Huynh đệ sinh đôi tự bạo.
Hai vị Thiên Tôn đã ngã xuống nhưng cũng khiến cường giả vạn tộc đuổi giết tổn thất thảm trọng, một đám Thiên Vương và Hợp Đạo đã chết, hơn nữa hai vị Thiên Tôn Minh, Phượng cũng bị thương không nhẹ.
May mà Nhật Miện và Thánh Hầu đã kịp ra tay cần lại dư ba sau vụ tự bạo, bằng không phía họ đã có thêm Thiên Tôn ngã xuống.
Bên kia, hai vị Thiên Tôn Ma tộc đang bị Đạo Thiên Tôn, Nguyên Mục Hầu, Long Thiên Tôn, Thiên Cổ và Thần Hoàng Phi vây giết.
Ma Thiên Tôn vừa đánh lại vừa thở dài đầy phiền muộn và bất đắc dĩ.
Chiến cuộc phát triển nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Tử Vân Hầu vừa đến đã bị giết, Nguyệt La và Nguyệt Khiếu phản bội, Nguyệt Hạo vẫn lạc... Những chuyện ngoài ý muốn lần lượt xảy ra khiến rất nhiều Thiên Tôn ngã xuống.
Nếu không Ma tộc liên thủ cùng chi mạch Ngục Vương chưa chắc đã phải sợ đám người Tô Vũ.
Nhưng lúc này gã muốn hối hận thì đã không còn kịp rồi.
Hồn Thiên Tôn truyền âm: "Ma Thiên Tôn, ngươi đi đi, nhanh đến Nhân Sơn mang mọi người rút lui"
"Ngươi.."
"Cùng lắm là chết mà thôi. Hãy vì Ma tộc. Có lẽ chúng ta không nên tin tưởng những kẻ còn chưa trở về, kể cả Ma Hoàng cũng vậy. Đám người hạ giới không tệ lắm, giấu bọn họ đi rồi bồi dưỡng thật tốt. Chúng ta đã già rồi..."
Hồn Thiên Tôn cảm thấy cực kỳ chua xót, sau khi truyền âm xong, một cỗ khí tức cuồng bạo nháy mắt bùng nổ.
Đám người Thiên Cổ đều kiêng ky lui lại.
Khí tức cường đại bùng nổ phát tán, lại thêm một tiếng vang lớn chấn động thiên địa.
Ma Thiên Tôn nhân cơ hội xé rách hư không trốn chạy, có người muốn đuổi theo nhưng rồi lại dừng bước, Hồn Thiên Tôn tự bạo đã khiến Nguyên Mục trọng thương hấp hối.
Thiên Cổ thấy thế lập tức quát: "Đừng đuổi theo!"
Vừa rồi Nguyên Mục giúp lão chặn lại phần lớn dư uy tự bạo, nếu không Nguyên Mục Hầu đã không bị thương thành như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, 3 vị Thiên Tôn đã vẫn lạc.
Ma Thiên Tôn đào thoát.
Chiến trường xa xa, Nguyệt Chiến gào lên một tiếng, lão đánh bay Hỗn Độn Long rồi quát to: "Sư tỷ, rút lui!"
Bên kia, Ngục Thanh đánh bay Tam Nguyệt và đánh lui Tô Vũ, bà ta nhanh chóng phá vòng vây rôi bắt lấy Nguyệt Chiến, vừa bay về phía Địa Ngục Môn vừa lãnh lệ nói:
"Muốn giết chúng ta thì tới đây"
Địa Ngục Môn lại rung lên liên hỏi, một cỗ khí tức cường đại bắt đầu ập tới công kích cánh cửa.
Thanh âm Bà Long Thú văng vắng: "Tô Vũ, ta đến đây!"
Nó đã sắp thoát ra.
Hồn Thiên Tôn tự bạo đã ép chết một ít Hợp Đạo, cộng thêm lực lượng quy tắc của bản thân lão cũng bị quy tắc rút ra hơn phân nửa, 3 vị Thiên Tôn và vài vị Thiên Vương cùng nhiều Hợp Đạo ngã xuống khiến nó có dấu hiệu sắp sửa thoát ra ngoài.
Tô Vũ nhướng mày, hắn nhìn mấy người Thiên Cổ, bọn họ đã tổn thất không nhỏ, trong các cường giả Thiên Tôn, Nguyên Mục, Minh Thiên Tôn, Phượng Thiên Tôn, Nguyệt Thiên Tôn và Long Thiên Tôn đều bị thương, đến bây giờ Nguyệt Thiên Tôn vẫn chưa khôi phục thân thể. Cũng có một vài Thiên Vương đã chết, còn Hợp Đạo thì chết rất nhiều.
Thiên Cổ không đợi Tô Vũ mở miệng đã hét to: "Rút lui, về Vạn Tộc Sơn, phong sơn!"
Dứt lời, đám người nhanh chóng chạy trốn.
