Lão già Thiên Cổ này rất giỏi nắm bắt trọng điểm.
Có phải lão đánh giá Tô Vũ hắn quá cao hay không?
Mười vạn năm không thể giải phong, sao lão nói như thể hắn có thể lập tức giải phong vậy?
Mà thực ra đúng là hắn làm được, Giám Thiên Hầu vẫn còn đang ở trong tay.
Tô Vũ âm thầm tính toán, nếu giải phong, phe hắn có Tam Nguyệt, Thiên Mệnh và Cự Phủ có hy vọng thăng cấp.
Không, hình như Tam Nguyệt đi theo đại đạo của Nhất Nguyệt, nếu Nhất Nguyệt còn sống thì Tam Nguyệt sẽ không thể thăng cấp.
Tô Vũ chưa hỏi Thiên Mệnh và Cự Phủ có đi theo đạo sẵn có chủ nhân quy tắc hay không.
Còn Phì Cầu và Thông Thiên thì không có biện pháp thăng cấp, bọn họ chỉ có chiến lực đạt tới chứ không phải là cảnh giới.
Những người dung nhập đại đạo của hắn cũng không có hy vọng.
Còn Hỏng Mông thì nếu thấu hiểu được Thần Sơn, bước vào Thiên Tôn thì có thể trở thành chủ nhân quy tắc, đạo lữ của Hỏng Mông đã ngã xuống, vậy nên không còn ai đi đạo kia.
Tính ra thì dưới trướng hắn chỉ có nhiều nhất 3 - 4 vị chủ nhân quy tắc, còn vạn tộc thì khó mà nói trước.
Hắn cũng không dám chắc bên phe Bách Chiến có bao nhiêu người đi đạo có chủ nhân, chủ nhân quy tắc có còn sống hay không, nếu còn sống thì sẽ khó đoán được số lượng.
Tổng thể mà nói thì giải phong không trợ giúp quá nhiều cho Tô Vũ, ngược lại còn khiến thực lực phe khác tăng cường.
Tô Vũ trầm tư, nhất định phải giải phong nhưng không phải hiện tại!
Phải giải phong lúc vạn giới không thể có thêm tân chủ nhân quy tắc.
Việc này không dễ, Tô Vũ phải tự mình phán đoán thời cơ.
"Nguyệt La, đầu bạc, Lôi Bạo đều là người của Bách Chiến, vậy tại sao phe Bách Chiến không có chút động tĩnh nào?"
Tuy rằng Tô Vũ phong tỏa hạ giới nhưng hắn không tin Bách Chiến không có biện pháp giải quyết.
Đủ loại ý niệm hiện lên trong đầu Tô Vũ.
Lúc này Tô Vũ ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, đám người Ngục Thanh cũng đang nhìn hắn.
Dường như Ngục Thanh đã nhận ra Tô Vũ và Thiên Cổ đang truyền âm cho nhau, bà ta hơi nhíu mày, bình thản nói: "Còn nữa, dựa theo lời Tô Vũ nói thì còn có một phe thế lực cường đại khác. Lúc này chúng ta phân ra thắng bại thì chẳng phải kẻ kia sẽ được lợi hay sao?"
Thái độ bà ta bây giờ hoàn toàn khác lúc trước, bà ta muốn ngưng chiến.
Mặc kệ lời Tô Vũ nói là thật là giả thì ngưng chiến có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Ngưng chiến có thể cho bà ta nhiều thời gian để chuẩn bị hơn.
Ngục Thanh lại hỏi: "Tô Vũ, người mà ngươi gọi là Chu Tắc cũng là chủ nhân quy tắc sao? Nếu bây giờ không ngừng chiến, chắc chắn đối phương sẽ được lợi từ chuyện này"
Bà ta không sợ hãi, tươi cười nhàn nhạt nói: "Hiện tại các ngươi không sợ ta là bởi vì còn nhiều Thiên Tôn, một khi giao chiến, nhiều vị Thiên Tôn chết đi thì sẽ không còn sức uy hiếp đối với chủ nhân quy tắc nữa"
Tô Vũ khẽ gật đâu: "Ngươi nói có lý"
Nghe vậy, có người âm thầm thở ra, có người lại cảm thấy tiếc nuối.
Kết thúc rồi, hiển nhiên Tô Vũ cũng cảm thấy có thể ngưng chiến.
Nhưng Tô Vũ bỗng nhiên lên tiếng: "Ngục Thanh, nếu không ngại thì chúng ta chơi trò chơi nhỏ đi!"
Ngục Thanh khẽ nhíu mày nhìn Tô Vũ.
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Chỉ là trò chơi nhỏ mà thôi, ngươi dám không?"
