"Tô Vũ..."
Minh vương thấp giọng than thở, ông sẽ nhớ kỹ cái tên này.
Trước đó, tuy rằng Tinh Nguyệt đã từng đề cập về Tô Vũ nhưng tất cả mọi người đều không quá để ý, một vị Nhật Nguyệt khai thiên thì có khi bây giờ đã chết rồi.
Nhưng mà lúc này, vị khai thiên ấy, vị Nhân Chủ đời thứ mười ấy lại dám quyết đoán tước đoạt danh hào của Ngục vương, chỉ một hành động đã khiến mọi người đều phải nhớ kỹ hắn.
Ngục vương là chiến hữu của mọi người.
Đương nhiên, là chiến hữu đã phản bội họ.
Thế nhưng dù sao nàng ta cũng từng là chiến hữu, tình cảm vẫn rất phức tạp, bình thường không ai đề cập tới chuyện tước bỏ vương vị của Ngục vương, không ngờ bây giờ đã có người đích thân đứng ra làm rồi.
Vào thời khắc này, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Mà Tinh Nguyệt nhìn chung quanh một lần, vờ như vô tình nói: "Khẳng định là người của Ngục vương nhất mạch lại làm chuyện xấu! Mạch này gây ra vô số việc ác! Cấu kết với Tây Thiên Vương mấy lần muốn giết trấn thủ Hỏng Mông, đánh giết ba mươi sáu vị trấn thủ, muốn mang Tủ Linh giết vào sinh linh giới vực!"
"Tại thượng giới, bọn chúng cấu kết với Bách Chiến ám hại nhất mạch người truyền lửa, các vị Binh Quật, Đan Ngọc đều đã bị giết, các lão tướng như Dân Sơn cũng lần lượt bị ám hại"
"Chờ tới khi Tô Vũ đến thượng giới, các lão tướng còn sống chỉ còn lại mấy vị như Định Quân, Hỏa Vân, Anh Vũ. Đây chính là lão tướng Thượng Cổ mà Tô Vũ thu nạp, à, còn có một vị tên Chu Thiên nữa..."
Mọi người nghe xong lập tức càng thêm âu sẳu bi thương, họ không hề biết tới mấy chuyện này.
Minh vương vội hỏi: "Chỉ còn lại mấy vị này thôi ư?"
"Ừm, chỉ còn lại chút ít, người khác đều bị Bách Chiến xúi giục, bây giờ chỉ có mấy vị ta vừa kể tên!"
Cả đám người lập tức rơi vào suy sụp.
Thượng Cổ bộc phát đại chiến, bọn hắn đã lưu lại tối thiểu hơn 100 vị Hầu Thượng Cổ, còn có vô số vị tướng quân phong hào hay không danh hào, bây giờ... họ đều chết cả rồi sao?
Quá đỗi bi ai!
Lúc này, có người kinh ngạc thốt lên: "Định Quân còn sống à?"
Một đám người nhìn về phía nam tử tráng niên, nam tử kia thấy mọi người nhìn mình thì tô ra xấu hổ: "Ý ta là... Định Quân hơi yếu, những người khác đều chết rồi sao?"
Ta đệt!
Định Quân vẫn còn sống!
Người vừa lên tiếng là Bình vương - lấy nhục thân thành vương, Định Quân là người dưới trướng của y.
Thực lực... thôi được rồi, trong số các vị Hầu thì Định Quân thực sự yếu hơn một chút.
Thế mà gã lại còn sống, mọi người đúng là không còn gì để nói.
Không tiện nói gì cải Hử ảnh Nhân Hoàng mới rồi còn hơi bi thương, bấy giờ không khỏi phì cười: "Nhân Hầu đưới trướng ngươi còn sống, không phải là chuyện tốt sao?"
Bình vương rất xấu hổ, đây là chuyện tốt nhưng mà y cũng không thể ngờ tới!
Định Quân còn sống, vận khí của tên này quả thật quá tốt.
Minh vương cũng khẽ cười: "Anh Vũ còn sống cũng không tệ, năm đó nàng ta chỉ mới được phong làm tướng quân, có thể sống đến bây giờ cũng coi như may mắn!"
"Aiiz, không nói những chuyện này nữa, xóa bỏ vương vị thì cứ xóa đi!"
Nhân Hoàng mệt mồi xua xua tay.
Mấy câu của Tinh Nguyệt đã khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khó chịu với Ngục vương nhất mạch. Năm đó xem ra trước khi họ đi, kỳ thật Ngục vương nhất mạch vẫn chưa xuất hiện, dù Ngục vương làm phản thì đó cũng là chuyện giữa đám chiến hữu cũ, ngoại nhân không xen vào được.
Nhưng khi Tinh Nguyệt nói mạch này làm ra việc ác bất tận, hại chết vô số người, diệt tuyệt Nhân tộc thì mọi người mới cảm thấy căm phẫn, nhất thời không tiện nói thêm lời nào nữa.
