ măng!"
Hình tượng đều là tự mình tạo ra.
Để vạn tộc tự suy đoán đi!
Tùy ngươi đoán, ngươi nghĩ thế nào, ta đây chỉ có hai từ —— lỗ mãng!
Lần trước là thế mà lần này vẫn y như vậy.
"Cho nên bây giờ mau chóng dọn nhà! Lưu cho mình căn cứ trụ sở rồi chuyển hết Thực Thiết tộc đến, khi các vị Cự Trúc Hầu trở về còn có thể mang Thực Thiết tộc đi luyện binh"
Tốt lắm!
Bây giờ mọi người đều biết ngày đầu tiên đến thì cần phải dọn nhà.
Rất nhanh, các vị cường giả bắt đầu bắt tay vào làm việc, không phải vận chuyển bình thường mà là na di toàn bộ đạo trường Trúc Sơn đến tiền tuyến, tồn tại hệt như Nhân Sơn.
Bởi vì Tô Vũ muốn cắm rễ ở đó!
Ngày hôm ấy, tất cả cường giả ở Nhân Sơn đều thấy được cảnh tượng mấy vị đỉnh cấp kéo theo một tòa Trúc Sơn to lớn lao vùn vụt về phía trước.
Các tộc còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này thì Tô Vũ đã vận chuyển toàn bộ Trúc Sơn qua.
Không chỉ như vậy, trong ngày hôm nay, Tô Vũ còn trực tiếp tiến vào vòng ngoài của Hỗn Độn Sơn, trực tiếp na di từng tòa Thần Sơn Hỗn Độn về phía Trúc Sơn, hắn muốn chế tạo một căn cứ ở nơi này.
Kỳ thật hắn chỉ muốn mọi người biết phải đến đâu mới có thể tìm được hắn.
Trên đỉnh Nhân Sơn.
Một đám cường giả đứng ở nơi cao ngút này nhìn về phía Trúc Sơn cách bọn họ không đến trăm dặm.
Tô Vũ thật sự muốn khai chiến với Ngục vương nhất mạch!
Bấy giờ, có người mở miệng: "Các ngươi cảm thấy lúc nào thì hắn sẽ đến nói chuyện hợp tác với chúng ta? Hắn sẽ đưa ra điều kiện gì, hoặc là nói, chúng ta nên đối phó với hắn thế nào?"
"Khó mà nói, trong ba đến năm ngày có lẽ hắn sẽ đến thôi!"
Mấy vị Thiên Tôn trò chuyện với nhau.
Bỗng nhiên, đám người Tô Vũ bên kia lộ ra khí tức tung hoành, sau một khắc, cả nhóm bay thẳng vào dãy núi Hỗn Độn, vượt qua sông Hỗn Độn.
Âm thanh Tô Vũ chấn động thiên địa, chứa đây lệ khí và sự hung tàn, hắn gầm lên:
"Nguyệt Hạo, cút ra đây!"
"Giết người của ta, bản Hoàng không giết ngươi, thề không bỏ qua!"
Khí tức của Tô Vũ bức ép khí thế, chất chứa dáng dấp tàn bạo hung ác, hắn quát tháo không ngừng: "Súc sinh, ta giết ngươi mà ngươi còn dám phản kháng! Ngươi lại dám giết người của ta, Nguyệt Hạo, ngươi tự sát hoặc giết tên Vũ Hi kia, bản Hoàng liền tha cho mạng chó của các ngươi!"
Âm!
Một tiếng nổ vang thật lớn, Tô Vũ vỗ ra một chưởng khiến ngọn núi lớn nát bấy, vẻ mặt hắn đầy hung tàn: "Dẹp yên vòng trong Hỗn Độn Sơn, dọn sạch hết thảy chướng ngại, ta muốn nhìn thấy hang ổ của bọn súc sinh ấy!"
"Vâng!"
Sau mệnh lệnh của Tô Vũ, một loạt tiếng nổ âm ầm vang lên.
Từng ngọn núi lớn trực tiếp bị dẹp yên!
Đám cường giả dưới trướng Tô Vũ đánh nổ rất nhiều ngọn núi.
Trên núi lúc này còn có cổ thú Hỗn Độn, nhưng chúng đều bị bọn hắn cường thế giết chết tại chỗ!
Hiện tại, một hổ một rồng ở hai phía nam bắc cách không tương vọng, họ mang theo rất nhiều cổ thú nhưng lại không nhúng tay.
Mà người của Tô Vũ vẫn hoành hành không sợ!
Rất nhiều ngọn núi đã bị dẹp yên!
Tô Vũ cười lớn: "Đợi ta dẹp yên ổ chó của các ngươi, nhìn xem các ngươi còn trốn vào đâu!"
Oanh!
Tô Vũ tung một quyền đánh nổ thiên địa, trong hư không một bóng người bị hắn đánh tan tại chỗ, lúc này, hắn trực tiếp mở Thiên Môn, Thiên Môn to lớn bao trùm thiên địa, chiếu rọi chư thiên!
