Sâu trong Hỗn Độn Sơn cũng có một đám cường giả đang căng thẳng dàn sẵn trận địa đón quân địch.
Giọng nói của lão tổ vang vọng quanh những dãy núi: "Đám người vạn tộc và Tô Vũ đã biết mục đích của chúng ta, bọn họ sẽ không bỏ qua. Thánh tộc ta ẩn náu vô số năm tháng, chỉ cần tiêu diệt những người này thì toàn bộ vạn giới sẽ nằm trong sự khống chế của chúng ta. An tâm chờ đợi Địa Ngục Môn mổ ra, chờ đợi tổ tiên trở về. Đạo của Thánh tộc chắc chắn sẽ chiếu rọi vạn giới, biến vạn giới và chư thiên trở thành đạo tràng của Thánh tộc"
Giọng lão lãnh lệ: "Hiện giờ chúng ta đang tiếp dẫn Ngục Thanh chí tôn trở về. Ngục Thanh chí tôn là người đắc đạo hỗn độn chân chính, nắm giữ ý chí hỗn độn. Chỉ cần Ngục Thanh chí tôn trở về, mọi trở ngại đều sẽ biến mất"
"co Lão tổ khích lệ nhân tâm: "Không phải là Thánh tộc ta không địch lại vạn tộc, nhưng mục đích của chúng ta là sau khi đánh tan vạn tộc thì vẫn có thể bảo tỏn chiến lực cường đại, không phải tổn binh hao tướng mà chiến"
Đây cũng là mục tiêu của vạn tộc, đánh đến lưỡng bại câu thương cũng không có vấn đề gì nhưng mọi người đều không nghĩ vậy.
Phía dưới, đám cường giả phấn chấn hô: "Chắc chắn dốc hết toàn lực!"
Lão tổ gật đầu, lớn tiếng quát: "Cần địch bên ngoài, đừng cho bọn họ quấy nhiễu chúng ta tiếp dẫn Ngục Thanh chí tôn"
Trong nháy mắt, 4 đạo khí tức Thiên Tôn và hơn 10 đạo khí tức Thiên Vương xuất hiện, phía sau có tới mấy chục vị cường giả Hợp Đạo đỉnh cấp đi theo.
Trừ Nguyệt Hạo bị thương nặng, giờ phút này, những Thiên Tôn mà vạn tộc biết đều xuất động.
Lão tổ chi mạch Ngục Vương không ra ngoài. Chỉ có giọng lão truyền ra, còn người thì đang ở trong dãy núi. Lão đang đứng ngay trước mặt Địa Ngục Môn, chờ đợi sư tỷ lão trở về.
Phía sau Địa Ngục Môn, từng đôi mắt lộ diện, trong đó có một đôi mắt tràn ngập trí tuệ, thanh âm mơ hồ truyền đến: "Nguyệt Chiến, còn cần bao lâu nữa mới có thể hoàn thành?"
Lão tổ chi mạch Ngục Vương cũng chính là Nguyệt Chiến đáp: "Sắp rồi, nếu vạn tộc không quấy nhiễu thì nhiều nhất là 3 canh giờ nữa có thể tiếp dẫn sư tỷ trở về"
Phía sau cửa, đôi mắt lộ vẻ phẫn nộ: "Tin tức bại lộ quá sớm"
Bà ta rất bất mãn!
Nguyệt Chiến không thể nói gì hơn, quả thật quá trùng hợp, trùng hợp đến mức khiến lão hoài nghỉ là trong tộc có người để lộ bí mật.
Tô Vũ thật sự biết được những điều này từ hình chiếu của Địa Ngục Môn sao?
Đáng tiếc hiện giờ không phải lúc truy cứu điều này.
Cùng lúc đó.
Đám người Tô Vũ đã đến gần Hỗn Độn Hà.
Hai bên bờ có một vài cường giả cổ thú đang nhìn trộm.
Tô Vũ nhìn xung quanh: "Tiễn đến đây thôi, ta đã cảm ứng được khí tức đối phương, xem ra bọn họ đang chờ chúng ta rồi, chư vị phải cứu viện kịp thời, nếu chúng ta đấu không lại thì chắc chắn sẽ chạy trốn"
Tô Vũ cười tủm tỉm đề xuất: "Hay chúng ta cùng xông lên đi? Ta có cảm giác bất an, dù sao nhiều người cũng tốt hơn ít người mà"
Phía sau, Long Thiên Tôn thuận miệng đáp một câu: "Nếu Nhân Chủ đã nhận đồ của chúng ta thì ngươi nên tuân thủ hứa hẹn mới phải"
Gã chỉ nói một câu như vậy mà thôi, nhưng không ngờ Tô Vũ chính là đang chờ gã chọc đến mình.
Ngay sau đó, trong khi những người khác còn chưa phản ứng, Tô Vũ đột nhiên hét to:
"To gan, ngươi được phép nghi ngờ ta ư? Giết!"
Oanh!
