Tô Vũ quan sát toàn bộ chiến trường, hắn cẩn thận cân nhắc, sau đó truyền âm:
"Thông Thiên, nhất định phải ăn cánh cửa trong Bà Long Thú. Phì Cầu, Bà Long Thú kia giao cho ngươi và Thông Thiên. Cự Phủ và Thiên Mệnh cũng xuất chiến"
Bốn người âm thầm nghe lệnh.
"Tam Nguyệt, Lôi Bạo lát nữa liên thủ cùng ta, ba người chúng ta giết Nguyệt Hạo. Lôi Bạo, ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Lôi Bạo truyền âm: "Tuân lệnh Nhân Chủ"
Nếu chỉ giết Nguyệt Hạo thì gã đương nhiên không có ý kiến.
Tô Vũ vừa tấn công mấy tên Thiên Vương xung quanh, vừa truyền âm cho Hỗn Độn Long và Bát Dực Hổ: "Quy củ cũ, huynh đệ sinh đôi giao cho các ngươi. Cự Long cụt đuôi, đừng giả vờ nữa, mình ngươi đánh hai kẻ cũng được, giả vờ cái rắm, áp chế bọn chúng cho ta"
Cự Long cụt đuôi không hé răng, hiện tại có mấy ai dốc toàn lực, bọn họ còn muốn giữ sức đánh một trận lớn đây.
"Thiên Cổ, hai tên Ma tộc, Nguyệt La, tóc bạc, lão tổ, năm kẻ này giao cho phe các ngươi. Thần Hoàng Phi và Nhật Miện đối phó lão tổ sẽ không thành vấn đề, ba vị Long, Phượng, Minh đối phó hai kẻ Ma tộc. Thánh Hầu đối phó Nguyệt La, Đạo Thiên Tôn, Nguyên Mục và Thiên Cổ ngươi đánh một mình lão già tóc bạc mà không giết được lão thì quá mất mặt rồi. Đừng giả vờ nữa, hiện tại không giết được đối phương, đến khi chủ nhân quy tắc ra ngoài thì không còn cơ hội nữa đâu"
Thiên Cổ không nhìn Tô Vũ, hiện giờ cả đám người đều vừa công kích vừa xấu hổ im lặng.
Tình cảnh hôm nay như giống hệt năm xưa, khi ấy vạn tộc cũng nghe theo hiệu lệnh của Nhân tộc.
Nhưng lúc này, địch nhân của mọi người là chi mạch Ngục Vương, Thiên Cổ trầm mặc một hồi rồi truyền âm đáp: "Được, nếu có thể thì chúng ta sẽ giết bọn họ, không phải là chúng ta không muốn giết mà là trận chiến cùng giai khó phân ra sinh tử"
"Đó là vì các ngươi vô dụng!"
Tô Vũ lười nói nhiều, tuy lý thuyết là vậy nhưng có một phần là vì bọn người kia chiến đấu không đủ dũng mãnh.
Phía trước, đại địa run rẩy kịch liệt, Hoang Thiên Tôn rít gào một tiếng, trong nháy mắt, một người khổng lô xuất hiện ở dưới nền đất, dường như kẻ đó đang muốn nâng toàn bộ thiên địa lên.
Mặt đất vỡ ra.
Địa bàn của chỉ mạch Ngục Vương bị đẩy lên một chút.
"Lên đi!
Hoang Thiên Tôn rống to, tất cả mọi người đều thấy thân ảnh vô cùng khổng lô của lão đang nâng toàn bộ dãy núi lên.
Oanh!
Một tiếng nổ truyền đến, tám xiềng xích trong không trung đứt gãy tứ toán.
Ngục Thanh giận dữ rống to: "Phòng thủ, toàn lực phòng thủ!"
Đừng chiến nữa, phải phòng thủ!
Khi bà ta thoát ra thì bà ta sẽ đuổi cường địch đi sau, thậm chí chém giết vài tên.
Đám người Nguyệt Chiến không hứng thú liều chết chiến đấu, bọn họ đều phòng thủ là chính, một đám người tụ lại thành đoàn, ở thời khắc đại trận bị phá, bọn họ phải chống đỡ trận cuồng oanh loạn tạc của nhóm người Tô Vũ.
"Tử thù à?"
Tô Vũ thấy bọn họ tụ lại phòng thủ, phòng ngự như vậy quả thật rất khó phá được.
Ngay sau đó Tô Vũ quát lên: "Tất cả đi đến Địa Ngục Môn, giết chết nữ nhân kia"
Một đám người ào ào lao về phía Địa Ngục Môn, Nguyệt Chiến không còn cách nào khác, lão giận dữ hét: "Ngăn cản bọn họ"
Giờ phút này phe lão chỉ có thể phân tán.