Tinh Nguyệt giữ nguyên sắc mặt, thấy tất cả mọi người yên tĩnh thì cũng hiểu chuyện không nhiều lời thêm.
Nhiều việc thực sự rất đơn giản, chỉ cần biết dùng đầu óc là đều nhìn ra.
Gặp chuyện không thể giải quyết thì cứ dùng đầu óc trước, mà vấn đề cần đầu óc này...
thực ra chỉ là ngẫm lại xem Tô Vũ sẽ nói thế nào.
Nếu là Tô Vũ, hắn khẳng định sẽ đi tung tin đồn nhảm.
May mắn, ta không vô sỉ như Tô Vũ, ta không tung tin đồn nhảm, ta chỉ nói sự thật, một chút cũng không hề giả dối.
Có người khẽ thở dài: "Dù Ngục vương phản bội thì cũng là chuyện giữa chúng ta, nàng ấy sẽ không ra tay với người bình thường. Không ngờ người phía dưới lại mất sạch quy củ, không có phân tấc, ác độc tột cùng! Xóa bỏ vương vị của nàng cũng là chuyện tốt!"
"Đúng vậy, dù nàng không phục Văn vương thì cũng không nên liên luy Nhân tộc bình thường, những người khác nào có tội tình gì?"
"Đáng giết!"
Một đám người có kẻ phẫn nộ, có kẻ lại rất bất đắc dĩ.
Mà hiện tại, Nhân Hoàng chỉ im lặng không lên tiếng.
Y đang thấy hơi nghi hoặc, Nhân Chủ đời thứ mười lấy đâu ra khí vận cường đại như vậy?
Kì quái!
Không phải là Tô Vũ đã phế đi rồi sao?
Y hồ nghi nhìn thoáng qua Tinh Nguyệt, truyền âm hỏi: "Tô Vũ là Nhân Chủ đời thứ mười, cũng là kẻ đã cứu muội à?"
"Đúng vậy"
"Hắn mạnh lắm không?"
"Không mạnh"
"ôm Không mạnh!
Vậy chẳng lẽ là vì được lòng người ủng hộ cho nên khí vận mới sôi trào, nghĩ đến đây, Nhân Hoàng lại hỏi: "Hắn là người yêu dân như con sao?"
Tinh Nguyệt ngẫm nghĩ, có hả?
Không có cảm giác đó!
Nhưng nếu ca ca đã hỏi thì nàng vẫn trả lời: "Đúng thế"
"Hắn có trách nhiệm đối với Nhân tộc không?"
"Có!"
Tinh Nguyệt gật đâu, dĩ nhiên là có, Tô Vũ đối xử với thân nhân bằng hữu rất tốt, với người dưới trướng hắn cũng rất tốt, cực kỳ có lòng trách nhiệm!
"Vậy... Hắn từng đi qua Thiên Hà khẩu rồi sao?"
"Đã từng"
Tinh Nguyệt nhớ hình như có người từng đề cập qua việc này, đại khái là Tô Vũ đã từng đi qua rồi.
"Trước đó, muội đã cho hắn Tinh Vũ Ấn?"
"Ừm"
"Hắn là Nhân Chủ, có Tinh Vũ Ấn, lòng trách nhiệm đối với Nhân tộc cũng lớn..."
Nhân Hoàng đã hiểu rõ, y khẽ lẩm bẩm: "Tên tôn tử này dám từ bỏ đại đạo của ta để chạy đi tự mở tiểu đạo. Tiểu đạo mà hắn mở chẳng lẽ còn mạnh hơn đại đạo của ta?"
Y thực sự cảm thấy hơi phẫn nộ!
Xem thường ai thế?
Đại đạo của ta vô cùng cường đại, dù ta chỉ mở một đoạn ngắn thì cũng không phải thứ mà tên Nhật Nguyệt khai thiên như ngươi có thể so!
Nhưng rất nhanh, Nhân Hoàng đã hiểu rõ, y âm thầm suy đoán: "Chẳng lẽ... hắn từ bỏ đại đạo của ta chỉ vì muốn mở Sinh Tử đại đạo để cứu người?"
Nghĩ đến đây, Nhân Hoàng không khỏi chấn động nhìn về phía Tinh Nguyệt: "Muội muội, tên Tô Vũ kia đối xử với muội tốt lắm sao?"
Tỉnh Nguyệt ngẫm nghĩ, đại khái cũng được nhỉ?
Nàng khẽ gật đầu, xem như khá tốt đi.
Sắc mặt Nhân Hoàng biến đổi!
Một vị thiên tài tuyệt thế, chủ nhân của Nhân tộc, lòng ôm trách nhiệm nặng như Thái Sơn, kết quả thế mà lại bị muội muội trong trạng thái Tử Linh hạ gục.
Vì muội muội của y, Tô Vũ lại có thể từ bỏ cả giang sơn.
Đây tính là gì?
Yêu mỹ nhân không yêu giang sơn đúng không?
