Trên Trúc Sơn, Tô Vũ mỉm cười nhìn về phía Nhân Sơn, rồi hắn lại nhìn sâu vào trong Hỗn Độn Sơn, cuối cùng thì nhìn tới hướng Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long.
Đại chiến sắp bắt đầu.
Về phần hắn sẽ đóng vai trò gì thì còn phải xem biến hóa tiếp theo.
Kế hoạch vĩnh viễn sẽ theo không kịp biến hóa.
Thế cục vạn tộc lúc nào cũng có thể biến chuyển, nếu chỉ cố định trong một kế hoạch thì đó là chuyện xưa nay Tô Vũ không làm, bởi vì như vậy sẽ chỉ hại chết chính mình, phải biết kế hoạch thường xuyên không theo kịp tiết tấu.
Đương nhiên, hắn là người có quyền lên tiếng quyết định cho nên hắn có thể tùy thời ứng biến.
Nếu hắn giống như vạn tộc, mỗi một sự kiện đều phải hiệp thương thì đã chẳng có được năng lực ứng biến và cơ hội như lúc này.
Trong liên minh vạn tộc, dù có người muốn thay đổi thì những người khác sẽ lo lắng liệu ngươi có hại ta hay không. Còn ở chỗ Tô Vũ thì không có chuyện đó, không ai dám chất vấn hay nghi ngờ hắn.
"Sắp bắt đầu rồi!"
Tô Vũ thấp giọng nói một câu, sắp rồi, ta tới thì chiến tranh sẽ bắt đâu.
Tất cả mọi người đều muốn kéo dài, bất quá thật có lỗi, ta sẽ không cho các ngươi thỏa lòng mong muốn.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Bỗng nhiên, Tam Nguyệt mở miệng: "Bệ hạ, người bên Nhân Sơn đến!"
Tô Vũ đã đoán được.
Họ nhất định sẽ tới đây.
Chủ yếu phải xem người tới là ai.
Từng đạo khí tức dần dần bay lên.
Một lát sau, mấy thân ảnh hiển hiện.
5 vị cường giải Tiên tộc Thiên Cổ, Thần tộc Nguyệt Thiên Tôn, Ma tộc Ma Thiên Tôn, Minh tộc Minh Thiên Tôn cùng với Thiên Mệnh Hầu!
Ba đại cường tộc cộng thêm Thiên Mệnh và Minh Thiên Tôn cũng miễn cưỡng có thể đại biểu cho các tộc khác.
Tô Vũ không quá bất ngờ với những người còn lại, hắn chỉ hơi ngạc nhiên khi Thiên Cổ cũng có mặt trong đội hình Đây mới là điều đáng để kinh ngạc!
Người tới phần lớn đều có thể đại biểu cho ý chí của các tộc, Thiên Cổ lên thượng giới còn có thể đại biểu cho Tiên tộc nữa không?
Tô Vũ lộ ra ánh mắt cổ quái.
Thực ra hắn không quá ưa thích liên hệ với người hạ giới, chẳng vì gì khác, chỉ là họ đã quá quen thuộc rồi.
Đến thượng giới, ngươi giả vờ hung ác, giả ngu, giả lỗ mãng cũng tốt, mọi người đều sẽ không suy nghĩ nhiều bởi vì họ không đủ hiểu ngươi, dẫu có biết một chút thì cũng chỉ là tin đồn.
Nhưng đám gia hỏa ở hạ giới thì đã quen biết hắn nhiều năm!
Đôi bên đã đủ hiểu rõ lẫn nhau!
Thiên Cổ nghiên cứu về Tô Vũ không ít, nhất là sau khi Tiên tộc bị đánh bại, bị ép phong giới, đại khái suốt ngày Thiên Cổ đều suy nghĩ về Tô Vũ.
Liên hệ với cố nhân như này hiển nhiên Tô Vũ sẽ không mấy tình nguyện.
Dư quang hắn liếc qua Thiên Cổ, lộ ra ý cười: "Thiên Cổ huynh!"
Thiên Cổ trầm mặc không nói gì, chắc chắn Tô Vũ lại muốn làm chuyện xấu.
Quả nhiên, Tô Vũ tươi cười xán lạn nói tiếp: "Thiên Cổ huynh, ở hạ giới, ngươi và ta thường xuyên liên hệ, ta có thể có hôm nay, có thể cấp tốc quật khởi, tính ra cũng không thể thiếu sự trợ giúp của Thiên Cổ huynh, không nghĩ tới lên thượng giới rồi Thiên Cổ huynh lại trở thành người đàm phán với ta, thật tốt!"
Ánh mắt Thiên Cổ cực kỳ dị dạng, lão híp mắt nói khẽ: "Tô Nhân Chủ, cần gì phải thế!"
Kế ly gián này liệu có hữu dụng không?
Thôi được, chắc chắn là cũng có tí tác dụng.
Đám Nguyệt Thiên Tôn mặc dù không lên tiếng nhưng họ đều đang nghĩ tới một chuyện, hạ giới vẫn luôn do Thiên Cổ chủ trì, kết quả lão lại trơ mắt nhìn Tô Vũ quật khởi, mà Tô Vũ có được ngày hôm nay, thật sự đúng là có quan hệ với Thiên Cổ.
Có lẽ là bản thân Tô Vũ rất lợi hại, thế nhưng điều này cũng chứng tỏ dưới hạ giới Thiên Cổ làm việc không tốt.
Nếu không thì sẽ chẳng có chuyện để mặc Tô Vũ tích lũy nhân mạch lớn mạnh như Đây giờ.