Đám người Tô Vũ đột ngột hiện lên trước mặt Long Thiên Tôn khiến cho mọi người xung quanh đều ngây ngốc, đầu óc choáng váng.
Cái quỷ gì vậy?
Không phải ngươi muốn xuất chinh sao?
Má nó, ngươi đột nhiên trở mặt đánh "người nh là thế nào?
Đám người Thần Hoàng Phi cũng ngây ngẩn, rất nhanh Thánh Hầu đã gầm lên, cùng Nhật Miện Thiên Tôn lao đến tấn công phe Tô Vũ.
Đáng chết!
Rốt cuộc gia hỏa này muốn làm gì?
Sắc mặt Thiên Cổ khẽ biến, ngay sau đó dường như lão nghĩ tới chuyện gì, lão vội quát:
"Không cần.."
Sắp diễn ra đại chiến, trở mặt không phải chuyện tốt.
Mà phe Tô Vũ thì vẫn bất chấp, đồng loạt xông lên tấn công Long Thiên Tôn trong trạng thái còn đang sửng sốt.
Long Thiên Tôn biến sắc.
Vì sao?
Ta chỉ nói như vậy mà thôi, vậy mà kẻ điên này lại muốn giết ta?
Gã đang đối mặt với 4 vị Thiên Tôn, hơn nữa khí tức Tô Vũ còn vô cùng cường hãn khiến gã có cảm giác đối mặt với tử vong.
Long Thiên Tôn quát lên một tiếng, trước người gã bỗng hiện ra một ngọn núi lớn, đây chính là Long Bàn Sơn, ngọn núi kỳ lạ trông như một con rồng đang cuộn mình trên lưng cự quy.
Sau khi chế tạo thành binh khí thì nó vô cùng cường đại.
Long Thiên Tôn không nghĩ được nhiều, hiện giờ gã chỉ muốn ngăn cản bọn họ, nếu không gã ắt sẽ phải chết.
Gã vừa điều khiển ngọn núi vừa trốn chạy, nhưng lúc này da đâu gã bỗng nhiên tê dại.
Phía sau có nguy hiểm!
Gã lập tức dừng bước, lông tơ dựng lên.
Lôi Bạo!
Đúng vậy, là súc sinh Lôi Bạo, đáng chết, gã ta cùng phe với Tô Vũ.
Những người này đều điên rồi!
Oanh!
Ngay khi gã đang nghĩ vậy, 4 vị cường giả đã đồng loạt ra tay, ba người khác xông lên đánh Long Thiên Tôn, Phì Cầu thì há to miệng nuốt ngọn núi vào trong bụng.
Oanh!
Một tiếng vang lớn truyền ra, Tô Vũ và Cự Phủ mỗi người đánh một quyền, Long Thiên Tôn bay ngược một đoạn, miệng phun máu tươi, thân thể nổ ra mấy cái lỗ lớn.
Tô Vũ hóa quyền thành đao chém về phía Long Thiên Tôn, trong đó hỗn loạn một cỗ ý chí cường đại: "Cởi bỏ khống chế Long Bàn Sơn, bằng không ta sẽ lấy mạng ngươi"
Long Thiên Tôn thấy chuôi đao trước mắt thì vừa hoảng sợ vừa tuyệt vọng, ngay sau đó gã ôm hy vọng gầm lên, miệng phun máu tươi, giải trừ khống chế đối với thanh binh khí yêu thích của mình.
"Rút!"
Tô Vũ quát khẽ, trong nháy mắt, bọn họ đã biến mất ngay trước mặt Long Thiên Tôn.
Sát chiêu của mấy người Thánh Hầu vừa tới, ầm một tiếng, thiên địa bị đánh nát.
Giọng nói của Tô Vũ truyền đến: "Chỉ đùa một chút mà thôi, các ngươi tin thật à?
Chúng ta đi giết người đây, có giết thì cũng phải giết Tội tộc mới đúng"
Thánh Hầu quay đầu nhìn lại thì đã thấy Tô Vũ lao vào trong Hỗn Độn Sơn.
Có người muốn đuổi theo nhưng lại mau chóng dừng bước, sau đó cả bọn khó hiểu mà liếc nhìn nhau.
Có kẻ phẫn nộ, có kẻ bất đắc di.
Bọn họ phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ đuổi theo giết người bên phía Tô Vũ?
Long Thiên Tôn liên tiếp hộc máu, gã vẫn còn chưa hiểu gì cả, ngay sau đó gã giận dữ hét: "Lôi Bạo"
Tô Vũ đã đi giết địch, chẳng lẽ tới đó đuổi giết bọn họ ư?
Giờ phút này, tất cả lửa giận của gã đều dồn tới trên đầu Lôi Bạo.
Khốn kiếp!
Ban nãy là Lôi Bạo uy hiếp gã!
Lôi Bạo thầm thở dài trong lòng, ta biết là sẽ có phiền toái mà, thôi, dù sao cũng nhỏ hơn phiền toái về bí mật mà Tô Vũ có thể lộ ra.