Lúc này, Tô Vũ cũng cảm nhận được hai cỗ khí tức cường đại, hắn khẽ cười: "Mẹ nó, xem thường chúng ta à, thế mà chỉ cử hai tên đến?"
Quá ít!
Mặc dù khí tức của hai người đều rất mạnh, Nguyệt La mơ hồ tương đương với Phì Cầu sau khi hắc hóa, mà có lẽ ả còn mạnh hơn một chút.
Quả nhiên, Ngục vương nhất mạch có rất nhiều cường giả.
Mà khí tức của Nguyệt Hạo ra sao thì Tô Vũ đã biết sau lần tranh đấu trước, đối phương cũng rất mạnh, khi đó Phì Cầu không hắc hóa, đơn độc đối chiến thì chẳng thể nào là đối thủ của đối phương, còn bị đánh gần chết!
"Tốt lắm, Nguyệt La để cho ta, Phì Câu, các vị giết chết tên Nguyệt Hạo kia đi, để chúng bớt xem nhẹ chúng ta, có lẽ ngày đầu tiên tới chúng ta bèn có thể giết Thiên Tôn góp vui đấy!"
Tô Vũ phá không lao thẳng đến phía Nguyệt La!
Cùng lúc ấy, Tam Nguyệt, Cự Phủ, Phì Cầu, Tuyết Lan, Thông Thiên đồng thời đánh về hướng Nguyệt Hạo.
Tốc độ nhanh vô cùng!
Trong chớp mắt Tô Vũ đã phá toái hư không, đối diện với ả Nguyệt La mới đến, Nguyệt La nhìn thấy Tô Vũ thì ánh mắt sáng rực lên, cười mị hoặc cực kỳ quyến rũ: "Tiểu soái ca thật là đẹp... Tỷ tỷ...
"Cút mẹ ngươi đi!"
Tô Vũ vừa nhìn thấy Nguyệt La liền chán ghét ngay tức thì, không có ý gì khác, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Vừa nghĩ tới đáng về Lam Thiên dùng lan hoa chỉ phe phẩy trước mắt mình thì Tô Vũ liền muốn đánh chết y, đáng tiếc y là người một nhà, mà gần đây y cũng rất ít khi hóa thân nữ tử yêu mị, có về y thích hóa làm tiểu nữ hài hơn.
"Lão tử đập chết ngươi!"
Tô Vũ đã lâu rồi không dùng chùy lớn, lúc này, Khoách Thần Chùy hiện ra ngay lập tức, nhớ năm đó đây cũng là chiến kỹ sở trường của hắn.
Bây giờ một chùy nên thẳng ra ngoài!
Oanh!
Hư không nổ tung, Khoách Thần Chùy vốn chỉ đánh biển ý chí nhưng hiện tạitrên Khoách Thần Chùy còn có hỏa diễm chuyên nhắm vào biển ý chí mà thiêu đốt. Một chùy đập xuống, thiên địa đều như bị đánh sập!
Âm!
Nguyệt La vừa cười xong, nghênh tiếp ả lại là một chùy lớn, ả cấp tốc rút lui, phát ra tiếng cười duyên dáng khẽ gọi: "Tiểu ca ca...
"Chết đi!"
Tô Vũ cuồng bạo hơn hẳn.
Oành!
Chùy lớn chấn động đất trời, tiếng nổ vang vọng bốn phía, từng ngọn núi cao đổ sụp, bầu trời như muốn rung chuyển theo dư ba của cuộc chiến.
Phụt!
Nguyệt La rút lui mấy ngàn mét, miệng phun máu tươi, vẻ mặt ả cực kỳ hoang mang mờ mịt.
Điên rồi sao?
Ta khách khí, đáng yêu, thiện lương như vậy, kỳ thật nụ cười này hay tiếng cười kia đều là một loại lực lượng đại đạo chuyên gây ảnh hưởng tới đối phương.
Dù có là Thiên Tôn thì khi bị ả ảnh hưởng cũng sẽ chịu quấy nhiễu rất lớn.
Kết quả, ả càng ảnh hưởng đến tên điên Tô Vũ thì hắn càng điên cuồng tấn công.
"Buồn nôn!" Tô Vũ nổi giận quát: "Bình sinh ta hận nhất loại bất nam bất nữ, xấu xí vô cùng, tiện nhân ghê tởm! Ta phải làm thịt ngươi!"
Nguyệt La thiếu chút đã tức phát điên!
Ngươi mới buồn nôn ấy!
Mà nơi xa, thanh âm của Cự Phủ truyền đến, gã cười ha hả đắc ý: "Ánh mắt của Vũ Hoàng quả nhiên nhất trí với ta, nữ nhân này quá xấu xí, thật là ghê tởm!"
Nguyệt La lần đầu tiên liên tiếp bị hai nam nhân vũ nhục bằng từ ngữ cực kỳ ác ý.
