Ngục Thanh nhìn về phía cường giả vạn tộc, bình thản nói: "Giao chiến đến lúc này, phe Tô Vũ không tổn hao gì. Vạn tộc kiên quyết muốn làm kẻ chết thay cho hắn sao?
Các ngươi tổn thất thảm trọng nhưng cuối cùng đạt được cái gì? Tuy các ngươi có nhiều Thiên Tôn, nhưng nếu ta toàn lực ứng phó, không quan tâm đám người Nguyệt Chiến, chỉ nhắm giết Thiên Tôn vạn tộc thì toàn bộ các ngươi sẽ chết. Khi đó, dù chúng ta chết rồi thì kẻ được lợi cũng không phải là các ngươi"
Cường giả vạn tộc biến sắc.
Nếu chi mạch Ngục Vương thật sự nhắm đến bọn họ thì sẽ rất phiền toái.
Tô Vũ thở dài: "Ai nói ta không tổn thất, hai vị Thiên Vương dưới trướng ta tự bạo đại đạo, lúc trước cũng đã mất nhiều vị Thiên Vương. Các ngươi quá độc ác! Ta vốn chẳng có vốn liếng gì mà còn mất nhiều người như thế"
Dứt lời, hắn nhún vai: "Lôi Bạo, Thiên Mệnh, các ngươi tránh ra, không phải người của ta thì giả vờ làm gì, trở về tìm Bách Chiến đi. Ta không gánh tội thay đâu"
"Bên ta chỉ có 5 vị Thiên Tôn. Bách Chiến còn chưa tới mà ở đây đã có tới 4 vị Thiên Tôn phe hắn, hắn ta mới là kê đáng sợ"
Tô Vũ cười híp mắt: "Hiện giờ thế lực mạnh nhất vạn giới là Bách Chiến, tiếp đó là Tội tộc ngươi, sau đó mới là vạn tộc, cuối cùng là ta. Còn hai hỗn độn thú cô đơn này xếp cuối, thảm thật! Ít nhất ta vẫn mạnh hơn bọn chúng một chút"
Hỗn Độn Long và Bát Dực Hổ không hé răng.
Má nhà ngươi.
Bát Dực Hổ biết Thiên Mệnh là người của Tô Vũ, hơn nữa Tô Vũ vẫn còn không ít cường giả đang chờ ở trong hỗn độn.
Ngục Thanh lắng lặng nhìn Tô Vũ, bà ta không còn táo bạo như trước, bình tĩnh nói:
"Vậy tất cả rút lui đi, ta bảo đảm sẽ không xuống tay với các ngươi. Lần này ta ra khỏi Địa Ngục Môn chỉ là để dò đường cho hỗn độn, tìm kiếm biện pháp trở về. Không phải chỉ có chúng ta muốn trở về vạn giới, còn rất nhiều người khác nữa, chúng ta đều chỉ là quân cờ, sao phải giết hại lẫn nhau"
Bà ta không hung hăng như trước, vạn tộc lập tức động tâm.
Giờ phút này có rất nhiều thứ bọn họ không nhìn thấu, lại phải lo lắng đề phòng vị chủ nhân quy tắc trước mặt thật sự nhằm vào bọn họ, có lẽ rút đi cũng là chuyện tốt.
Đương nhiên tiền đề là sau khi bọn họ rút lui, Ngục Thanh không tiêu diệt từng thế lực.
Thiên Cổ nhìn Tô Vũ rồi lại nhìn Ngục Thanh: "Rút đi là để chờ Ngục Thanh chí tôn chỉnh đốn thực lực sau đó tấn công chúng ta sao?"
Ngục Thanh bình tĩnh nói: "Mỡ thông đạo hạ giới ra, các ngươi đến hạ giới, sau đó phong bế thông đạo, như vậy chúng ta cách nhau một tầng trời thì tự nhiên sẽ không có cơ hội tấn công. Tại hạ giới, các ngươi có lực áp chế bổn giới, dù là ta thì cũng không có biện pháp phá giải"
Tô Vũ bĩu môi: "Bà ta là Nhân tộc, tuy ngoài miệng không thừa nhận nhưng bản chất vốn là vậy, nói thế mà các ngươi cũng tin à? Nghe là đã biết không tin được rồi"
Mấy người Nhật Miện đều biến sắc.
Đúng vậy, bà ta là Nhân tộc, tuy rằng hiện tại tự xưng Thánh tộc nhưng bản chất vẫn là Nhân tộc, làm gì có cái gọi là lực áp chết Tô Vũ nói vậy nhưng trong lòng lại đang tự ngẫm.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì có lẽ trận chiến này không đánh được nữa, chỉ cần Ngục Thanh cho vạn tộc đủ bảo đảm là xong.
