Tô Vũ bất chợt truyền âm cho Ngục Thanh: "Cẩn thận bọn họ chạy trốn. Lát nữa có lẽ ngươi sẽ được thấy một vở kịch hay, đương nhiên không loại trừ khả năng bọn họ tự nguyện hy sinh chính mình. Ha ha ha"
Ngục Thanh không đáp lời.
Giờ khắc này, 4 vị cường giả đều bước ra.
Bát Dực Hổ vẫn dong dài: "Ta phải đối phó với Nguyệt La sao? Đánh chết ả thì Ngục Thanh sẽ không ra tay đúng không?"
Nó cố ý nhìn thoáng qua Ngục Thanh rồi lại nhìn Tô Vũ: "Vũ Hoàng, nếu ta đánh chết Nguyệt La mà nữ nhân này nhúng tay thì phải làm sao?"
"Giết!"
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Bà ta nhúng tay là phá võ quy củ, vạn tộc sẽ tin tưởng người như vậy không tiêu diệt phe mình sao? Cho nên cứ chiến đi, nếu Ngục Thanh lựa chọn làm vậy thì chúng ta không cần do dự nữa, đây cũng là chuyện tốt"
Ngươi nói đúng, nhưng vấn đề kẻ ra trận không phải là ngươi.
Bát Dực Hổ thầm mắng trong lòng.
Tô Vũ quá xấu xa, quá gian xảo!
Giờ khắc này, 4 vị cường giả đã đứng đối diện nhau.
Giọng nói mang vẻ nghiền ngẫm của Tô Vũ vang lên: "Phải quyết chiến sinh tử! Nếu các ngươi không làm được, nửa giờ sau, chúng ta sẽ ra tay giúp các ngươi phân ra sinh tử"
Bốn vị cường giả không hé răng.
Nếu Lôi Bạo và Bát Dực Hổ là người một nhà, vậy mệnh lệnh của Tô Vũ sẽ khiến bọn họ bị đả kích tổn thương.
Nhưng bọn họ không phải, vậy nên Tô Vũ không ngại đóng vai ác.
Không ai nói gì, Lôi Bạo và Nguyệt Khiếu đi tới một bên, Nguyệt La nhìn về phía Bát Dực Hổ, sắc mặt ả không cười nổi nữa mà có chút nặng nề.
Tô Vũ khốn kiếp!
Không có chuyện øì là Tô Vũ không dám làm hay không làm.
4 vị cường giả bùng nổ khí tức.
Bốn vị Thiên Tôn này đều rất cường đại.
Trận chiến sắp bắt đầu.
Ngay sau đó, Nguyệt La khẽ quát một tiếng, một thanh âm vô cùng chói tai với tần suất đặc thù truyền khắp thiên địa.
Màng tai mọi người chấn động dữ dội, nhất thời cảm thấy choáng vắng tới cực điểm.
"ĐiP Nguyệt La và Nguyệt Khiếu nhanh chóng trốn chạy.
Không sai, Nguyệt La lựa chọn chạy trốn.
Giờ khắc này ả không thèm ngụy trang nữa.
Tô Vũ quá gian xảo!
Nếu đánh nhau ngươi chết ta sống với Bát Dực Hổ thì có lẽ Tô Vũ vẫn còn thủ đoạn khác đang chờ bọn họ, dù ả có thể giết Bát Dực Hổ thì cũng sẽ không có kết cục tốt, như vậy thì thà chạy trốn nhân lúc thực lực chưa hao tổn còn hơn.
Tốc độ Nguyệt Khiếu cũng cực nhanh, lão trốn chạy trong chớp mắt.
Lôi Bạo vừa định chạy theo thì ánh mắt bỗng nhiên lóe lên, gã nhanh chóng dừng bước.
Gã không thể rời đi!
Nếu gã rời đi, Cự Nhân tộc ở thượng giới sẽ xong đời, hơn nữa đám người Nguyệt La chạy thoát như vậy sẽ khiến tộc gã bớt nguy hiểm hơn, vạn tộc biết gã là người của Bách Chiến thì sao?
Tô Vũ đã biết từ lâu rồi.
Gã không giống đám người Nguyệt La, bọn họ bị xem như phản nghịch mà gã thì không phải, Cự Nhân tộc là chủng tộc độc lập, không tồn tại vấn đề phản nghịch, đám người Thiên Cổ còn đang hợp tác với Tô Vũ, gã hợp tác cùng Bách Chiến không phải chuyện không thể tiếp thu.
Vậy nên Lôi Bạo lựa chọn dừng bước.
Gã không phải người chỉ mạch Ngục Vương cho nên gã có thể ở lại.
Tốc độ của Nguyệt La và Nguyệt Khiếu cực nhanh, bọn họ xé rách không gian, chạy trốn vào sâu trong hỗn độn.
Sắc mặt Ngục Thanh khẽ biến, bà ta muốn ra tay, bà thật sự không ngờ bọn họ lại chạy trốn, đáng chết!
Tuy rằng Tô Vũ đã nhắc nhở từ trước nhưng bà ta vẫn không dám tin Nguyệt La và Nguyệt Khiếu sẽ đi theo Bách Chiến, hiện tại sự thật đã lộ rõ, đó là sự thật.
Sắc mặt Ngục Thanh vô cùng khó coi, Tô Vũ mỉm cười, ngay sau đó hắn quát: "Giết bọn họ!"
Dứt lời, hắn mang người nhanh chóng đuổi theo.