Khi biết Tô Vũ từ bô đại đạo của mình, Nhân Hoàng thực sự rất cạn lời, rất muốn mắng người, thế nhưng khi biết khi Tô Vũ khai thiên chỉ vì phục sinh Tinh Nguyệt, lòng y bỗng nhiên lại cực kỳ phức tạp.
Kê có thể kế thừa đại đạo của mình thì chắc chắn phải là thiên địa nhân kiệt!
Cũng sẽ ưu tú giống như mình!
Chẳng biết có nên than một tiếng đáng tiếc hay không.
Nhưng thực sự đúng là có phần khá đáng tiếc!
Nhân kiệt như vậy lại từ bỏ kế thừa Trách nhiệm đại đạo, bất giác, Nhân Hoàng nhìn sang muội muội nhà mình... Aiiiz!
Cũng không biết có nên nói là hỏng nhan họa thủy hay không nữa, đây là muội muội của y, bằng không... thật sự quá đáng tiếc!
"Tô Vũ... Nhân Chủ đời thứ mười!"
Nhân Hoàng thì thào một tiếng, đột nhiên, y thật sự rất mong đợi tới ngày được gặp đối phương.
Cùng lúc đó ở sau Thiên Môn.
Võ vương và Văn vương đang vội vã trốn chạy bỗng nhiên đồng loạt giật mình.
Võ vương kinh ngạc hỏi: "Lão Văn, ngươi có cảm nhận được không?"
Nói nhảm!
Nam tử áo trắng không để ý tới ông ta.
Tráng hán chấn động lên tiếng: "Có người tước đoạt vương vị của Ngục vương đúng không?"
Đúng vậy, nhưng mà ta không muốn để ý đến ngươi.
"Ai làm nhỉ? Hình như không phải lão đại làm, nhưng không phải lão đại thì sao lại mạnh như vậy được?"
Ta vẫn không muốn để ý đến ngươi!
"Lão Văn, ngươi câm rồi à?"
Nam tử áo trắng tiếp tục trốn chạy, hồi lâu sau y mới thở dốc, mở miệng nói: "Ta không rõ, ngươi đừng hỏi, hiện tại suy đoán cũng chẳng có ý nghĩa gì. Về phần kẻ đó là ai...
hẳn là người ngươi từng gặp rồi"
"Ta từng gặp sao?"
Võ vương nhíu mày ngẫm nghĩ, sau một khắc, ông há hốc mồm: "Là kẻ lần trước?"
"Đại khái vậy!"
"Con của ngươi làm hả?"
"Cha ngươi làm thì có!"
Nam tử áo trắng tức giận, đó là cha ngươi, không phải nhi tử của ta, gia hỏa này thật là, ta đã nói rất nhiều lần mà ngươi vẫn không chịu yên đúng không?
Võ vương bĩu môi, rất nhanh ông lại cười nói: "Thôi, mặc kệ đi... Phải rồi, lúc nào thì chúng ta mới có thể cứu Văn Ngọc ra?"
"Ta không biết!"
Nam tử áo trắng nói xong thì cũng trầm mặc.
Võ vương thấy thế đành phải ngậm miệng.
Nhưng rất nhanh, ông lại không nhịn được hỏi tiếp: "Có khi nào Văn Ngọc sắp chết rồi không?"
Đồ miệng quạ đen, nam tử áo trắng rất muốn đánh chết cái tên này!
"Yên tâm, có chết thì ta cũng sẽ đi cứu nàng!"
Võ vương tỏ ra nghiêm túc, đây là muội muội của huynh đệ đó!
Ông lại tiếp tục lên tiếng: "Cứu ra rồi thì cho ta làm muội phu của ngươi đi, mặc dù Văn Ngọc hơi xấu, không phù hợp thẩm mỹ của ta cho lắm!"
Ngay lập tức, ánh mắt nam tử áo trắng lóe lên như tia sét!
Võ vương ngượng ngùng giải thích: "Cổ vũ bản thân mà thôi, không thì ta sợ mình không có động lực!"
"Câm miệng!"
"Rồi rồi, ta câm miệng... Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, nếu cứu được Văn Ngọc về, lão Văn, ngươi cho nàng ăn nhiều vào, nàng gầy quá, đáng thương lắm!"
Tráng hán thở dài, nhìn đi, ngươi để muội tử nhà ta gầy thành dạng gì rồi.
Đau lòng muốn chết!
Hiện tại nàng còn lâm vào nguy hiểm, không biết sẽ gầy thành hình dạng gì nữa, thật là đáng thương!
Ta bảo là làm muội phu của ngươi chỉ là muốn an ủi ngươi thôi, ngươi còn tưởng thật hả?
Ta sẽ không làm như thế đâu!
Nam tử áo trắng mặc kệ ông ta, y tiếp tục độn không tiến lên, truyền âm mắng: "Bớt hao tâm tổn trí tới chuyện bên ngoài đi!"
"Ta không hao tâm tổn trí tí nào mà"
Thật đó, ta làm gì có động não mà hao tâm tổn trí, chỉ là cảm ứng được nên mới lảm nhảm vài câu mà thôi.