Ngục Thanh nhìn Hỗn Độn Long và Bát Dực Hổ, ánh mắt lãnh lệ: "Các ngươi muốn làm phản?
Trên người bà ta hiện ra một cỗ khí tức ngập trời, đó là khí tức hỗn độn và cũng là ý chí hỗn độn, đại biểu ý chí của những tồn tại cường đại trong thế giới phía sau cửa.
Từng luồng ý chí hỗn độn oanh kích thiên địa.
Cổ thú phía sau Bát Dực Hổ và Cự Long cụt đuôi đồng loạt rít gào, ánh mắt đỏ như máu, sau đó lập tức lao đi tấn công cường giả vạn tộc.
Oanh!
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Đám Thiên Tôn nhanh chóng ra tay, không quan tâm bọn chúng là do Bát Dực Hổ và Cự Long mang đến.
Trong nháy mắt, mười mấy cổ thú đã bị giết, nhưng cũng có 7 - 8 vị Hợp Đạo vạn tộc đã ngã xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hơn 20 vị Hợp Đạo đã chết.
Hỗn Độn Long và Bát Dực Hổ tụ tập đến gần, ánh mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Ngục Thanh.
Ngục Thanh vô cùng bình tĩnh: "Các ngươi đều là hỗn độn cổ tộc, sao lại dám cãi lời ý chí hỗn độn? Hãy lại đây, để ta sử dụng, các ngươi hãy lập công chuộc tội, nếu không các ngươi chắc chắn phải chết"
Ý chí hỗn độn trên người bà ta càng thêm mãnh liệt, quấy nhiễu hai vị hỗn độn cổ thú.
Vạn tộc nhanh chóng tránh xa bọn chúng.
Thật đáng sợ!
Đám người Thiên Cổ kinh hãi thót tim.
Hai vị này có chống cự được hỗn độn quấy nhiễu không?
Đột nhiên Tô Vũ tức giận lên tiếng: "Giả vờ làm gì? Định qua đó giả vờ đầu nhập rồi cho bà ta một đòn trí mạng à? Thôi đi, lão bà này tuyệt đối sẽ không tín nhiệm các ngươi 100% đâu"
"Hả?"
Ánh mắt Bát Dực Hổ đột ngột trở nên tỉnh táo, nó lộ vẻ cổ quái hồi: "Vì sao lại không tin tưởng chúng ta?"
Tứ phương an tĩnh, sắc mặt Ngục Thanh hơi đổi.
Bọn họ không bị quấy nhiễu ư?
Tô Vũ cạn lời: "Nếu bà ta không ngu thì đương nhiên sẽ không tin tưởng các ngươi"
"Nhưng ta có cảm giác ả rất ngu"
Bát Dực Hổ vô cùng buồn bực: "Vũ Hoàng, ngươi đừng quấy rối nữa được không? Vất vả lắm chúng ta mới thiết kế ra được mấy phương án nhưng đều bị ngươi phá hồng.
Ta đã tính rồi, vừa rồi ả muốn khống chế chúng ta, chúng ta cho ả khống chế là được, không phải ai cũng gian xảo... Khụ khụ, đọc nhiều sách giống như ngươi"
Nó buồn bực muốn chết!
Tô Vũ chết tiệt!
Kế hoạch của nó rất tốt, Ngục Thanh chưa chắc đã nhìn ra được.
Ta giả vờ bị bà ta khống chế, sau đó các ngươi đánh tới lưỡng bại câu thương, ta và Cự Long cụt đuôi quay đầu phản kích, nhưng giờ lại bị ngươi phá hồng rồi, Tô Vũ, cả nhà ngươi đều là đồ khốn kiếp!
Một con hổ đọc sách như ta vất vả lắm mới nghĩ ra vài kế thì đều bị Tô Vũ phá mất, nó càng nghĩ càng giận.
Bát Dực Hổ buồn bực: "Vũ Hoàng, chúng ta đã thỏa thuận tự lo việc của mình, ngươi cứ phá hỏng chuyện của ta làm gì?"