Lúc này vạn tộc đang sợ hãi, bọn họ vừa sợ Tô Vũ, vừa sợ Ngục Thanh đồng quy vu tận với vạn tộc.
Thế này thì không được.
Hai phe liên thủ quá mạnh.
Hắn liếc nhìn đám người Nguyệt La, Bách Chiến không có chút động tĩnh nào ư?
Phe Bách Chiến thật sự mặc kệ sao?
Đây không phải tác phong của Bách Chiến.
Chi mạch Ngục Vương lưỡng bại câu thương cùng vạn tộc cũng là mục đích của Bách Chiến đúng không?
Chẳng lẽ bởi vì mình phong tỏa hạ giới nên Bách Chiến không có biện pháp liên hệ với thượng giới?
Tô Vũ không ngừng tự hỏi.
Hiện tại không phải là không thể ngừng chiến, nhưng Tô Vũ còn chưa đạt được mục đích.
"Không thể ngừng chiến lúc này được"
Nếu ngừng chiến, liên minh vạn tộc sẽ tan tác.
Hắn nhíu mày liếc nhìn Thiên Cổ, Thiên Cổ có nhìn ra không?
Nếu hiện giờ không xuất chiến thì vạn tộc sẽ sớm tách ra rồi bị tiêu diệt từng tộc một.
Những gì Tô Vũ đang nghĩ tới, Thiên Cổ đều biết.
Nhưng quả thật Thiên Cổ rất do dự, lão cảm thấy vô cùng bï ai, kỳ thật vạn tộc không đủ sức phản kháng.
So với Tô Vũ, Bách Chiến và chi mạch Ngục Vương thì có lẽ vạn tộc mới là phe yếu nhất.
Giờ đại chiến thì chắc chắn lưỡng bại câu thương.
Nếu không chiến thì có lẽ có kê sẽ bị mượn sức, lựa chọn đầu nhập vào các phe mạnh, cuối cùng sự phản kháng của vạn tộc vẫn chỉ là trò cười.
Bởi vì 3 thế lực kia đều là Nhân tộc.
Vạn tộc phản kháng Nhân tộc nhiều năm, cuối cùng vẫn phải phụ thuộc Nhân tộc.
Bọn họ không thể nào chấp nhận việc này.
Thiên Cổ nhìn quanh bốn phía, tuy hiện tại vạn tộc nhiều người nhưng đây đã là toàn bộ lực lượng của vạn tộc, còn phe Tô Vũ hay chi mạch Ngục Vương thì có lẽ vẫn chưa phải là tất cả.
Chi mạch Ngục Vương vẫn còn cường giả phía sau cửa.
Còn Tô Vũ thì có lẽ đang giấu người ở trong Tử Linh giới vực.
Rốt cuộc nên đánh hay lui?
Lão không biết!
Thiên Cổ chưa bao giờ cảm thấy mê mang như thế.
Tương lai vạn tộc nên đi con đường nào?
6000 năm xưng bá chỉ là một trò cười do bọn họ tự huyễn hoặc?
Bọn họ có thể chờ đến khi Tiên Hoàng trở về sao?
Cuối cùng, lão truyền âm cho Tô Vũ: "Chỉ cần ngươi nguyện ý cởi bỏ phong ấn vạn tộc thì bây giờ chúng ta sẽ tử chiến với Tội tộc. Tô Vũ, chỉ cần ngươi đáp ứng, hôm nay vạn tộc sẽ nghe lệnh ngươi"
Chỉ khi phá giải phong ấn thì mới có cơ hội, nếu không thì hoàn toàn không có chút cơ hội nào.
Ánh mắt Tô Vũ khẽ biến.
Lão già Thiên Cổ này thật giỏi nắm bắt thời cơ, bắt lấy trọng điểm.
Giải phong ư? Nếu vạn tộc giải phong, dù một vài Thiên Tôn chết trong trận chiến này, nhưng chỉ cần còn lại vài ba vị có thể trở thành chủ nhân quy tắc thì vạn tộc vẫn sẽ có cơ hội trở mình.
Đến lúc đó, chiến lực đỉnh cấp sẽ ngang nhau.
Đám người Ngục Thanh không còn là vô địch nữa.
Tô Vũ chần chờ suy nghĩ.
Giải phong sao? Làm vậy có đáng giá hay không?