Ngắn ngủi mấy câu liền khiến mọi người có chất vấn và nghi hoặc trong lòng, ai nấy đều suy nghĩ xem nếu sắp tới Thiên Cổ đưa ra quyết định gì thì mọi người có nên tán đồng hay không?
Thiên Cổ biết rõ mấy chiêu của Tô Vũ, lúc này, lão bình tĩnh nói: "Nhân Chủ, không mời chúng ta đi vào tâm sự sao?"
Tô Vũ khẽ cười: "Đương nhiên! Những người khác tới thì không nói nhưng nếu Thiên Cổ huynh tới, ta đương nhiên phải ngồi xuống trò chuyện, phải khách khí một chút!"
Mấy vị Nguyệt Thiên Tôn vẫn không lên tiếng.
Tô Vũ lộ ra kế ly gián khá rõ ràng, nhưng có đôi khi thái độ ngươi rõ ràng hay không cũng chẳng quan trọng, điều quan trọng là mọi người đã thực sự thấy lo lắng.
Trong đại điện Trúc Sơn.
Tô Vũ trực tiếp ngồi ở giữa, mấy vị Thiên Tôn thấy thế cũng tự ngồi xuống, kỳ thật mục đích mọi người tới đây đã rõ như ban ngày.
Tìm Tô Vũ đến cũng chỉ để nói chuyện nên liên thủ đối phó Ngục vương nhất mạch hay là tách ra tự mình đối phó mà thôi.
Nguyệt Thiên Tôn thấy Tô Vũ không nói gì, trực tiếp mở miệng: "Lần trước ta đã từng gặp Tô Nhân Chủ một lân, chỉ là lần trước không biết chân thân của Nhân Chủ..."
"Cảm thấy quá dối trá sao?"
Tô Vũ bỗng nhiên lên tiếng khiến Nguyệt Thiên Tôn thoáng khựng lại, nhất thời không biết nói gì.
Hắn bình tĩnh nói tiếp: "Dối trá hay không thì thế nào? Tới tìm ta là vì đối phó với Tội tộc, không phải sao? Khách sáo những lời này có hữu dụng không?"
"Ta chướng mắt vạn tộc cũng bởi vì điểm ấy, vĩnh viễn chẳng thể bắt được trọng điểm!"
Mấy vị Thiên Tôn híp mắt, tóc tím của Ma Thiên Tôn khẽ lay, đạm mạc cất lời: "Tô Vũ, ngươi đừng quên đối phó với Ngục vương nhất mạch cũng là điều ngươi mong muốn!"
Tô Vũ đáp cực kỳ bình tĩnh: "Đó đúng là mong muốn của ta, thế nhưng ta có thể trốn đi, dù sao ta không có gia nghiệp gì ở đây, chẳng lẽ Tội tộc còn có thể tìm cắn ta sao?
Các ngươi thì khác, Tội tộc muốn phát động thì tất nhiên phải đánh thượng giới, chẳng nhẽ cường giả thượng giới đều rút lui hết?"
Hắn bật cười: "Các ngươi cho là ta phong ấn thông đạo hạ giới chỉ đơn thuần vì đề phòng Bách Chiến thôi à? Nói nhảm, ta là vì sợ các ngươi chạy mất! Chỉ cần các ngươi không chạy thì sẽ phải khai chiến với Tội tộc! Bằng không, một núi không thể chứa hai hổ, các ngươi cảm thấy Tội tộc sẽ khách khí với các ngươi chắc?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều trở nên rất kém.
Không ngờ Tô Vũ phong ấn thông đạo còn là để phòng ngừa bọn họ ôm tâm tư bỏ chạy!
Tên đáng chết!
Linh hoạt vô cùng!
Tô Vũ cười khinh miệt: "Tại thượng giới, các ngươi chạy không thoát, mà ta thì có thể chạy được! Không phải sao? Ngày đó Ma Thiên Tôn và Nguyệt Thiên Tôn truy sát ta trong thời không trường hà, chẳng lẽ đã quên ta chạy trốn như thế nào? Không có thông đạo của Mệnh tộc thì ta vẫn có thể rời đi như thường!"
"Đa tạ chư vị, nếu không có các vị cung cấp đủ số lượng Nghị Viên lệnh thì ta cũng chẳng thể phong tỏa thông đạo nhẹ nhàng như vậy"
Tô Vũ nhếch môi: "Hiện tại thượng giới là nơi chật hẹp nhỏ bé, một khi chủ nhân quy tắc của Tội tộc rời núi, chẳng lẽ chúng lại không đánh các ngươi mà tới đánh ta trước?
Ta đâu có căn cơ ở đây, căn cơ của ta là ở Tử Linh giới vực, dù chúng thật sự đánh thì cũng sẽ đánh Bách Chiến trước, liên can gì tới ta?"
Thiên Cổ nhíu mày, nói khẽ: "Nhân Chủ, vạn giới chưa hẳn đã là cơ nghiệp của chúng ta, nếu như mất sạch..."
"Vậy thì cứ mất đi thôi!" Tô Vũ ngắt lời: "Thiên Cổ, ngươi cũng biết ta là người thế nào mà! Nói dễ nghe thì ta là người có ơn tất báo! Nói khó nghe một chút, người của ta đều ở trong Tử Linh giới vực, những người khác không có quan hệ gì với ta, chết bao nhiêu ta cũng mặc kệ, không phải sao? Trách nhiệm của ta thì ta sẽ gánh chịu, nhưng nó chỉ nhằm vào những người nguyện ý đi theo ta, kẻ nào không nguyện ý thì không phải người của ta!"
Nguyệt Thiên Tôn hít sâu một hơi, dò hồi: "Vậy ý của Nhân Chủ là?"