Súc sinh Tô Vũ kia chẳng làm được việc gì tốt cả.
"Giết!"
Phân tán là tốt ri!
Ngay khi những người này tản ra thì mọi người liền nhanh chóng lao lên công kích dựa theo kế hoạch của Tô Vũ.
Tô Vũ mang theo Lôi Bạo, Tam Nguyệt tiến thẳng về phía Nguyệt Hạo.
Nguyệt Hạo biến sắc.
Gã nhìn Tô Vũ, Tô Vũ cũng nhìn gã, hắn nhếch mép: "Ngươi giết người của ta, ta mà không giết ngươi thì quả là có lỗi với những kẻ đã ngã xuống"
Nguyệt Hạo không nói gì.
Chỉ là thế không bằng người mà thôi.
Nếu Tô Vũ yếu, người của hắn bị giết thì hắn cũng chẳng thể làm được gì.
Nguyệt Hạo quay đầu nhìn thoáng qua Địa Ngục Môn, gã thở dài bất đắc dĩ, rồi gã quay lại nhìn Tô Vũ, thở dài nói: "Các ngươi sẽ không có kết cục tốt. Địa Ngục Môn sẽ mở ra, ngày đó sẽ là ngày chết của các ngươi. Các ngươi không đợi được Nhân Hoàng trở về, cũng không đợi được đám người Văn Vương tới cứu viện"
Bởi vì Địa Ngục Môn sẽ là nơi đầu tiên mở cổng.
Hỗn độn sắp trỗi dậy.
"Ngươi sẽ không được thấy đâu"
Tô Vũ không múa may cây búa nữa, nếu hắn không dùng bản lĩnh thật thì rất khó để nhanh chóng đánh chết một vị Thiên Tôn.
Ba người liên thủ thì có thể giết gã nhưng cũng không quá nhanh.
"Thiên địa tứ phương duy ta"
Nguyệt Hạo bỗng nhiên phát hiện tất cả thanh âm bốn phía quanh mình đều biến mất, dường như gã đang tồn tại trong một tân thiên địa.
Đây không thực sự là thiên địa của Tô Vũ mà chỉ là hình chiếu.
"Ta chưởng khống vũ trụ văn minh"
Tô Vũ lớn tiếng nói: "Tam Nguyệt, ban ngươi trăm đạo, giết hắn"
Trong thiên địa hiện ra thân ảnh Tam Nguyệt, khí tức lão tăng mạnh, trong đầu trống rỗng, dường như lão đang nắm giữ trăm đầu đại đạo chỉ trong chớp mắt, lão rít gào một tiếng, bản thể phóng đại ngàn vạn lần, cầm trúc gõ mạnh lên đầu Nguyệt Hạo.
"Lôi Bạo, ban ngươi vạn lôi tử hình, giết!"
Lôi Bạo cũng trở nên vô cùng cường đại, lực lượng lôi đình bùng nổ, oanh!
"Vậy!"
"Áp!"
"Khóa!"
"Phong!
"Trấn Một đám chữ hiện ra, từng âm thanh lớn như tiếng chuông chấn động màng tai Nguyệt Hạo, Nguyệt Hạo khiếp hãi tới không kịp phản ứng.
"Thời gian đình trệ!"
Một tiếng cười khẽ vang lên, thời gian trong thế giới nho nhỏ dường như ngừng trôi, tốc độ dòng chảy chênh lệch so với ngoại giới.
Giờ khắc này Tô Vũ mới dùng đến bản lĩnh chân thật của mình.
Nguyệt Hạo bị lực lượng đại đạo trấn áp, gã điên cuồng rít gào lên, giãy giụa kịch liệt, nhưng thực lực gã đã bị suy yếu ít nhất ba phần, trong khi Tam Nguyệt và Lôi Bạo lại mạnh hơn ba phần so với khi trước.
Bên tai Lôi Bạo vang lên thanh âm Tô Vũ: "Nếu ngươi còn ẩn giấu thực lực thì ta sẽ giết chết ngươi tại đây, bùng nổ toàn lực đánh chết hắn cho ta!"
Trong lòng Lôi Bạo chấn động kịch liệt, đây là cái gì?
Chúng ta đang ở đâu?
Gã không dám che giấu nữa, một cỗ lực lượng lôi đình cường hãn bổ trúng Nguyệt Hạo, thân thể cổ thú của gã nổ tung, Tô Vũ vẫn chưa ra mặt, hắn đang trấn áp Nguyệt Hạo, tăng cường thực lực cho hai vị cường giả.