Đám người Thiên Cổ vẫn còn đang sửng sốt, Thiên Cổ vốn đã đoán được nhưng lão không ngờ Nguyệt La đứt khoát chạy trốn như thế.
Trong nháy mắt, cả đám người đều lao đi truy sát.
Sắc mặt Ngục Thanh cực kỳ kém, nhưng rồi bà ta cũng nhanh chóng đuổi theo.
Không cần biết có giết được hai người Nguyệt La hay không nhưng bây giờ nhất định phải đi theo, hiện tại trong lòng Ngục Thanh chỉ có một ý niệm, đó là phiền toái rồi.
Nguyệt La và Nguyệt Khiếu chạy trốn, phe bà ta đột nhiên thiếu đi hai vị Thiên Tôn.
Cùng lúc đó, Tô Vũ truyền âm: "Đuổi giết là giả, dẫn đám người Ngục Thanh rời đi mới là thật, không thể giết thêm người ở đó nữa, nếu không sẽ có thêm cường giả trong Địa Ngục Môn thoát ra, rời xa chỗ này rồi liên thủ đối phó đám người Ngục Thanh sau. Dù không giết được Ngục Thanh thì cũng phải giết những Thiên Tôn kia, khi Ngục Thanh chỉ còn một mình, dù bà ta mạnh thế nào thì cũng không thể đối phó với chúng ta"
Thiên Cổ thầm mắng một tiếng.
Đồ xấu xa, gia hỏa Tô Vũ này quả nhiên chưa từng có ý tốt!
Hiện giờ tâm tình Tô Vũ cực tốt, hai tên kia chạy hay lắm, vậy mới tốt, không chạy thì mới là phiền toái.
Nếu bọn họ đã chạy vào trong hỗn độn thì chứng tỏ ở đó thực sự có người tiếp ứng, kẻ đó chính là Chu Tắc.
Hắn nhanh chóng mang người đuổi theo, làm bộ làm tịch như thể nếu không giết được hai người Nguyệt La thì kiên quyết không bỏ qua, hắn hét to: "Chắc chắn bọn họ muốn hội hợp với Chu Tắc, Chu Tắc đang ở sâu trong hỗn độn, tuyệt đối không thể cho bọn họ gặp nhau. Phe Bách Chiến đã quá mạnh rồi, nếu có thêm hai vị Thiên Tôn thì sẽ càng cường đại hơn, dù thế nào thì cũng phải giết bọn họ"
Tô Vũ không ngừng lên tiếng quấy nhiễu, hắn quát: "Ngục Thanh, đây chính là phản đồ của các ngươi, một chủ nhân quy tắc như ngươi sao lại không đuổi kịp vậy?"
Phía sau, Ngục Thanh dẫn người truy bám nhưng đúng là tốc độ không quá nhanh.
Bà ta nghe vậy thì khẽ nhíu mày.
Nếu bà ta thật sự muốn thì đương nhiên là có thể đuổi kịp, nhưng bà ta có chút lo lắng mơ hồ, thậm chí là không muốn đuổi theo, hiện tại bà ta muốn lập tức trở về cố thủ lãnh địa Thánh tộc.
Nhưng nếu không đi, để hai người Nguyệt La thật sự hội hợp với tên Chu Tắc, hơn nữa để Tô Vũ và vạn tộc đạt thành hiệp nghị nào đó với đối phương thì việc cố thủ lãnh địa sẽ trở thành yếu tố bất lợi.
"Có lẽ có thể mượn cơ hội này để hợp tác"
Sau khi đám người Nguyệt La làm phản, Ngục Thanh liền biết là phiền toái sắp tới rồi.
Nếu Chu Tắc thực sự có thực lực chủ nhân quy tắc thì có lẽ bọn họ có thể hợp tác.
Đầu tiên phải củng cố phe mình đã rỏi tính.
Một đám người nhanh chóng bay vào sâu trong hỗn độn.
Phía trước, Nguyệt La và Nguyệt Khiếu trốn chạy với tốc độ cực nhanh, hai người bất chấp tất cả, sắc mặt Nguyệt La rất khó coi.
Tô Vũ, ta nhớ kỹ ngươi rồi! Đáng lẽ ả nên giết Tô Vũ từ lâu mới phải, đáng tiếc Bách Chiến lại nói là không thể, ít nhất không thể giết lúc này, kết quả Bách Chiến cố ky nhưng Tô Vũ lại hoàn toàn không nể mặt chút nào.
"Nhanh lên!"
Nguyệt La cuốn lấy Nguyệt Khiếu, Nguyệt Khiếu bị thương, tốc độ lão hơi chậm, Nguyệt La lo lắng chỉ có thể lôi kéo lão điên cuồng trốn chạy.
Phía sau, Tô Vũ mang người đuổi giết.
Giọng hắn vang vọng khắp nơi: "Thiên Cổ, Thần Hoàng Phi, chúng ta đối phó Ngục Thanh. Các ngươi có nhiều người như vậy, đối phó đám Thiên Tôn, tính cả Ma tộc thì bọn họ cũng chỉ có 5 người. Không giết hết những người này, kẻ xui xẻo kế tiếp cũng không phải là ta. Hỗn Độn Long và Bát Dực Hổ đối phó Nguyệt Chiến, vạn tộc đối phó Ma tộc và huynh đệ sinh đôi, nếu vẫn không giết được thì các ngươi chết đi. Hiện giờ thế cục càng ngày càng nguy hiểm, nhưng nguy hiểm cũng không đến lượt ta đâu"
Mọi người không hé răng.
Ngay sau đó, Tô Vũ xoay người vung búa, hét to: "Giết!