Phía trên Nhân Sơn, tất cả mọi người đều ngốc trệ.
Đây... đây là đánh giết luôn rồi?
Tô Vũ mới chỉ lên thượng giới mà thôi!
Mấy tên điên này thật sự không sợ chết sao?
Nhất thời, mọi người đều hoang mang hai mặt nhìn nhau, chuyện này thật sự nằm ngoài dự liệu của họ!
Tô Vũ vừa lên liền đánh, mà còn trực tiếp đánh về hướng hang ổ của đối phương.
Hành động của hắn cũng quá điên cuồng rồi.
Lão tổ của đối phương còn đang ở đây kia kìa!
Đây chính là cường giả mạnh nhất!
Trên thực tế, Tô Vũ không sợ vị lão tổ của Ngục vương nhất mạch.
Đến bây giờ, hắn vẫn chưa dùng toàn lực.
Bất quá, lần đầu bại lộ toàn bộ thực lực làm gì, để cho vạn tộc xem kịch à?
Hắn cấp tốc truyền âm: "Bức bách chúng dùng Địa Ngục Môn, Thông Thiên chú ý cho ta, khi chúng sử dụng một lát thì ngươi liền xông lên cắn, chết sống gì cũng phải cắn xuống miếng thịt tiếp theo. Giết thì chắc chắn rất khó, ngươi cứ ăn luôn Địa Ngục Môn đi!"
Thông Thiên lập tức mừng rỡ, cấp tốc truyền âm đáp: "Bệ hạ yên tâm, dù có chết ta cũng phải cắn rớt một miếng thịt của chúng!"
Hữ ảnh của Địa Ngục Môn là thứ tốt!
Nguyệt La và Nguyệt Hạo sẽ dùng tới nó sao?
Đương nhiên!
Lão tổ còn chưa tới, bọn chúng đã sắp bị mấy tên điên này đánh chết, cường đại vượt quá sức tưởng tượng, nếu còn không có ai tới cứu viện thì chúng sẽ thật sự xong đời.
Hai người cấp tốc chạy tán loạn, vốn vị lão tổ kia nghĩ Nguyệt La và Nguyệt Hạo rất cường đại, dù tao ngộ bốn vị Thiên Tôn thì vẫn có thể đánh như thường, kết quả bên phía Tô Vũ, trong bốn vị Thiên Tôn cứ nghĩ mạnh nhất là Cự Phủ cùng Tam Nguyệt thì họ lại mới là kẻ yếu nhất.
Gặp quỷ rồi!
Hiện tại, Nguyệt Hạo bị chiếc giày giãm cho đầu đều muốn nứt ra, tóc tai bù xù, máu me khắp người, lập tức gã bạo hống một tiếng, một cánh cửa xuất hiện, trực tiếp phong tỏa chiếc giày vào trong đó!
Đúng lúc này, ánh mắt Thông Thiên Hầu sáng như tuyết!
Tới rồi!
Ta biết ngay đi theo bệ hạ có thịt ăn mài!
Quả nhiên, ngày đầu tiên tới thượng giới, ta liền có đồ ngon.
Lần trước y không có thực lực để ăn cũng không có cách nào nuốt nổi, lần này thì lại có cơ hội quá lớn!
Thông Thiên Hầu cấp tốc truyền tống bản thân đến trước cổng, trong nháy mắt y hóa thành một cánh cổng to lớn, còn lớn hơn cả cổng của Nguyệt Hạo. Ngay lập tức, cánh cửa mở rộng, nuốt sạch Địa Ngục Môn vào!
Nguyệt Hạo kinh hãi.
Gã vừa định chấn động Địa Ngục Môn thì một gậy trúc và một búa cùng một cái miệng to như bồn máu đã ập tới!
Nguyệt Hạo giật điếng người.
Gã vội vàng trốn chạy, định điều khiển Địa Ngục Môn lần nữa nhưng ba vị cường giả lại tiếp tục truy sát bám theo. Nguyệt Hạo chỉ có thể từ bỏ khống chế, mau chóng né tránh.
Nhưng ngay tại giây phút này, bên phía Thông Thiên Hầu truyền đến tiếng gầm mãnh liệt "Ăn!"
Uỳnh!
Ở bên trong, Địa Ngục Môn nổ bể ra, vô số lực lượng đặc thù dung nhập thân thể Thông Thiên Hầu ngay tức thì, Thông Thiên Hầu không ngừng gào thét.
Ở nơi bản thể của Địa Ngục Môn lúc này, cánh cổng hắc ám kia bỗng nhiên rung động kịch liệt!
Cùng lúc đó, trán Nguyệt Hạo chợt nổ tung tóe, gã hét thảm một tiếng, ánh mắt ngập tràn về không thể tưởng tượng nổi.
"Không có khả năng!"
Địa Ngục Môn không phải sự tồn tại chân thực, đây chẳng qua chỉ là một cỗ lực lượng mà thôi, nhưng lúc này lực lượng đặc thù đó lại bị người ta thôn phệ!
Bịch một tiếng, mi tâm gã nổ tung!
Âm âm!
Thừa dịp Nguyệt Hạo bắn nổ, ba đại cường giả cấp tốc đánh tới, một cây trúc đánh nổ đầu của gã, một búa nghiền nát nhục thể và cái miệng to lớn trực tiếp thôn phệ hoàn toàn thân thể gã. Khi nó định nuốt luôn cả biển ý chí thì một tiếng quát chói tai vang lên, Nguyệt La thét dài thê lương, vô cùng chói tai.
