Chờ đám người vạn tộc rời đi, hai mắt Tô Vũ hơi nheo lại.
Long Thiên Tôn!
Phải tìm cơ hội giết chết tên này!
Không nói những cái khác, chỉ riêng Long Bàn Sơn kia hắn nhất định phải đoạt lấy.
"Thần Sơn ở trong tay Long Thiên Tôn, không giết hắn cũng được, cướp đoạt là xong!"
Đoạt binh khí thì không nhất thiết phải giết người!
Tô Vũ sở sờ cằm, lên tiếng: "Thông Thiên, nhìn chằm chằm Long Thiên Tôn, tốt nhất có cơ hội thì xuống tay với hắn ngay bây giờ, bắt lấy hắn!"
Mọi người sững sờ!
Gì thế này?
Tô Vũ híp mắt: "Hiện tại đoạt đồ của hắn, vạn tộc có nổi giận thì cũng không dám trở mặt! Mọi người cũng sẽ không nghĩ tới ta lại đi đoạt bảo vật vào lúc này! Đây gọi là nhân lúc người ta không để ý, tấn công bất ngờ!"
Đúng vậy, không ai nghĩ tới Tô Vũ sẽ nảy sinh ý đồ xấu vào lúc này, dù sao thì cũng vừa mới nói chuyện hợp tác xong kia mà!
Tô Vũ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: "Đáng giá! Lấy được Long Bàn Sơn thì lão Quy có thể tiến vào lĩnh vực Thiên Tôn, nhiều thêm một vị Thiên Tôn thì ta còn sợ gì không đắc tội bọn chúng? Chuyện sớm hay muộn thôi, cứ thừa dịp chúng không thể trở mặt mà cướp đi!"
Khá lắm!
Đám người âm thầm phun tảo trong lòng, ngươi thật là giỏi!
Bên này còn bàn tính chuyện hợp tác, bên kia liền nghĩ tới chuyện cướp bóc!
Thông Thiên Hầu cũng nhe răng trợn mắt, Tô Vũ lại nói tiếp: "Chờ một chút... Ta ngẫm lại đã. Ngay sau khi bọn hắn đáp ứng hợp tác rỏi quyết định thời gian xuất chiến, chúng ta hãy đi đoạt đồ từ Long Thiên Tôn, sau đó lập tức đi tìm Ngục vương nhất mạch đánh một trận!"
Tô Vũ cười lớn: "Ta đã đi làm tiên phong, chẳng lẽ vạn tộc lại dám xuống tay với ta? Đó mới là đồ ngu! Cho nên bọn chúng chỉ có thể im lặng chấp nhận!"
Đúng, chính là thời cơ này!
Mấy người liếc nhau rồi khẽ gật đâu, hay thật, đúng là đi theo Tô Vũ thật sự quá kích thích!
Nhìn xem, còn chưa đánh Ngục vương nhất mạch thì hắn đã chuẩn bị cướp đồ từ một vị Thiên Tôn.
Thông Thiên Hầu không khỏi hỏi dò: "Vậy còn chỗ Bát Dực Hổ thì sao?"
"Không có việc gì, chắc chắn chuyện tiếp dẫn có thể thành công!"
Tô Vũ đáp vô cùng chắc chắn, những người khác không hiểu lắm mà nhìn hắn, vì sao lại nói như vậy?
Tô Vũ bật cười: "Bát Dực Hổ là một tên giỏi lừa gạt, nếu hắn không chắc chắn vị chủ nhân quy tắc kia sẽ ra ngoài thì còn lâu mới nói cho ta tình hình thực tế, hắn dám nói ra thì tức là đối phương sắp sửa được tiếp dẫn thành công rồi!"
Nghe thế, mọi người đều thấy kinh hãi.
Tam Nguyệt vội hôi: "Ý của bệ hạ là Bát Dực Hổ cố ý nói sai thời gian, hắn nói là vài ngày nữa nhưng thực chất là chuyện nay mai mà thôi?"
Tô Vũ đáp: "Không sai, bọn hắn chờ mong vị chủ nhân quy tắc kia xuất hiện như vậy, sao có thể để chúng ta biết được tin tức sớm, lỡ đâu chúng ta lại ngăn cản, dẫn tới đối phương không thể ra ngoài được thì sao? Trước đó ta xuất thủ thăm dò Ngục vương nhất mạch, chỉ có Nguyệt La và Nguyệt Hạo xuất hiện, về sau cũng chỉ có thêm vị lão tổ tới... Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy, mấy vị Thiên Tôn khác không có cảm ứng gì dù xảy ra chuyện lớn như này?"
