Tô Vũ vừa mang theo người đuổi giết đám Ngục Thanh, vừa phân công cho vạn tộc đối phó với người của chỉ mạch Ngục Vương.
Hắn hét to: "Giết!"
Oanh!
Ngục Thanh dùng thương đâm võ cây búa của Tô Vũ, bà ta nhíu mày: "Quả nhiên Tô Vũ ngươi là kẻ ngu xuẩn, ngươi làm vậy thì chỉ khiến người khác được lợi mà thôi, ngươi biết rõ phe Bách Chiến cường đại mà, trừ khi ngươi nguyện ý cúi đầu xưng thần với hắn. Hiện giờ chúng ta nên liên thủ mới đúng"
"Ta không quan tâm"
6 vị cường giả phe Tô Vũ nhanh chóng hợp lại tấn công Ngục Thanh. Lôi Bạo đã chạy tới phía sau, gã không tham chiến.
Ngục Thanh thấy thế thì sắc mặt khẽ biến.
Đám người khốn kiếp, Tô Vũ thật sự muốn để kê khác được lợi sao?
Bà ta cảm thấy thế lực Bách Chiến đã bại lộ, giờ phút này Tô Vũ không nên ra tay nữa, rốt cuộc tên ngốc này đang nghĩ cái gì?
Nhưng bà ta cũng biết mình gặp nguy cơ rồi.
Phe bọn họ đã thiếu đi hai vị Thiên Tôn.
Đáng chết!
"Luil"
Ngục Thanh cấp tốc lui lại, tốc độ của bà ta rất nhanh nhưng những người khác hiển nhiên không thể nhanh bằng, thoáng cái bọn họ đã bị đuổi kịp, lần này tốc độ của Hỗn Độn Long không chậm chút nào, phá không bắt kịp trong nháy mắt, cái đuôi quất mạnh về phía Nguyệt Chiến.
Bát Dực Hổ rít gào, bọn chúng mặc kệ, tất cả người ở đây đều là địch nhân, ai chết cũng không tiếc, chết bớt đi càng tốt, cường giả dưới trướng Ngục Thanh chết càng nhiều thì cơ hội của bọn chúng lại càng lớn.
Hỗn Độn Long quất đuôi một cái vậy mà bức Nguyệt Chiến phải lùi lại vài bước.
Lúc này Hỗn Độn Long mới triển lộ thực lực cường đại, y rít gào: "Giết!"
Bát Dực Hổ vỗ cánh, trong nháy mắt hiện lên bên cạnh Nguyệt Chiến, Nguyệt Chiến biến sắc, thực lực lão vô cùng cường đại, lúc trước Nhật Miện và Thần Hoàng Phi liên thủ mà chỉ đánh ngang tay với lão. Nhưng hiện tại một mình Hỗn Độn Long đã có thể nghiền áp lão chứ đừng nói đến tình huống có thêm Bát Dực Hồ.
Nguyệt Chiến tức giận: "Các ngươi là đồ ngu, nếu Bách Chiến có thể khiến hai người Nguyệt La phản bội thì thực lực hắn chắc chắn vượt quá sức tưởng tượng"
"Giết"
Đại chiến bùng nổ.
Thiên Cổ hít sâu một hơi, dù thế nào thì quyết định giết người cũng không sai, bọn họ đều là cường giả Nhân tộc, vạn tộc mới là phe yếu nhất trong trận chiến này.
Thiên Cổ quát: "Toàn lực ứng phó, tất cả Thiên Vương và Hợp Đạo đều xuất chiến!"
Phía sau, hơn trăm Hợp Đạo sôi nổi ra tay. Vạn tộc vẫn còn mười mấy vị Thiên Vương còn sống.
2 - 3 vị Thiên Vương là có thể đấu với Thiên Tôn.
Nhật Miện và Thánh Hầu vô cùng cường đại, giờ phút này, đối thủ của bọn họ chỉ có 4 vị Thiên Tôn, hai vị Ma tộc, hai vị là huynh đệ sinh đôi.
Ngục Thanh và Nguyệt Chiến đều đang bị tấn công, vậy chẳng lẽ bọn họ không giết được mấy kẻ đó ư?
Nếu không giết được thì đúng là phế vật!
"Giết!"
Ngục Thanh có thể chạy trốn nhưng đám người Nguyệt Chiến đã bị cuốn lấy, bà ta không thể rời đi.
Ngục Thanh dừng bước, tức khắc phe Tô Vũ đã xông tới bao vây.
Sắc mặt Ngục Thanh vô cùng lạnh lẽo.
"Tô Vũ, lựa chọn của ngươi không sáng suốt chút nào. Dù ngươi giết được bọn họ thì sao? Địa Ngục Môn đã mổ ra. Cường giả Thánh tộc sẽ xuất hiện không ngừng, hiện tại ngươi đang tự cắt đứt đường lui của chính mình đấy"
Tô Vũ bật cười: "Vậy à? Kỳ thật ta chỉ muốn thử xem rốt cuộc chủ nhân quy tắc mạnh đến đâu thôi. Ngục Thanh, ngươi đi vạn đạo hay đi hỗn độn đạo?"