Ngục Thanh nhướng mày: "Ngươi nói đi"
Tô Vũ nhún vai: "Ta cảm thấy số lượng Thiên Tôn chết đi hôm nay chưa đủ nhiều, không vui chút nào. Hiện tại, phe các ngươi phái ra đầu bạc và Nguyệt La xuất chiến, ta và vạn tộc mỗi phe phái ra một vị Thiên Tôn đối chiến, phân ra sinh tử. Khi hai vị Thiên Tôn chết đi thì trận chiến này sẽ kết thúc, ngươi cảm thấy thế nào?"
Vừa dứt lời, mọi người đều biến sắc.
Lão nhân đầu bạc phẫn nộ quát: "Tô Vũ, ngươi."
"Câm miệng!"
Tô Vũ quát to, uy áp cái thế: "Không tới phiên ngươi nói chuyện!"
"Nơi này không phải chỗ các ngươi có thể phản bác ý kiến. Ngục Thanh đã thoát ra thì Ngục Thanh làm chủ. Phe ta sẽ phái Lôi Bạo xuất thủ. Vạn tộc bên kia.."
Tô Vũ nhìn lướt một vòng, hắn nhìn về phía Thiên Cổ, Thiên Cổ nhướng mày, Tô Vũ còn chưa trả lời lão, nhưng lúc này lão đã hiểu ý đồ của hắn.
Ánh mắt lão lóe lên, lão hỏi: "Thiên Mệnh thì sao?"
Tô Vũ mỉm cười: "Không sao cả"
Thiên Cổ đã hiểu, quả nhiên Lôi Bạo không phải người của Tô Vũ nhưng Thiên Mệnh nhất định là có.
Tô Vũ cười cười quan sát vài vị Thiên Tôn vạn tộc, cuối cùng hắn bỗng dưng điểm danh: "Không bằng phái Bát Dực Hổ và Lôi Bạo đối chiến với Nguyệt La và lão quỷ lông trắng đi"
Hắn cười tủm tỉm nói với Ngục Thanh: "Là chúa tể một phương thì ngại gì không chơi, đúng không? Ngục Thanh, hãy cho chúng ta thấy thực lực các ngươi đi, phe ngươi đã sắp diệt vong, vì sao chúng ta phải lui? Nếu kết quả là một thắng một thua thì chúng ta sẽ ngưng chiến. Nếu chúng ta thắng cả 2 trận thì chúng ta tiếp tục đến khi diệt các ngươi mới thôi. Nếu chúng ta thua thì sẽ do ngươi quyết định là tiếp tục hay là ngưng chiến"
Sắc mặt Ngục Thanh không tốt lắm.
Tô Vũ tỏ về hào hứng: "Không muốn chơi à? Có vài thời điểm nếu có cơ hội thì hãy thử liều một lần, có lẽ dù ngươi thua thì cũng không tổn thất gì"
Ngục Thanh nghĩ tới lời Tô Vũ nói lúc trước, Nguyệt La và lão nhân đầu bạc là phản đồ thật ư? Giờ khắc này, trong lòng Ngục Thanh nhanh chóng hôi tưởng tất cả.
Chuyện này có khả năng không?
Bà ta còn đang tự hỏi, Bát Dực Hổ đã không vui nói: "Vũ Hoàng, vì sao ta phải tham chiến?"
Tô Vũ không chút khách khí: "Vì ngươi yếu! Phe ngươi yếu nhất ở đây, từ đầu đến giờ chưa từng thực sự ra tay, ngươi mà không ra sức thì sao được. Nếu ngưng chiến thật thì chúng ta sẽ mặc kệ các ngươi, các ngươi muốn chiến với Ngục Thanh không?"
Bát Dực Hổ không nói gì.
Má nó, không phải là tại ngươi phá hủy kế hoạch của chúng ta sao?
Tô Vũ lại quay sang Ngục Thanh: "Chơi hay không quyết định nhanh lên, không chơi thì chúng ta thương lượng xem muốn lui hay chiến. Nguyệt La rất mạnh, ta cảm thấy ả không hề yếu hơn Nguyệt Chiến, nếu không thì để Lôi Bạo đối chiến Nguyệt La đi rồi xem ai thắng. Lôi Bạo không mạnh, chỉ là Thiên Tôn tầm thường mà thôi"
Ánh mắt Lôi Bạo biến ảo, ta đã đoán được là mình sẽ xui xẻo mà, quả nhiên...
Gã liếc nhìn Tô Vũ, ngươi không sợ ta tiết lộ chuyện ngươi có thiên địa sao?
Tô Vũ không sợ!
Dù thật sự lộ ra thì cũng chẳng có gì.
Hắn cố ý cho Lôi Bạo xem chính là để uy hiếp gia hỏa này, Lôi Bạo truyền đi thì có thể nhân tiện uy hiếp Bách Chiến một chút, huống chỉ nếu lúc ấy con trai của Bách Chiến thật sự đang ở trong hỗn độn thì có lẽ đã biết đến.