Tô Vũ nhún vai: "Ta cảm thấy bà ta không ngốc, nếu bà ta cho các ngươi làm tiên phong thì chẳng phải là sẽ khai chiến với ta sao? Nếu ta không cẩn thận đánh chết các ngươi thì làm sao bây giờ? Còn nữa, Hỗn Độn Long, ngươi vẫn còn giả vờ à? Cái đuôi bị chặt đứt lần trước đến giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn? Một kẻ có thể đánh Nguyệt Chiến như ngươi ngụy trang như vậy thì hơi quá rồi đấy, ngươi liên thủ cùng Bát Dực Hổ đánh huynh đệ sinh đôi mà người ta chẳng bị thương chút nào kia kìa"
"co Hỗn Độn Long cũng khôi phục tỉnh táo, y bất đắc dĩ nhìn Tô Vũ: "Tô Vũ, sao ngươi cứ phá hỏng kế hoạch của chúng ta?"
Tứ phương, tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Má nó, hóa ra hai cổ thú vẫn luôn che giấu thực lực và giả vờ mất khống chế, bọn chúng nghĩ Ngục Thanh là đỏ ngu à?
Đối diện, sắc mặt Ngục Thanh không tốt lắm, giọng bà ta âm trầm: "Vì sao các ngươi có thể thoát khỏi khống chế?"
Ý chí của tồn tại trong hỗn độn có lực khống chế rất mạnh đối với hỗn độn cổ thú, nếu không thì đã chẳng để bà ta ra ngoài đại biểu hỗn độn thu phục đám hỗn độn cổ thú kia.
Nhưng lúc này khả năng khống chế ấy đã bị hai cổ thú phá giải.
Bát Dực Hổ vẫy cánh, ta cho ngươi biết làm gì?
Nó không khách khí, nói thẳng: "Ngươi tróc ý chí hỗn độn ra, ta chia với Hỗn Độn Long, sau đó chúng ta sẽ trực tiếp rời đi. Chúng ta nói được thì làm được. Ngục Thanh, đừng tử chiến với chúng ta chỉ vì ý chí hỗn độn. Tuy ngươi lợi hại, ta và Hỗn Độn Long liên thủ cũng chưa chắc có thể địch nổi ngươi, nhưng ngươi phải nghĩ thật kỹ, ngươi có thể địch nổi tất cả mọi người ở đây sao?"
Tô Vũ cười tủm tỉm hùa theo: "Cho ta ý chí hỗn độn thì ta cũng sẽ lập tức rời đi, ta nói được thì làm được. Ngục Thanh, ngươi muốn giết ta cũng không dễ đâu"
Sắc mặt đám Thiên Cổ đều thay đổi.
Ngươi đùa gì vậy?
Tô Vũ nghiêm túc nói: "Không lừa ngươi, ta muốn giết chết ngươi, nhưng nếu ta mà tử chiến với ngươi thì biết đâu kẻ khác sẽ nhân cơ hội nhặt tiện nghi, ngươi cảm thấy ngươi mạnh nhất vạn giới này ư? Ngươi nghĩ nhiều rồi. Đến ta còn không dám tự phụ như vậy, huống chi ngươi chỉ là một kẻ mới ra ngoài"
Tô Vũ cười gần: "Không nói đâu xa, Nguyệt La và lão quỷ lông trắng kia rốt cuộc có phải người của ngươi hay không, với chỉ số thông minh của ngươi thì đúng là chưa chắc đã có thể phát hiện được"
Tô Vũ cười lớn: "Kỳ thật ta chưa từng ngăn cản ngươi ra ngoài, không thì ngươi cho rằng mình có thể ra ngoài thuận lợi như vậy chắc? Ta thả ngươi ra là để ngươi khắc chế một vài người nào đó, hiểu ý ta không?"
Ngục Thanh lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi phải chết!"