"Đánh lén ta ư? Nhìn trộm ta ư? Nằm mơ đi! Cổng Địa Ngục rác rưởi của các ngươi cũng xứng nhìn trộm ta sao?"
"Một bầy chó hoang lại dám giết người của ta, các ngươi thử hỏi xem khắp thượng giới hạ giới này có khi nào Tô Vũ chịu thua thiệt hay không? Ta giết mấy chục Hợp Đạo vạn tộc, giết vô số Thiên Vương, nhưng có kẻ nào dám giết người của ta? Các ngươi thật to gan!"
"Các ngươi quả nhiên tự chọn cái chết!"
Tô Vũ thật sự quá điên cuồng, khí tức cường đại vô biên, quét ngang thiên địa, toàn bộ vòng trong của Hỗn Độn Sơn bị hắn nhấc lên vô số tàn chiến, đó là tràng diện núi lớn bị san bằng!
Bấy giờ ở vòng trong Hỗn Độn Sơn.
Dây núi vờn quanh chập trùng.
Trong một tòa đại điện, đông đảo cường giả đang đứng tụ tập, sắc mặt Nguyệt Hạo rất khó coi, vẻ mặt của lão tổ cũng không dễ nhìn tí nào: "Hắn quay lại rồi!"
Tô Vũ!
Lão đã nghe chuyện lần trước tổn thất nặng nề là do ai tạo thành.
Tô Vũ!
Nhân Chủ của hạ giới!
Nhân Chủ của triều tịch này.
Thiên Long Hầu biết mà họ cũng biết.
Vị này ở hạ giới là sự tồn tại bách chiến bách thắng, lần đầu tiên chịu thua thiệt lại là ở chỗ họ. Mặc dù họ còn thiệt thòi lớn hơn, chết một vị Thiên Tôn, nhiều vị Thiên Vương và mấy chục Hợp Đạo, nhưng rất rõ ràng, tên điên kia cảm thấy mình mới là người bị thua thiệt.
Dường như hắn chưa hề bị thua thiệt lớn như vậy.
Hiện tại, hắn mang người đến báo thù.
"Tam Nguyệt, Cự Phủ, Tuyết Lan, Thông Thiên và con chó của Văn vương!"
"Bản thân Tô Vũ cũng mạnh hơn lần trước, hắn đã đạt tới lĩnh vực Thiên Tôn rồi!"
"Quả nhiên, đứa con của khí vận như hắn không chết thì sẽ càng đánh càng mạnh!"
Có thể trở thành cộng chủ thì đều là đứa con của khí vận.
Chỉ là họ không nghĩ tới hắn lại quay về trả thù nhanh như vậy, phiền phức ở chỗ một khi xuất thủ vây giết Tô Vũ thì tất nhiên sẽ khiến cho vạn tộc có cơ hội hành động.
Lão tổ khẽ nhíu mày: "Việc cấp bách không phải đối phó với bọn chúng mà là tiếp dẫn Đại sư tỷ!"
Đại sư tỷ!
Đúng vậy, họ phải tiếp dẫn vị đang ở sau Địa Ngục Môn, đệ tử đích truyền của Ngục vương.
Một vị chủ nhân quy tắc chân chính!
Nhưng bây giờ Tô Vũ lại kéo người tới quấy rối, một đường quét ngang tứ phía, muốn cản cũng không được mà không cần thì chẳng xong.
Lão tổ nhíu mày, rất nhanh khẽ nói: "Nguyệt Hạo, Nguyệt La, hai ngươi hãy qua đó, không cầu giải quyết tên kia mà chỉ cần ngăn cản bọn hắn! Nếu như để hắn san bằng hết thảy tiền tuyến thì sẽ rất phiền phức! Còn nữa, không rõ tâm tư Bát Dực Hổ và Đoạn Vĩ Long là gì, hai kẻ này nói là giúp chúng ta ngăn cản vạn tộc, nhưng hôm nay khi Tô Vũ xuất thủ, vì sao chúng lại không xuất hiện?"
Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long ngỏ ý đến giúp họ ngăn cản vạn tộc, để họ có thời gian đi tiếp dẫn Đại sư tỷ.
Dù sao phía sau Địa Ngục Môn cũng tồn tại ý chí Hỗn Độn rất cường đại.
Cường giả Hỗn Độn tất nhiên có thể coi như chung nguồn cội với cổ thú Hỗn Độn.
Nhưng lúc này, hai vị kia chẳng hề có ý ngăn cản Tô Vũ.
Không biết là bởi vì không nằm trong kế hoạch hay là như thế nào?
Phía dưới, Nguyệt La và Nguyệt Hạo liếc nhìn nhau, Nguyệt La lên tiếng: "Lão tổ, vậy cũng không thể cử mỗi hai vị Thiên Tôn được"
"Ngăn cản là được, nếu thật sự gặp nguy hiểm, tự nhiên sẽ có người viện thủ!"
Được rồi.
Nguyệt La khẽ cười: "Vậy thì xin nghe lệnh lão tổ"
Rất nhanh, Nguyệt La và Nguyệt Hạo bay ra khỏi hang ổ của Ngục vương nhất mạch, cấp tốc lao về hướng Tô Vũ.