Tô Vũ híp mắt nhìn, hắn truyền âm cho Lôi Bạo: "Ngươi có thể tự sát vì Nguyệt La không? Hay ngươi cảm thấy Bách Chiến sẽ đến cứu các ngươi?"
Lôi Bạo im lặng không đáp.
Tô Vũ lại nói: "Vậy ngươi cảm thấy Ngục Thanh sẽ đáp ứng sao? Thuộc hạ của bà ta không có nhiều Thiên Tôn, có lẽ chưa chắc đã đáp ứng"
Tô Vũ mỉm cười, bỗng nhiên hắn mở miệng: "Ngục Thanh, nếu nguyện ý chơi thì phải có hai vị Thiên Tôn chết đi thì mới kết thúc. Trọng thương, lưỡng bại câu thương hay có điểm dừng đều không thú vị, phải phân ra sinh tử"
Ngục Thanh nhướng mày: "Ngươi chắc chắn chưa?"
Tô Vũ cười đáp: "Đương nhiên. Ngươi không cảm thấy hai vị Thiên Tôn bị giết là chuyện rất thú vị à?"
"Tô Vũ" Ngục Thanh bình thản nói: "Ngươi không lo lắng mình làm như thế sẽ khiến Lôi Bạo và Bát Dực Hổ bất mãn sao?"
Tô Vũ chép miệng: "Không đâu. Mà bọn họ bất mãn cũng chẳng sao. Quân muốn thần chết, chẳng lẽ thần dám phản kháng?"
Tô Vũ lạnh nhạt nói: "Hay ngươi không có quyền khống chế Tội tộc? Vậy thì vị chủ nhân quy tắc như ngươi vô dụng quá đấy"
Lời Tô Vũ nói thường nằm ngoài dự đoán của người khác. Hắn muốn dùng phương thức này để quyết định hướng đi cuộc chiến ư? Lôi Bạo sẽ phản kháng chứ?
Nguyệt La thì sao?
Bát Dực Hổ thì sao?
Tô Vũ nói: "Hoặc không cần Lôi Bạo đối chiến Nguyệt La, như vậy không đủ kích thích, không bằng để Bát Dực Hổ đối chiến Nguyệt La, Lôi Bạo đánh lão quỷ lông trắng, như vậy sẽ càng đáng xem hơn"
Bát Dực Hổ suýt nữa thì đã buột miệng thăm hỏi cả nhà Tô Vũ.
Tô Vũ cười híp mắt: "Như vậy sinh tử mới khó liệu, hai phe đều có khả năng mất đi hai vị Thiên Tôn, tính ra thì đúng là quá thú vị, phải không? Đánh tới thời điểm kịch liệt, có người tự bạo thì có lẽ 4 vị Thiên Tôn đều sẽ chết, vậy thì trận chiến này sẽ hoàn toàn kết thúc"
Ngục Thanh không ngừng tự hỏi, hồi lâu sau, bà ta gật đầu đồng ý: "Được, Tô Vũ, ngươi muốn chơi thì bổn tọa chiều ngươi. Nhưng nếu chúng ta thắng thì trận chiến ngày hôm nay phải ngừng lại"
"Đương nhiên" Tô Vũ mỉm cười: "Nếu chúng ta thắng, vậy e rằng phe ngươi sẽ không thể phản kháng nữa"
Hắn nhìn về phía đám người Thiên Cổ: "Nếu chúng ta thắng, chư vị cùng ta diệt Tội tộc, tránh cho sau này phải lo lắng hãi hùng, ngươi nghĩ thế nào?"
Thiên Cổ lên tiếng: "Tiên tộc ta không có ý kiến"
Ánh mắt Thần Hoàng Phi biến ảo, nhưng vẫn đáp: "Thần tộc cũng không có ý kiến"
Ba vị Thiên Tôn Long Phượng Minh đương nhiên lại càng không có ý kiến, huống chỉ lúc này có ý kiến gì thì cũng vô dụng.
Không cần bọn họ liều mạng chiến đã là không tôi.
"Lôi Bạo, Bát Dực Hổ, xuất chiến đi"
Khí tức cường đại của Tô Vũ uy hiếp bọn họ, bên kia, cường giả vạn tộc đều yên lặng đứng nhìn.
Sắc mặt Lôi Bạo biến ảo, Bát Dực Hổ thì không tình nguyện, Tô Vũ liền nói: "Ngươi vốn phải đánh nhau với chủ nhân quy tắc, giờ chỉ cần đánh Nguyệt La là được, nguy hiểm đã bớt đi nhiều. Ta bảo đảm, nếu ngươi giết được Nguyệt La thì ta sẽ dẫn người tiếp tục xuất chiến, Ngục Thanh giao cho chúng ta, sau khi giết được Ngục Thanh thì ta sẽ giao ý chí hỗn độn của bà ta cho ngươi. Muốn thu hoạch thì phải trả giá, thế này thì ít ra cái giá đã nhỏ hơn rồi còn gì"
Bát Dực Hổ dao động: "Vũ Hoàng sẽ giữ lời chứ?"
Tô Vũ bình thản: "Ta sẽ không nuốt lời chỉ vì ý chí hỗn độn. Nếu ngươi không tin thì thôi, chẳng lẽ ngươi muốn ta cho ngươi bảo đảm gì đó ư?"
