Tô Vũ mỉm cười lên tiếng: "Chư vị, thời gian không đợi người! Ta suy đoán Tội tộc đang cấp tốc gắng sức tiếp dẫn vị chủ nhân quy tắc kia, chẳng lẽ lại chờ tới khi đối phương tụ tập nhân mã thì mọi người mới bắt đâu? Có phải các ngươi quá quy củ rồi không?
Không thể thừa dịp chúng còn đang tiếp dẫn mà khiến chúng lâm vào cảnh nghìn cân treo sợi tóc à?"
Tô Vũ bất đắc dĩ nói: "Dù không thể ngăn cản thì cũng phải nhân cơ hội này, giết nhiều người hơn chút, khiến chúng bô cái giá càng đắt hơn. Thời gian các ngươi thương thảo với ta mà thay bằng việc xuất thủ thì có lẽ đối phương cũng phải chết mất mấy vị Thiên Tôn!"
"Còn nữa, 5 vị Thiên Tôn chưa chắc đã là toàn bộ lực lượng của chúng! 10 vạn năm mà chỉ ra đời 5 vị Thiên Tôn thôi ư? Được rồi, dù bị ta giết một tên thì cũng mới chỉ là 6 vị, trong 10 vạn năm, vạn tộc và Nhân tộc đã sinh ra bao nhiêu Thiên Tôn rồi?"
Tô Vũ bấm ngón tay tính toán: "Chúng ta đại chiến không ngừng, tính cả Thiên Tôn còn sống và đã chết thì cũng vượt qua 20 vị! Dựa vào cái gì để nhận định, đối phương chỉ có mỗi 5 người? Hệ thống tình báo của các ngươi đúng là cái rắm!"
Hắn lắc đầu phê phán: "Các ngươi cứ nhất định phải dây dưa, nhất định phải kéo dài, thật sự chờ chủ nhân quy tắc của người ta khôi phục hoàn hảo không chút tổn hại, các ngươi mới tụ tập nhân mã, sau đó cùng nhau đi chịu chết à? Ta thật sự không thể hiểu nổi!"
Hắn không rõ rốt cuộc vạn tộc đang nghĩ gì.
Lúc này, dù không có kẻ độc tài thì cũng phải biết thừa dịp đối phương còn yếu mà đòi mạng hắn.
Chờ cái gì chứ!
Nguyệt Thiên Tôn cười khổ: "Có một số việc... Có lẽ Nhân Chủ nói đúng, chỉ là chúng ta cũng quen rồi!"
Tô Vũ cười nhạo: "Quen với việc chờ chết?"
"Các ngươi mãi mãi đều là bị ép chờ đợi, tú tài tạo phản ba năm cũng chẳng thành, dù cho các ngươi thêm ba vạn năm thì cũng không được! Theo ta được biết, năm đó khi các ngươi phản kháng Nhân tộc, kỳ thật đã hội họp rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là Nhân Hoàng mang hết thầy cường giả của các ngươi đi..."
Tô Vũ cười lạnh: "Nếu ta là Nhân Hoàng, ta sẽ không mang các ngươi đi! Nhân Hoàng cũng quá gấp gáp, kỳ thật không cần phải vội vã như thế, với tình hình của vạn tộc các ngươi, không thương thảo thêm xấp xỉ một nghìn năm thì cũng sẽ không tạo phản!"
Có khả năng này không?
CóI Văn vương và Võ vương mất tích một quãng thời gian, vạn tộc thương thảo nhiều lần mà vẫn không đưa ra được quyết định, Nhân Hoàng mang họ đi ngược lại càng khiến vạn tộc hạ quyết tâm, đạt thành nhất trí.
Nếu không, dựa theo lời Tô Vũ thì quả thật vạn tộc chưa chắc đã hạ quyết tâm tạo phản.
Ngàn năm dài lắm sao?
Có lẽ ngàn năm sau đều không thể nhấc lên được sóng gió gì nữa rồi!
Nếu Nhân Hoàng có thêm thời gian thì y sẽ mở đại đạo tốt hơn, mạnh hơn, dứt khoát mang đại đạo của mình theo, cần gì phải giống như bây giờ, ném đại đạo tại đây!
Lời này thực sự có phần rất đâm tâm!
Nhưng cũng không phải là không có lý.
Mấy vị Thiên Tôn không nói gì, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, nếu năm xưa Nhân Hoàng không chủ động thì có khi nào chủ nhân quy tắc của vạn tộc sẽ thương lượng xấp xỉ một nghìn năm hay không?
Nếu đó là thật sự... Chỉ có thể nói, ánh mắt của Tô Vũ quá độc.
Thiên Cổ mở miệng: "Lực lượng ngụy đạo thì chúng ta có thể cho ngươi, cái khác đều không được! Chúng ta không có thần văn, Long Bàn Sơn là binh khí của Thiên Tôn, cũng không thể cho ngươi."