Tô Vũ bó tay luôn rồi!
"Các ngươi không biết suy nghĩ sao? Mấy vị kia khẳng định là đang trong thời khắc mấu chốt, không cách nào rời đi được. Nếu không, bộ tộc này phách lối đến mấy thì cũng đâu đám để hai vị Thiên Tôn ứng đối với 4 người chúng ta, chính là vì chúng không có cách nào nên mới phải làm như vậy!"
Cả đám liếc mắt ngó nhau, Cự Phủ dù sao cũng là kẻ trải đời, gã làm bộ làm tịch không nói bất cứ lời nào, ngụy trang như thể ta đã nhìn ra từ lâu rồi!
Về phần có thật nhìn ra hay không, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Thật có lỗi, đúng là chúng ta không nghĩ quá nhiều!
Hóa ra không phải Ngục vương nhất mạch khinh địch, mà là chúng thật sự không có cách nào cử nhiều cường giả xuất thủ, đúng không?
Đậu xanh, bọn họ còn tưởng rằng đối phương đang khinh địch nữa cơ!
Tô Vũ thấy thế thì cũng lười nói thêm gì.
Những người này đang dần dần bị Thiên-Diệt-hóa!
Vũ phu sẽ càng ngày càng nhiều.
Kê vốn dĩ không phải vũ phu thì khi bị một đám vũ phu vây quanh, sớm muộn gì cũng sẽ bị đồng hóa mà thôi.
Thật đáng buồn!
Hắn không quan tâm tới mấy gia hỏa đang vờ vờ vịt vịt như thể chính mình cũng hiểu rõ này nữa, hắn dần rơi vào trầm tư, trận chiến sắp tới liệu có xảy ra biến cố gì không?
Lúc nào thì những người ẩn núp sâu trong Hỗn độn kia ra sân là thích hợp nhất?
Còn nữa... Bách Chiến thật sự cam tâm ở yên dưới hạ giới ư?
Đổi thành ta, ta sẽ cam tâm sao?
Chắc chắn không!
Còn nữa, hai vị cổ thú thật sự yên tâm về ta như vậy à?
Nói nhảm!
Cho nên lần này nhất định sẽ có biến cố, tuyệt đối sẽ không thể thuận lợi như kế hoạch của vạn tộc.
"Có một số việc cần phải sớm chuẩn bị phương án dự phòng mới được!"
Tô Vũ thầm nhủ, hắn cấp tốc hoàn thiện bước kế tiếp trong kế hoạch của mình.
Lần này, tốc độ của vạn tộc không chậm chút nào.
20 đầu ngụy đạo không là gì cả. Trong những năm chiếm cứ Đạo Nguyên chi địa, các tộc đã đạt được không ít lực lượng đại đạo vô chủ, rất nhiều người không muốn đổi đạo, có những đại đạo vừa nhìn liền biết là vô cùng nhỏ yếu, đổi thành đạo như vậy không có ý nghĩa gì.
Nếu giao cho Tô Vũ, Tô Vũ có thể tạo ra 20 vị Hợp Đạo sao?
Việc này rất khó!
Dù có thể thì cũng chỉ là Hợp Đạo nhỏ yếu, chưa chắc đã đấu được với Vĩnh Hằng đỉnh cấp, vạn tộc không sợ phe Tô Vũ có thêm vài Hợp Đạo rác rưởi, vậy nên lần này giao dịch khá thuận lợi.
Đối phương đến vào buổi tối, lúc nửa đêm có người tới cửa đưa những lực lượng Hợp Đạo đó.
Kẻ chuyển đồ chính là Lôi Bạo.
Kỳ thật vạn tộc cũng thấy lo lắng.
Bọn họ lo lắng cái gì?
Lo rằng người khác tới thì sẽ bị Tô Vũ dụ dỗ hoặc làm gì đó khác. Còn Lôi Bạo thì Tô Vũ muốn xúi giục thì cứ việc làm đi.
Hiện tại, Lôi Bạo là quân cờ đã bại lộ. Mọi người đều biết gã là người của Bách Chiến nhưng không nói ra. Nói ra cũng không để làm gì, cứ coi gã là tay sai thôi là được.