"Bệ hạ"
Cự Phủ truyền âm: "Bệ hạ, đánh nhau rồi, chúng ta rút lui chưa?"
Gã cảm thấy áp lực thật lớn!
Tô Vũ không đáp lời.
Đánh nhau rồi ư?
Vớ vẩn!
Vạn tộc đang chơi đánh trận giả với đám Bát Dực Hổ mà thôi, cuộc chiến này chỉ để lừa gạt người ngoài, mấy cổ thú chết đi thì có đáng gì?
Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long căn bản sẽ không để bụng.
Tô Vũ nhanh chóng truyền âm: "Đừng nói nhảm, tiếp tục đánh đi, nhất định phải đến hang ổ của bọn họ, ép bọn họ phái ra nhiều cường giả hơn để ngăn cản chúng ta, vạn tộc muốn chúng ta xung phong chỉ vì một mục đích, đó là tra xét rõ ràng thực lực cụ thể của đối phương. Còn chúng ta cũng cần phải dò đường cho vạn tộc"
Chuyện này rất nguy hiểm nhưng là việc cần thiết.
Bởi vì không đích thân ra tay thì hắn cũng không có biện pháp tra ra thực lực chỉ mạch Ngục Vương, vạn tộc lại là một đám rùa đen kiêng kị đủ đường, đẩy tới đẩy lui không biết tới khi nào mới khai chiến, chẳng bằng hắn mạo hiểm một lần để thu về tin tức cho mình tiện hành động còn hơn.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, một đạo hư ảnh chợt lóe lên rồi biến mất.
Ngay sau đó một đầu cự thú xuất hiện trước mặt bọn họ, trong cơ thể có tới 6 cánh cửa mơ hồ.
Tô Vũ ra lệnh cho Thông Thiên: "Ăn nó!"
Thông Thiên Hầu suýt khóc, ăn cái píp!
Nó lợi hại như thế, ta ăn kiểu gì?
6 cánh cửa hợp thành một cự thú có chiến lực Thiên Tôn đỉnh cấp, là nó ăn ta mới đúng, ta lấy đâu ra tư cách đi ăn nó?
"Vô dụng!"
Tô Vũ mắng, không phải ngươi cả ngày kêu gào đòi ăn cửa sao?
Nhìn đi, hiện tại có tới 6 cánh cửa đang đợi ngươi tới ăn này.
"Phát"
Tô Vũ chém xuống một đao, phía trước, cự thú chặn đường cắn về phía Tô Vũ.
Oanh!
Quy tắc đại đạo va chạm.
Tô Vũ lùi lại vài bước, thân ảnh đối phương cũng thoáng rung động, lúc này mấy người Tam Nguyệt cũng đồng loạt ra tay.
Ẩm!
Cự thú bị Tam Nguyệt và Cự Trúc Hầu cầm gậy ép đánh.
"Cự Trúc?
Tam Nguyệt chợt quát, lập tức Cự Trúc Hầu liền hóa thành một cây trúc thật lớn, Tam Nguyệt cầm cây trúc đánh thẳng về phía đối phương, lúc này chiến lực lão đã tăng mạnh hơn ba phần.
Tam Nguyệt cẩm cây trúc do Cự Trúc Hầu hóa thành thì chiến lực cũng tăng lên theo, có vẻ không thua kém gì Phì Cầu phiên bản hắc hóa.
Tam Nguyệt cầm cây trúc đánh bay đối phương, thấy Tô Vũ nhìn mình thì lão bèn giải thích: "Cự Trúc là đị loại của tộc ta, chúng ta ăn trúc, hắn ăn nhiều quá rồi tự ảo tưởng mình thành cây trúc, đạo của hắn không phải đạo thường quy của tộc ta mà là Cự trúc đạo, cho nên mới có phong hào Cự Trúc Hầu"
Tô Vũ cạn lời, hắn biết một ít về đạo của đối phương nhưng không biết là Cự Trúc Hầu có thể hóa thành cây trúc.
Quả nhiên thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có.
Phía sau, đám người Nguyệt La đã nhanh chóng đánh úp tới.
Âm ẩm âm!
Từng luồng lực lượng cường đại đánh về phía đám người Tô Vũ.
Thiên Tôn đầu bạc phẫn nộ quát: "Các ngươi rút đi thì còn đường sống! Nếu không thì chỉ có con đường chết!"
Cường giả cầm rìu tấn công Cự Phủ Hầu. Cự Phủ Hầu gầm lên một tiếng, cũng cẩm rìu bổ tới.
Hay lắm, không ngờ lại gặp được đồng loại. Vậy để xem rốt cuộc là kỹ năng dùng rìu của ai lợi hại hơn.
Cùng lúc đó, một tiếng cười khẽ dao động nhân tâm vang lên.
"Buông vũ khí!"
Thanh âm mê hoặc kia khiến Cự Phủ thoáng hoảng hốt, Tam Nguyệt giật mình, lực lượng đóng băng của Tuyết Lan suýt nữa mất khống chế.
Đúng lúc này, một tiếng rít gào vang vọng thiên địa, thức tỉnh cả đám bọn họ.
"Lam Nguyệt La, chết đi!"
Mị hoặc đạo của Nguyệt La dường như chỉ có tác dụng kích thích Tô Vũ, khiến hắn triệt để nổi điên.
Tô Vũ vốn đang xuất thủ rất bình tĩnh, đột nhiên thoáng cái đã trở nên cuồng bạo, thanh chùy lớn hiện lên, oanh!