Cự Phủ thì thôi đi, Nguyệt La còn chê gã kia mà.
Nhưng người trẻ tuổi đẹp trai như Tô Vũ thế mà cũng ghét bỏ nàng.
Nguyệt La phẫn nộ, khí tức biến ảo một chút, trong nháy mắt ả trở nên nhu hòa, một giây sau vô số hư ảnh ảo tưởng hiển hiện bên cạnh Tô Vũ.
"Vũ ca ca...
"Qet"
Tô Vũ nôn khan, hắn phẫn nộ phát điên: "Tiện nhân, quả nhiên ngươi muốn chết!"
Oanh!
Búa lớn oanh bạo thiên địa, điên cuồng đập về phía Nguyệt La!
Nguyệt La cũng ngây người.
Vì sao thế?
Chẳng lẽ Tô Vũ không phải nam nhân?
Mà đây còn là huyễn cảnh, đều là suy nghĩ phù hợp với tâm ý của Tô Vũ, tại sao hắn lại giận đữ như này?
"Lam Nguyệt La, ta làm thịt ngươi!"
À Âm!
Chùy lớn điên cuồng oanh kích, đánh cho Nguyệt La quay cuồng khó hiểu, vì cái gì chứ?
Lực lượng đại đạo của ả đối đầu với Tô Vũ cơ hồ không hề có tác dụng!
Lập tức, Nguyệt La đã rơi vào thế hạ phong.
Trong chớp mắt, một cây đại chùy đập vào trên người ả, đập cho ả điên cuồng thổ huyết. Ä rống lên giận dữ, một thanh trường kiếm bay ra, đúng lúc này Tô Vũ cũng rống to, một thanh đại chùy hóa ra ngàn vạn!
Âm âm!
Bịch một tiếng, trường kiếm bị nện võ nát.
Nguyệt La lập tức tô vẻ đáng thương yếu đuối: "Vũ Hoàng..."
"Mẹ nó, người còn dám nữa!"
"Chết đi!"
Tô Vũ thực sự nổi điên rồi!
Lam Nguyệt La, đừng cho rằng ta không biết ngươi là lão nam nhân, ta giết chết ngươi!
Âm âm!
Tiếng nổ lớn vang vọng đất trời, chỉ giây lát đã kịch liệt hơn với bốn vị Thiên Tôn đại chiến bên kia. Tiếng nổ vang vọng, lúc này Tô Vũ giống như bị kích thích mà bạo phát, chùy lớn đập cho Nguyệt La bay ngược ngàn vạn mét, máu tươi không ngừng phun ra ngoài!
Nguyệt La đã sợ ngây người!
Chuyện gì vậy?
Rốt cuộc là vì sao Mị hoặc đạo của ta không có tác dụng?
Còn nữa, ta không phải họ Lam!
"Lão tổi"
Nàng không thể không hét lên, cái tên điên này chẳng những cường đại mà còn không phải nam nhân, nam nhân bình thường bị đại đạo của mình ảnh hưởng thì đã sớm vào cuộc, kết quả nàng càng thi triển đại đạo thì đồ điên Tô Vũ càng cuồng nộ!
Hắn thực sự phẫn nộ điên cuồng!
Hắn đã bị Lam Thiên làm cho nghẹn ứ rất nhiều lần, mỗi một lần, Tô Vũ đều muốn đánh y nhưng vẫn phải kiểm chế.
Không ngờ hôm nay Nguyệt La lại bày ra đáng về ghê tởm này!
Ta phải đánh chết ngươi!
Chùy lớn lập tức bao trùm thiên địa, đánh cho Nguyệt La không ngừng chạy tán loạn.
Nguyệt La phải chật vật né tránh mà Nguyệt Hạo cũng đang điên cuồng trốn chạy, lần trước Phì Cầu bị gã đánh một trận thì hôm nay nó lại cứ như nổi điên.
Trong nháy mắt nó đã hắc hóa!
Hắc hóa xong, khí tức Phì Cầu cường đại hơn gấp bội, chân mang chiếc giày, nhắm thẳng gã mà đánh tới.
Lần này không chỉ là giày!
Trong hư không, vòng cổ, bóng da, xiêng xích, đủ loại bảo vật đồng loạt bộc phát, ngay cả nôi bát bầu bồn đều ùa ra, hóa thành lợi khí. Chỉ vài giây đã đánh cho Nguyệt Hạo mình đầy thương tích!
Nguyệt Hạo và Nguyệt La vừa xuất chiến không lâu, đừng nói ngăn trở, hiện tại nếu không có ai tới cứu thì hai người bọn họ ắt sẽ xong đời!
Ở sâu trong Hỗn Độn, vị lão tổ kia cũng thấy kinh hãi, trong nháy mắt lão vội quát:
"Cứu viện, trợ chiến!"
Đệch!
Đúng là đồ điên!
Bốn tên điên này còn cường đại hơn lão tưởng tượng nhiều.