Sắc mặt Tô Vũ khẽ biến: "Thiên Cổ.."
Thiên Cổ không quay đầu lại: "Bắt đầu từ hôm nay, vạn tộc sẽ phong bế. Kề nào muốn khai chiến thì chúng ta sẵn sàng phụng bồi. Từ hôm nay trở đi, vạn tộc không chủ động khai chiến, thế lực nào muốn chiến thì dùng mạng để đổi đi"
Hơn trăm cường giả nhanh chóng rời đi.
Bấy giờ khí tức Thiên Cổ rất cường đại, lão không muốn hiệp thương với Tô Vũ nữa.
Suy yếu thực lực chỉ mạch Ngục Vương, đám người Ngục Thanh bị ép trở về địa bàn Địa Ngục Môn xong, lão dứt khoát quyết định ngừng tham chiến, lão muốn quay về cố thủ Vạn Tộc Sơn.
Đám Nhân tộc kia đều quá gian trái Chừng nào Tô Vũ còn chưa đáp ứng giải phong quy tắc cho bọn họ tấn cấp chủ nhân quy tắc thì chừng ấy lão vẫn sẽ không hợp tác cùng hắn.
Bọn họ phải nhanh chóng dưỡng thương nhân lúc chưa có Thiên Tôn nào ngã xuống, bọn họ cần chỉnh đốn liên hợp lại, đây mới là đường sống duy nhất của vạn tộc.
Tô Vũ không nhịn được mắng một tiếng.
Má nó, chạy nhanh như vậy làm gì?
Chúng ta có hy vọng liên thủ giết chết đám Ngục Thanh cơ mà.
Quá đáng tiếc!
Cách đó không xa, Hỗn Độn Long và Bát Dực Hổ liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng bay vào hỗn độn, thoáng cái đã không còn thấy bóng dáng.
Bọn chúng phải đề phòng Tô Vũ trở mặt.
"Rút lui"
Tô Vũ khẽ quát, tuy rằng hắn rất không muốn nhưng nếu hiện tại còn dây dưa ở đây, Ngục Thanh và Nguyệt Chiến quay lại phản kích thì chỉ có Tô Vũ hắn gặp xui xẻo.
Vạn tộc và hỗn độn cổ thú đều gian trá hệt như nhau.
Chạy hết rồi thì sao ta mượn đao giết người được?
Tô Vũ thở dài, bọn chúng có đầu óc để làm gì?
Làm công cụ cho ta lợi dụng không tốt sao?
Nếu ta vui vẻ thì biết đâu ta lại không đối phó với các ngươi.
Thật là...
"Chạy đi!"
Tô Vũ thấy Thông Thiên Hầu vẫn luyến tiếc nhìn chằm chằm phía sau thì không khỏi quát một câu, ngươi còn nhìn gì nữa, ngươi đám ăn Địa Ngục Môn à?
Hôm nay đã thành công lắm rồi.
Bà Long Thú sắp thoát ra cũng không sao, lúc này thêm một đối thủ thì cũng chẳng nhiều nhặn gì, làm thịt được một đám Thiên Tôn đã là đủ.
Mấu chốt ở chỗ hôm nay bọn họ không chỉ giết được một đám cường giả mà hắn còn tiết lộ hết gốc gác phe Bách Chiến.
Tuy Bách Chiến không làm gì Tô Vũ nhưng hắn không muốn có tên khốn kiếp nào trốn sau lưng.
Chúng ta đánh sống đánh chết còn ngươi thì thoải mái hưởng lợi, ta có thể vui được mới là lạ.
"Bệ hạ, không giết Ngục Thanh và Nguyệt Chiến sao?"
"Giết cái rắm! Bọn họ chạy rồi, ta giết như thế nào?" Tô Vũ cả giận mắng.
Hắn liếc mắt thấy Lôi Bạo đã chạy trốn theo đám người Thiên Cổ liền đoán được mục đích của gã. Tô Vũ bật cười, xem ra Lôi Bạo vẫn không nỡ từ bỏ cường giả Cự Nhân tộc.
Về phần Thiên Cổ có đối phó với Lôi Bạo hay không thì không phải chuyện Tô Vũ cần nhọc lòng.
Thiên Mệnh Hầu vốn muốn đi theo Tô Vũ nhưng hắn lại truyền âm dặn dò: "Đừng đi theo ta, ngươi về Nhân Sơn trước đi, xen lẫn vào trong vạn tộc, đảm Thiên Cổ sẽ không dám đối phó với ngươi, thuận tiện tra xét tình báo cho ta. Đúng rồi, mang phân thân Lam Thiên theo đi"
Phân thân Lam Thiên trên tay hắn bay vọt qua, dừng trên người Thiên Mệnh Hầu.
Thiên Mệnh Hầu suy tư một chút rồi nhanh chóng gật đầu, y thay đổi phương hướng, nhanh chóng đuổi theo Lôi Bạo.