Bí mật có nhiều người biết thì không còn tính là bí mật nữa.
Hiện giờ Tô Vũ chỉ muốn ép người phe Bách Chiến xuất hiện, hoặc nên nói là cho mọi người biết sự cường đại của thế lực này, không thì chẳng phải là Bách Chiến sẽ là người được lợi lớn nhất sao?
Dù hắn ta không xuất hiện, nhưng đám người Nguyệt La chết đi thì cũng có thể suy yếu thực lực phe Bách Chiến, vậy cũng được.
Vạn tộc vốn đang do dự, nhưng bây giờ Tô Vũ lại không yêu cầu người của bọn họ xuất chiến, trận chiến này không liên quan đến bọn họ, cho nên đương nhiên vạn tộc sẽ không cự tuyệt đề nghị của Tô Vũ.
Lôi Bạo hay Bát Dực Hổ xuất chiến thì có liên quan gì đến vạn tộc đâu.
Dù hai gia hỏa ấy có chết thật thì cũng không ảnh hưởng đến toàn bộ đại cục.
Ngục Thanh quay đầu nhìn 7 vị cường giả Thiên Tôn sau lưng.
Nguyệt La lộ vẻ nhu nhược đáng thương, sắc mặt đầu bạc thì hiện rõ sự căm phẫn.
Ngục Thanh bỗng nhiên truyền âm: "Có nắm chắc không?"
Nguyệt La và đầu bạc giật mình, Ngục Thanh truyền âm nói tiếp: "Có chắc chắn đánh chết được Lôi Bạo và Bát Dực không? Dù không thể thì có thể giữ mạng không? Nguyệt La, thực lực ngươi không yếu, nếu đối chiến với Lôi Bạo thì có thể đễ dàng đánh bại gã, thậm chí là đánh chết gã, ngươi có thể làm được đúng không?"
Nguyệt La chân chờ nhưng vẫn nhanh chóng truyền âm đáp: "Chí tôn, chắc là ta... có thể"
"Nguyệt Khiếu, ngươi thì sao?"
Lão nhân đầu bạc liền đáp: "Chí tôn, Địa Ngục Môn của ta đã vỡ, ta bị thương không nhẹ, nếu đối chiến Bát Dực Hổ thì e là không còn đường sống"
"Bị thương ư?"
Ngục Thanh cẩn thận quan sát một lượt, khẽ gật đầu: "Quả thật chiến lực đã giảm xuống rất nhiều, không sao, ta cho ngươi vài bảo vật, ngươi có thể khôi phục phân nửa thực lực, Bát Dực Hổ không yếu nhưng ngươi vẫn có thể chống lại. Ta có thể đưa ra ước định thời gian với Tô Vũ, sau thời gian quy định, trận chiến sẽ kết thúc. Chưa chắc đã phải phân sinh tử. Nguyệt La, ngươi cảm thấy ngươi cần bao lâu để đánh chết Lôi Bạo?"
Trong lòng Nguyệt La khẽ động, sau một lúc lâu ả mới đáp: "Một nén nhang"
"Vậy thì quyết định thời gian là một nén nhang. Nguyệt Khiếu, ngươi có thể ngăn cản được thì Bát Dực Hổ sẽ không liều mạng quyết chiến. Như vậy chúng ta có thể đánh chết một vị Thiên Tôn của đối phương, cớ sao lại không làm?"
Bà ta có cảm giác Tô Vũ đang tìm người để tặng mạng.
Nếu Nguyệt Khiếu bị giết thì cũng không sao, lão bị thương không nhẹ, nếu đám người Tô Vũ không rút lui, một khi khai chiến thì có lẽ lão cũng sẽ chết, vậy không bằng hiện tại để lão phát huy ra giá trị lớn hơn.
Huống chỉ trong lòng Ngục Thanh cũng đang tự hỏi tính chân thực của lời Tô Vũ nói.
Nếu là thật, vậy Nguyệt La và Nguyệt Khiếu chết đi cũng không lỗ, bởi vì bọn họ là gián điệp.
Ngục Thanh không dám nghĩ sâu, nếu hai vị Thiên Tôn đều bị kẻ khác thu phục thì đúng là một vấn đề nghiêm trọng. Bọn họ là người phe mình, là lực lượng trung tâm của Thánh tộc.
Đặc biệt sau khi mấy người Thị Kiếm ngã xuống, Nguyệt Hạo chết trận, địa vị và tầm quan trọng của Nguyệt La sẽ càng cao hơn. Nếu bọn họ có vấn đề thì sẽ rất phiền toái.
Hai người đều nắm giữ không ít sự tình cơ mật của Thánh tộc.