Khoách Thần chùy đánh trực diện về phía sau, toàn bộ Hỗn Độn Sơn đều bị cây búa này bao trùm.
Là Nguyệt La đã kích động sự bạo nộ trong lòng Tô Vũ. Hắn chán ghét nữ nhân này, ả quá phiền!
Lão tử sẽ dùng Khoách Thần chùy đập chết ngươi.
Nguyệt La biến sắc, không nhịn được muốn mắng người.
Ä rất mạnh, Mị hoặc đạo mà ả tu luyện cũng cực kỳ lợi hại. Cứ nhìn phản ứng của đám Cự Phủ và Tam Nguyệt thì biết, nếu quyết tử chiến thì trong nháy mắt vừa rồi khi bọn họ thất thần, nếu không thể giết bọn họ thì cũng có thể khiến bọn họ trọng thương.
Kết quả ả lại gặp phải kẻ dị loại như Tô Vũ.
Nhìn Tuyết Lan mà xem, đến nữ nhân còn bị trúng chiêu, vậy mà Tô Vũ lại không có việc gì.
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Hình như lần nào ả dùng Mị hoặc đạo cũng như vừa đào mộ tổ tiên nhà Tô Vũ lên, kích thích khiến hắn cuồng bạo, Nguyệt La không biết cọng dây thần kinh nào của Tô Vũ găn sai nữa.
Bấy giò Phì Cầu đang đại chiến cùng Bà Long Thú, đánh đến trời sụp đất nứt, cự thú và Phì Cầu đều rít gào loạn chiến cùng nhau.
Tô Vũ thấy rất nhiều cường giả đang lao đến tấn công thì biến sắc, ngay sau đó khí tức rung chuyển, hắn rít gào: "Chuẩn bị tự bạo"
Đám cường giả mới vừa vây đến nhanh chóng lui về phía sau, kể cả mấy người Nguyệt La cũng không ngoại lệ.
Không thể trách bọn họ, bởi vì lần trước đã trải qua tình huống tương tự, rất rõ ràng đây không chỉ là lời nói suông.
Gặp phải đám lưu manh như Tô Vũ, là ai thì cũng phải đau đầu đối phó.
Chưa tới thời khắc tử vong, chỉ vừa mới giao chiến mà tên khốn này đã muốn tự bạo.
"Chạy!"
Oanh!
Một đám người nhanh chóng trốn chạy, Cự Phủ lảo đảo, suýt nữa bị Tô Vũ kéo ngã, gã đại ra: "Không bạo à?"
Gã đã từng nghe nói đến việc này.
Lần trước khi Tô Vũ ra lệnh tự bạo thì chỉ có người một nhà nghe theo, kẻ nào không làm chính là người ngoài.
Gã còn tưởng rằng lần này phải tự bạo thật, vừa định nhắm mắt liều chết thì không ngờ Tô Vũ lại xông tới kéo theo gã bồ chạy.
Tô Vũ cạn lời.
Hỏi thừa, tu luyện đến Thiên Tôn rất khó.
Thân thể mất rồi, ta lấy đâu ra nhiều thân thể chỉ lực như vậy cho các ngươi khôi phục?
Lần này không giống lần trước, lần trước là tạo cơ hội để phân chia địch ta, đồng thời tìm cớ để quân mình an toàn rút lui.
Lần này thực lực mạnh mẽ hơn hẳn, cần gì phải vừa chiến đã tự bạo? Ta chỉ hù dọa bọn họ mà thôi.
Bạo cái con khi!
Nhưng có kinh nghiệm từng trải lần trước cũng là chuyện tốt, không chỉ có người một nhà như Cự Phủ tin, đám Nguyệt La cũng không chút nghi ngờ, lập tức lùi lại khi nghe Tô Vũ hô lên, nhất thời trơ mắt nhìn đám người Tô Vũ thoát khỏi vòng vây kín kẽ.
"Khốn kiếp!"
Nguyệt La giận dữ mắng, những người khác cũng sảm mặt, tất cả đều vô cùng phẫn nộ.
Thật mất mặt!
Bọn họ có nhiều cường giả như vậy mà đều bị Tô Vũ đánh lừa.
Nhưng đây là chuyện không thể trách bất kỳ ai. Người có tên cây có bóng, lần trước bị Tô Vũ giết chết một vị Thiên Tôn và nhiều vị Thiên Vương bằng cái trò tự bạo chết tiệt đó khiến ai nấy đều bị hắn dọa sợ, người khác tự bạo chỉ là uy hiếp, nhưng phe Tô Vũ tự bạo là để giết địch!
"Vô dụng!"
Trong địa bàn sâu trong dãy núi, lão tổ Nguyệt Chiến mắng một câu.
Phái nhiều cường giả như vậy ra ngoài ngăn cản đám người Tô Vũ mà lại để cho bọn hắn tiếp cận ngày càng gần.
Như này còn không phải một đám vô dụng thì là cái gì?
Khốn kiếp!
"Nguyệt Hạo"
Nguyệt Chiến ra lệnh: "Khống chế thân thể cổ thú đi trợ chiến!"
"Rõ* Trong dãy núi vang lên một tiếng quát khẽ, ngay sau đó Nguyệt Hạo hiện lên, gã không mang bộ dáng bản tôn nữa mà là một cự thú vô cùng cường đại, gã bay ra khỏi địa bàn được dãy núi vờn quanh, nhanh chóng tiến về phía đám người Tô Vũ.