Sắc mặt Tô Vũ lạnh đi: "Ngươi đang ép ta giết chết ngươi đúng không? Ngươi nghĩ mình là kẻ mạnh nhất vạn giới này sao? Ngươi có tin rằng chỉ cần ta phất tay một cái thì lập tức có chủ nhân quy tắc tới tử chiến với ngươi không?"
Mọi người kinh hãi, hắn đang nói thật hay giả?
Tô Vũ đột nhiên rống to: "Chu Tắc, nếu ngươi không tới đây thì Nguyệt La và lão quỷ lông trắng sẽ chết, ngươi bỏ mặc mẹ nhỏ của ngươi à?"
Chu Tắc.
Tứ phương chấn động, sắc mặt Nguyệt La khẽ biến, ả cảnh cáo Tô Vũ: "Tô Vũ, ngươi cho rằng trò mèo của ngươi hữu dụng sao?"
Tô Vũ bình thản nói: "Có hay không ta tự biết. Còn con trai ngươi... Thôi, ngươi chỉ là tiểu tam, chắc gì hắn đã chấp nhận ngươi, hay để ta gọi nam nhân của ngươi tới cứu ngươi nhé? Nếu không cứu ngươi thì có phải hơi tàn nhẫn rồi hay không?"
Nguyệt La cười lạnh: "Tô Vũ, ngươi thấy Ngục Thanh chí tôn trở về nên sợ hãi đúng không? Đừng dùng trò bẩn thỉu này để bôi nhọ ta!"
Ẳ lạnh lùng nói: "Chí tôn, Tô Vũ là kẻ giỏi ăn nói, am hiểu nhất là kế ly gián"
Ngục Thanh bình tĩnh đáp: "Ta biết"
Nhưng Thiên Cổ bỗng nhiên lên tiếng: "Chu Tắc?"
Lão nhìn Tô Vũ: "Chẳng lẽ Nhân Chủ đang nói đến nhi tử của Bách Chiến?"
Tô Vũ cười tủm tỉm: "Ngươi đoán xem"
Ta không đoán! Ngươi đã nói rõ ràng như vậy rồi thì ta còn đoán cái gì.
Trong lòng lão có muôn vàn suy nghĩ, lúc này lão cảm thấy vô cùng bi ai: "Nhân Chủ, có phải Bách Chiến cũng có rất nhiều cường giả dưới trướng tại hạ giới hay không?"
Tô Vũ nhướng mày: "Ngươi đoán tiếp đi!"
Mẹ nó, ta không đoán!
Thiên Cổ đã hiểu, xem ra 6000 năm vạn tộc thống trị vạn giới kỳ thật chỉ là một trò cười.
Bách Chiến, Tô Vũ, chi mạch Ngục Vương...
Hóa ra sự thống trị của vạn tộc chỉ yếu ớt đến thế.
Ngục Thanh lên tiếng: "Nếu ngươi muốn cầu hòa thì hôm nay hãy ngừng ở đây, các ngươi lui lại, kết thúc trận chiến này"
Bà ta bỗng nhiên thay đổi thái độ.
Lúc trước kêu đánh kêu giết, hiện tại bà ta bỗng nhiên muốn thương lượng. Bởi vì Ngục Thanh hiểu rằng vạn tộc, Tô Vũ và đám Hỗn Độn Long sẽ không liên thủ mãi mãi, so với việc hiện tại tử chiến với bọn họ thì không bằng chờ bọn họ phân tán rút lui. Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tách ra. Khi ấy khai chiến đánh bại từng phe mới là thời cơ thích hợp để bà ta phát huy.
Bà ta không quá ngốc - Tô Vũ nghĩ vậy.
Mà cũng đúng thôi, tới cấp bậc này rồi sao có thể là kẻ ngu được.
Kỳ thật Ngục Thanh rất sáng suốt.
Bây giờ tam phương đang liên thủ, nhưng nếu bọn họ rút đi, sau đó tách ra hay mượn sức thì cũng sẽ dễ đối phó hơn hiện tại, hiện tại tam phương đều lo rằng bà ta sẽ giết người cho nên vẫn một mực liên thủ với nhau.