Màng nhĩ của tất cả mọi người đều chấn động!
Nguyệt La hiển hiện trong giây lát, một phát bắt lấy biển ý chí của Nguyệt Hạo, mà phía sau Tô Vũ đánh xuống một chùy.
Ẩm! Nữa thân bên trái của Nguyệt La trực tiếp bị hắn đánh cho máu thịt be bét.
Vù một tiếng, Nguyệt La biến mất.
Bên kia, vị lão tổ kia cấp tốc đánh tới.
"Rút lui!"
Tô Vũ tóm lấy Thông Thiên Hầu ở phía sau, trong chớp mắt hắn đã mang mấy vị Thiên Tôn biến mất trước mắt mọi người.
Vị lão tổ kia nổi giận gầm lên: "Tô Vũ!"
Thật sự mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt!
Địa Ngục Môn của Nguyệt Hạo bị đánh nổ, nhục thân nát bấy, biển ý chí may mắn được Nguyệt La cứu, mà Nguyệt La cũng không tốt hơn là bao, nửa người bên trái của ả đã bị Tô Vũ đánh cho thịt nát xương tan!
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh!
Hoàn toàn không thể ngờ tới!
"Ha ha ha! Lão đầu tử, ngươi mau tự mình giết Nguyệt Hạo, Nguyệt Hi và Nguyệt La dâng lên cho ta, đúng thế, hiện tại phải thêm Nguyệt La nữa!"
Thanh âm của Tô Vũ chấn động thiên địa: "Đây chỉ là lợi tức mà thôi! Các ngươi lại dám giết người của ta, đáng chết! Ta muốn giết các ngươi thì ngoan ngoan ngửa cổ chờ ta giết, giết không được vậy liền thành thật tự dâng lên, các ngươi còn dám phản kháng giết người của ta sao?"
Tô Vũ hệt như tên điên, càng nói lại càng phẫn nộ: "Chút lợi tức nho nhỏ mà thôi, dù sao hôm nay bản tọa mới vừa lên thượng giới. Lần này lão tử phong ấn thông đạo hạ giới, ăn thua đủ với các ngươi! Hãy đợi đấy!"
"Các ngươi không giết ba người Nguyệt Hạo rồi dâng tới, lão tử tuyệt đối không mở thông đạo, ngươi cho rằng lão tử là đồ nhu nhược như đám vạn tộc kia ư? Lão tử ở hạ giới chỉ trong ba năm đã đại chiến ngàn tràng, một ngày một lần, chờ đó!"
Tuyên ngôn điên cuồng như vậy lại khiến vị lão tổ kia phải đổi sắc mặt.
Cùng lúc ấy ở trên Nhân Sơn, những vị Thiên Tôn còn chưa kịp quyết định xem có nên xuất thủ hay không thì đại chiến đã kết thúc.
Nguyệt Hạo và Nguyệt La đều bị trọng thương!
Ma Thiên Tôn nhịn không được, hốt hoảng hỏi: "Tên này... hắn vẫn luôn điên cuồng như vậy sao?"
Ma Kích ngẫm nghĩ chốc lát bèn gật đâu: "Hắn vẫn luôn như vậy! Chỉ cần có thể đấu qua đối phương thì hắn sẽ một mực đấu tiếp, một mực giết mãi, một mực giao chiến!"
Điểm này cũng không phải giả.
Tô Vũ chỉ cần cảm thấy mình có thể chiếm tiện nghi thì hắn sẽ một mực khơi mào chiến đấu.
Ma Kích thở dài: "Tô Vũ quấn chặt lấy đối thủ như vậy không phải lần đầu tiên! Lúc trước hắn trốn ở trong cổ thành cũng là bộ dạng này, khi có thể giết hắn sẽ mạo hiểm xông ra giết người, thẳng đến khi giết không được nữa mới thôi! Hắn rất điên cuồng mà cũng cực kỳ bình tĩnh, các ngươi cũng nhìn thấy đấy, khi vị lão tổ kia xuất hiện, hắn trốn chạy ngay lập tức, không hề có chút do dự nào. Tô Vũ vẫn luôn là người như thết"
Tô Vũ rất điên cuồng, nhưng hắn cũng cực kỳ tỉnh táo!
Chiếm tiện nghi xong sẽ trốn ngay tức thì.
Ma Kích cười khổ: "Hắn sẽ còn ra tay nữa, không chỉ mỗi lần này thôi đâu, Tô Vũ tràn đầy tinh lực, vĩnh viễn không biết mệt mỏi, hôm nay chỉ mới là bắt đầu mà thôi!"
Những vị Thiên Tôn khác vội vã liếc nhau, nhất thời vậy mà không một ai biết phải nói gì!
Khó trách hạ giới đấu không lại Tô Vũ!
Gặp được kẻ dai như đỉa thế này thực sự quá đau đầu.
Thực ra vạn tộc biết Tô Vũ mượn thế của họ, nếu không, Ngục vương nhất mạch khẳng định sẽ dốc toàn lực truy sát, thế nhưng... như vậy chẳng phải rất thoải mái sao?
Hiện tại, vạn tộc đều cảm thấy rất sảng khoái.
Tô Vũ muốn dựa thế thì cứ để hắn dựa đi!
Bọn họ cũng đâu cần làm gì, Tô Vũ vừa lên liền đánh phế đi một nữa thực lực của hai vị Thiên Tôn.
Mà hai tên kia vốn cũng không phải kê yếu!