Nói đến đây, lão khẽ thở dài: "Ngươi muốn Long Bàn Sơn để làm gì thì ta không rõ nhưng chúng ta còn cần cam kết một chuyện, trước khi Ngục vương nhất mạch diệt vong, ngươi không được ra tay với Long Thiên Tôn!"
Tô Vũ bật cười: "Thiên Cổ, ngươi nói gì vậy, ta là loại người này sao?"
Phải!
Thiên Cổ tự biết trong lòng rằng hôm nay lão đã phạm sai lầm khi nói cho Tô Vũ biết Long Bàn Sơn đang ở trên tay người nào, trước đó có lẽ Tô Vũ chưa biết.
Đương nhiên, sai lầm này bây giờ không tiện nói ra.
Cũng không thể cường điệu mà nhắc lại!
Miễn cho Long Thiên Tôn cho rằng lão cố ý, kỳ thật Thiên Cổ chỉ vô thức đề cập tới, lão thực sự không ngờ được Tô Vũ không rõ vật này đang ở đâu.
Tô Vũ đưa ra cả một đống điều kiện, cuối cùng, Thiên Cổ chỉ đáp ứng một chuyện.
Tô Vũ thản nhiên nói: "Quá ít! Lỡ đâu ngươi bảo chỉ có một đầu ngụy đạo vô chủ thì sao?"
Thiên Cổ gật đầu: "Không nói số lượng thì đúng là rất không thích hợp! 10 đầu ngụy đạo! Đều có lực lượng Hợp Đạo thì thế nào?"
Tô Vũ nhíu mày nhìn lão: "Ngươi có thể đại biểu cho vạn tộc?"
"Có thể thương lượng!"
Thiên Cổ nói: "Nhân Chủ không cần châm ngòi nữa, bây giờ, Thần Hoàng Phi và Ma Kích đều ở đây, chúng ta biết rõ cách làm người của ngươi! Mà tam đại tộc và các tộc khác cũng đều biết nguy hiểm đang ở trước mắt, sẽ không ai vì vài câu châm ngòi của Nhân Chủ mà trở mặt đâu!"
Tô Vũ thở dài: "Lẽ ra ta không nên mang ngươi lên đây!"
Thiên Cổ cười khẽ: "Như nhau cả thôi, thượng giới sẽ nhìn thấu bộ mặt thật của Nhân Chủ nhanh thôi!"
"Nói cứ như ta là ác ma ấy!"
Tô Vũ cười tủm tim: "Ta chỉ là một thanh niên hơn 20 tuổi, ngoại trừ đễ xúc động thì cũng không có gì khác, Thiên Cổ huynh quả là để mắt ta!"
Thiên Cổ không nói gì.
Hắn không đề cập tới thì mọi người còn không để ý, nhắc đến thì mấy vị Thiên Tôn đều thấy chấn động trong lòng.
Cũng phải, gia hỏa này quá trẻ tuổi, kỳ thật nhiều thêm chút kiêng kị cũng là điều nhất định.
Cuối cùng Tô Vũ thở dài: "Thôi vậy, 20 đầu ngụy đạo Hợp Đạo, cho ta thì ta sẽ làm tiên phong cho các ngươi! Tùy thời đều có thể đánh, tốt nhất là trong vòng ba ngày tới! Nếu không, cơ hội sẽ bị bỏ qua, nhìn các ngươi bỏ lỡ thời cơ mà ta cũng phải sốt ruột thay!"
Đám người liếc nhau, Nguyệt Thiên Tôn cấp tốc nói: "Ba ngày... Không, trong vòng một ngày, chúng ta sẽ cho Nhân Chủ câu trả lời!"
Tô Vũ gật đầu.
Mấy người không cần phải nhiều lời nữa, cấp tốc đứng dậy định rời đi, Tô Vũ lại cười khẽ, cất lời: "Thiên Mệnh huynh, ở lại nói chuyện phiếm vài câu đã, đi vội thế làm gì?"
Thiên Mệnh ngượng ngùng đáp: "Được rồi, đa tạ Nhân Chủ khoản đãi!"
Dứt lời, y vội vàng rời đi trước.
Nhưng trong lòng y thì nghĩ đến chuyện khác, rất nhanh, y truyền âm cho mấy vị cường giả kia: "Hắn đang cố ý, chư vị đừng hiểu lầm! Chuyện của Vô Mệnh còn chưa xác định! Hắn làm như thế để khiến mọi người có nghỉ ky, đầy không phải chuyện tốt!"
Mọi người gật gật đầu, về phần có ai nghi ngờ hay không thì cũng chỉ giấu riêng trong lòng mà thôi.