Bát Dực Hổ cắn răng, sau đó nhanh chóng nhảy ra: "Được, ta đây sẽ xuất chiến, nếu giết được Nguyệt La, ta hy vọng Vũ Hoàng sẽ không nuốt lời, ta cũng tin rằng với thân phận Vũ Hoàng thì không đến mức nuốt lời vì việc này"
Thân phận gì? Không phải thân phận Nhân Chủ mà là thân phận khai thiên giả.
Ngươi có thân phận như vậy mà lại nuốt lời chỉ vì một chút ý chí hỗn độn thì quá mất mặt, vạn tộc và thủ hạ của ngươi đều sẽ khinh thường ngươi.
Tô Vũ bật cười: "Đương nhiên"
Giờ khắc này, Bát Dực Hổ không có ý kiến gì nữa.
Lôi Bạo nhìn về phía Tô Vũ, vài lần muốn nói rồi lại thôi.
Gã muốn hỏi, kỳ thật Bách Chiến và hắn không có thù oán sâu đậm gì, sao hắn phải làm tới mức như vậy?
Nhưng gã không nói nên lời.
Ánh mắt Lôi Bạo rất phức tạp.
Hai vị Thiên Tôn chết đi thì mới có thể ngừng chiến.
Rốt cuộc là ai sẽ chết?
Dù là ai thì cũng không ảnh hưởng tới Tô Vũ, cũng không ảnh hưởng tới vạn tộc.
Về phía chỉ mạch Ngục Vương, hiện tại Ngục Thanh đã đáp ứng rồi, chứng tỏ kỳ thật Ngục Thanh đã hoài nghi.
Trong bốn vị Thiên Tôn, ba vị là người của Bách Chiến, một vị là Hỗn độn cổ tộc, dù chết sạch thì cũng không ảnh hưởng tới mọi người, kẻ chịu thiệt kỳ thật chính là Bách Chiến.
Trận chiến này có thể xem như tự giết hại lẫn nhau không?
Nguyệt La và Nguyệt Khiếu đã ngủ đông nhiều năm, còn chưa kịp làm øì thì đã bị tên khốn kiếp Tô Vũ này phá rối.
Phía đối diện, cả Nguyệt La và Nguyệt Khiếu đều đang rất bối rối.
Làm sao bây giờ?
Phải xuất chiến thật sao?
Nhưng Ngục Thanh và những kẻ khác đều đang nhìn, nếu không xuất chiến thì...
Nguyệt La truyền âm cho Nguyệt Chiến, thanh âm nhu nhược: "Lão tổ, chúng ta vốn ít Thiên Tôn hơn đối phương, nếu ta và Nguyệt Khiếu xảy ra chuyện, vậy thì không bằng chúng ta cùng liều mạng đi"
Ẳ lại truyền âm cho Ngục Thanh: "Chí tôn, Tô Vũ không có ý tốt, hắn cố ý muốn suy yếu thực lực chúng ta, ta không mạnh bằng Bát Dực Hổ, Nguyệt Khiếu thì đã bị thương, cũng chưa chắc có thể địch nổi Lôi Bạo, nếu chúng ta đều chết thì Tô Vũ chắc chắn sẽ phát động tổng tiến công. Đến lúc đó, chúng ta sẽ càng khó khăn hơn. Ta biết có lẽ chí tôn đã bị lời nói của Tô Vũ ảnh hưởng, nhưng ta và Nguyệt Khiếu đều là đích truyền của tiên tổ, sao lại phản bội Thánh tộc được? Rõ ràng là Tô Vũ đang châm ngòi"
Ẳ không muốn xuất chiến.
"Chí tôn, nếu chúng ta chết thì tình cảnh tộc ta sẽ càng gian nan hơn"
Ngục Thanh bình tĩnh nhìn bọn họ, bà ta truyền âm: "Nếu chết thì đó là hành động phụng hiến vì Thánh tộc. Dù chết thì cũng phải tự bạo giết địch, kéo bọn họ xuống nước. Các ngươi đừng quên Địa Ngục Môn đã hé ra. Nếu ta có thể ra được thì kẻ khác cũng có thể"
Đám người Nguyệt Chiến chấn động.
Ngục Thanh tiếp tục nói: "Chết thêm vài vị Thiên Tôn thì có thể tiếp dẫn thêm một vị ra ngoài, là cổ thú hay Thánh tộc đều như nhau, thực lực chúng ta sẽ không suy yếu.
Nguyệt La, Nguyệt Khiếu, vì Thánh tộc, tốt nhất là các ngươi nên thắng, nếu thua thì coi như là hiến thân cho tộc ta, không sao cả"
Tóm lại, dù các ngươi có chết thì Thánh tộc cũng không lỗ.
Vậy nên các ngươi nhất định phải xuất chiến.
Giờ khắc này, Nguyệt La đã hoàn toàn hiểu ý Ngục Thanh, nếu hai người chết thì sẽ mượn lực lượng tử vong của bọn họ để tiếp dẫn một vị cường giả trở về, nếu hai người giết được đối thủ thì càng tốt, cũng tích được lực lượng tiếp dẫn cường giả.
Nguyệt La chấn động, Địa Ngục Môn có thể tiếp dẫn cường giả lần nữa sao?
Đã đến nước này rồi, ả đã không còn đường lui nữa.
Nguyệt La trầm mặc một hỏi, ả gật đầu nhìn về phía Nguyệt Khiếu, sau đó cùng nhau đi ra ngoài.
Một khi đã như vậy thì bọn họ không còn lựa chọn khác nữa.