"Vận đen hội tụ!"
Tô Vũ quát khẽ một tiếng, Nguyệt Hạo muốn tránh lui nhưng dường như chân gã giãm hụt vào khoảng không. Kỳ thật bọn họ vốn đang chiến trên không, làm gì có chuyện bước hụt, nhưng ngay khoảnh khắc vừa rồi gã thật sự đã giẫm hụt, gã lảo đảo rồi bị cây trúc của Tam Nguyệt đánh trúng, ầm một tiếng, Nguyệt Hạo té ngã lộn nhào, trực tiếp bị gậy trúc của Tam Nguyệt đánh nát nửa người.
Khuôn mặt Nguyệt Hạo lộ về tuyệt vọng.
"Đây là đâu? Tô Vũ, rốt cuộc ngươi đang làm gì ta?"
Dù gã yếu ớt thế nào thì cũng không đến mức bị giết trong nháy mắt, nhưng ở nơi đây, gã có cảm giác thời gian đình trệ, toàn bộ thế giới đều đang đối nghịch với mình, không chỉ thế, tất cả các loại lực lượng cũng đang trấn áp bao trùm lên mình.
Hiện tại bước chân còn bị hụt được, vận xui như vậy không phải ai cũng có.
Oanh!
Lực lượng lôi đình của Lôi Bạo buông xuống, đánh cho gã quay cuồng không thôi.
Nguyệt Hạo muốn giãy giụa nhưng vô số xiểng xích bay lên đã khóa chặt gã, Nguyệt Hạo giãy giụa điên cuồng nhưng tốc độ Tam Nguyệt và Lôi Bạo đều nhanh hơn, bọn họ đã lao đến tấn công.
Âm ẩm âm!
Tiếng vang lớn vang lên liên miên, thân thể cổ thú của Nguyệt Hạo hoàn toàn bị đánh nát bấy.
Lôi Bạo và Tam Nguyệt đều kinh hãi.
Tam Nguyệt biết chân tướng nhưng đây là lần đầu tiên lão trải nghiệm, không ngờ chiến đấu trong thiên địa của Tô Vũ là như thế này. Hơn nữa nơi đây còn không phải thiên địa chân thật mà chỉ là hình chiếu đại đạo mà thôi, nhìn xem, Nguyệt Hạo hoàn toàn không có sức phản kích ở nơi đây.
"Nguyệt Hạo, ngươi giết người của ta, đã nợ thì phải trả!"
Tam Nguyệt rất muốn mắng hắn là đỏ không biết xấu hổ.
Vớ vẩn! Những người tự bạo lần trước chẳng có kẻ nào chết cả.
"Giết!"
Tô Vũ quát chói tai, Tam Nguyệt tỉnh táo nhanh chóng tấn công Nguyệt Hạo, Nguyệt Hạo càng thêm tuyệt vọng.
Gã muốn kéo dài thời gian đến khi Ngục Thanh thoát ra, nhưng hiện tại gã phát hiện mình không làm được, gã đang đối diện với tử vong gần hơn bao giờ hết.
"Tô Vũ.."
Nguyệt Hạo cười thảm: "Ngươi cho rằng mình có thể thắng sao? Ngươi sai rồi, ngươi không thắng được. Dù Nhân Hoàng trở về thì hắn cũng sẽ thua. Hỗn độn sắp trỗi dậy, thời đại Khai Thiên bùng nổ, một đám cường giả tuyệt thế đều sẽ lần lượt quay lại.
Các ngươi không thắng được đâu. Ta chờ ngươi, giờ ta xuống dưới gặp đám thủ hạ của ngươi trước, dù đã chết thì ta cũng phải giết bọn họ thêm lần nữa"
"Xin lỗi, là ta lừa ngươi thôi, ngại quá, bọn họ vẫn còn sống.."
Nguyệt Hạo trừng mắt!
Ngay sau đó Tam Nguyệt đã vung cây trúc, Lôi Bạo bùng nổ lôi đình, Tô Vũ dùng búa nện xuống.
Oanh!
Âm thanh chấn động vang vọng thiên địa, biển ý chí của Nguyệt Hạo nổ thành hư vô, trong biển ý chí nổi lên sóng to ngập trời kèm theo oán niệm, phẫn nộ và không cam lòng.
Bọn họ không chết ư?
Gã không tin!
Giờ khắc này gã muốn nghe tin những kê đó đều đã chết thảm chứ không phải bọn họ vẫn còn sống.