Ngục Thanh nhíu mày: "Ngươi sẽ sớm biết thôi"
Dứt lời, trường thương trong tay đã phóng ra.
Đó là hỗn độn!
Một thương này như đưa thiên địa trở về hỗn độn, nó quá mạnh mẽ, tưởng chừng như không øì có thể địch lại, lợi hại vượt quá dự đoán của hắn.
Đó là sự khác biệt về vị giai.
Thương đâm ra, lực lượng hỗn độn quét đến, Tô Vũ bổ xuống một đao, thanh đao vỡ nát nhưng trường thương thì vẫn nguyên vẹn.
Ngay sau đó, mấy người Tam Nguyệt đều dũng mãnh xông lên ra tay.
Sáu vị cường giả đồng loạt tấn công, Cự Phủ đánh ra rìu ảnh nhưng cũng bị đánh nát trong nháy mắt, cây trúc của Tam Nguyệt bị trường thương đâm nát.
Thông Thiên Hầu dịch chuyển lực lượng trường thương, Phì Câu cắn nuốt lực lượng hỗn độn, Thiên Mệnh chỉ tay một cái khiến trường thương chếch đi, Phì Cầu dùng giày giãm xuống mới có thể đánh tan trường thương.
Sáu người đều cảm thấy ngưng trọng.
Bà ta quá mạnh!
Tô Vũ và Phì Cầu đều không yếu, nhưng rõ ràng là sáu người liên thủ mới chỉ phá nổi thương ảnh của đối phương.
Tô Vũ cảm khái: "Chủ nhân quy tắc quả nhiên mạnh hơn so với ta nghĩ"
"Chết đi!"
Trường thương kèm theo sát khí mãnh liệt tấn công về phía Tô Vũ, khí tức Tô Vũ đột nhiên tăng mạnh, vạn đạo nạp vào trong cơ thể, thân hình cường đại, tay cầm đại đao chém xuống.
Oanh!
Lần này đao của Tô Vũ không bị phá dễ như lần trước.
Kỳ thật Ngục Thanh không muốn giao chiến, bà ta vừa giao thủ cùng đám người Tô Vũ vừa truyền âm ra lệnh cho người tộc mình: "Lui lại! Không cần ác chiến!"
Mọi người cũng muốn rút lui nhưng phải rút như thế nào?
Bọn họ không thể trốn thoát! Quá nhiều cường giả đang vây công, không chỉ số lượng Thiên Tôn nhiều gấp đôi mà còn có cả vô số Thiên Vương và Hợp Đạo cùng liên thủ đánh tới, bây giờ là thời điểm chứng minh đạo lý kiến nhiều sẽ cắn chết voi.
Huynh đệ sinh đôi rít gào, bọn họ bị Nhật Miện và Thánh Hầu vây công, gần đó còn có hai vị Thiên Tôn Minh, Phượng toàn lực ra tay, 4 vị cường giả và mười mấy vị Thiên Vương cũng tùy thời bổ đòn công kích khiến hai người đã có dấu hiệu sắp bại trận.
Huynh đệ sinh đôi vô cùng tuyệt vọng, bọn họ không ngờ Ngục Thanh chí tôn đã thoát ra nhưng cục diện vẫn thảm như cũ.
Hai người nghĩ tới gì đó, tâm ý tương thông, bọn họ rít gào một tiếng, điên cuồng thiêu đốt tất cả, nhanh chóng chạy về hướng lãnh địa Ngục Vương, cường giả vạn tộc vội vàng đuổi theo.
Tô Vũ nhìn thoáng qua một cái, hắn chỉ khẽ nhíu mày nhưng không cản lại.
Chi mạch Ngục Vương muốn tiếp dẫn cường giả.
Hắn đã nhìn ra mục đích của bọn họ.
Nhưng có kẻ chết đi rồi thêm kẻ ra ngoài cũng chẳng sao, tình thế vốn đã rất hỗn loạn, loạn thêm nữa càng tốt.
Hai tiếng vang lớn vang vọng thiên địa.
Khi huynh đệ sinh đôi tiếp cận lãnh địa Ngục Vương thì lập tức tự bạo cùng nhau, vụ nổ khiến nhiều vị Thiên Vương và Hợp Đạo gần đó ngã xuống, một cỗ khí tức cường đại thổi quét khắp không gian.
Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng vô cùng cường đại bùng nổ rồi nhanh chóng thẩm thấu vào trong hư không, biến mất không thấy đâu nữa.
Sâu trong lãnh địa Ngục Vương, Địa Ngục Môn vốn đang bình tĩnh đột nhiên rung lên liên hồi.
Phía sau cửa, thanh âm của một tồn tại cổ xưa gào thét: "Ta muốn ra ngoài. Tô Vũ đã giết ta hai lần, bổn tọa phải giết hắn!"
"Bà Long, ngươi không sợ bản tôn cũng ngã xuống sao?"
"Hừ"
Bà Long Thú không để ý, lần này nó muốn đích thân đi ra ngoài giết chết tên Tô Vũ khốn kiếp kia!
Đương nhiên nó còn chưa đủ lực lượng để làm vậy, nhưng khe hở trên Địa Ngục Môn lại được mở ra lần nữa, chỉ cần có thêm người chết thì nó có thể đi ra ngoài.