Giám Thiên Hầu nhìn tới hoa cả mắt.
Y thấy các vị cường giả dưới trướng Tô Vũ đang tiến bộ mau chóng, thậm chí y thấy Đa Bảo đáng khinh nhát gan lúc trước cũng đang tiến bộ.
Đạo của Đa Bảo tương đối đặc thù.
Đó là Bảo đạo.
Bảo bối và bảo khí càng nhiều thì Đa Bảo tiến bộ càng nhanh.
Trước kia Đa Bảo không có bảo vật gì. Nhưng hiện giờ Đa Bảo đang lấm lét rút ra bảo khí do bảo vật phát ra trong thiên địa của Tô Vũ.
Trong thiên địa của Tô Vũ có nhiều bảo vật không?
Rất nhiều.
Văn Minh Chí, Đại Đạo Đỏ, Nhân Chủ Ấn... Tất cả đều là chí bảo.
Hơn nữa khai thiên vốn cũng là bảo vật xuất thế, Đa Bảo không ngừng rút ra bảo khí, không chỉ như thế, Giám Thiên Hầu còn thấy Đa Bảo đáng khinh đang len lén xích lại gần Thông Thiên Hầu.
Có lẽ vị này mới là bảo vật lớn nhất.
Môn tộc không có kẻ nào là đơn giản.
Đa Bảo đến gần Thông Thiên Hầu, khuôn mặt béo tròn lộ ra nụ cười đáng khinh dán sát vào lão già kia, vốn hai người trông đều đáng khinh như nhau, nhưng lúc này có vẻ Đa Bảo hèn mọn hơn, y tiến lại gần phía sau Thông Thiên Hâu, hưởng thụ ngửi ngửi hương vị trên người Thông Thiên.
Y hấp thu một chút bảo khí.
Hết sức thoải mái, sảng khoái muốn chết!
Chất lượng bảo khí của Thông Thiên Hầu rất cao, mấu chốt là Thông Thiên Hầu ăn quá nhiều cánh cửa dẫn tới bảo khí đang không ngừng tản ra còn kèm theo bảo khí của Địa Ngục Môn.
Đa Bảo tham lam hút lấy.
Tô Vũ trùng hợp thấy được cảnh này, hắn ngây ngẩn cả người, Đa Bảo đáng khinh đang dí cái mũi đến sát mông Thông Thiên Hầu, y không chỉ say mê hít hít ngửi ngửi mà còn lộ vẻ hưởng thụ, nở nụ cười đầy thỏa mãn.
Trông thiếu đánh quá đi mất!
Nhưng khí tức Đa Bảo đang trở nên cường đại hơn.
Có lẽ trong đời này gia hỏa này chưa bao giờ được hút nhiều bảo khí như vậy, vậy nên lúc này y mới say sưa tới nỗi quên mất hết thảy mọi thứ xung quanh.
Không ít người cũng nhìn theo ánh mắt Tô Vũ, cả đám lộ vẻ khác thường.
Thông Thiên Hầu còn chưa biết gì cả, y đang tiêu hóa lực lượng cánh cửa, mãi đến khi cảm nhận được vô số ánh mắt phóng đến thì y mới giật mình mở mắt, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình thì không khỏi cảm thấy kì quái.
Sao vậy?
Sau đó y nhanh chóng nhận ra gì đó, y xoay người nhìn thì vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Cái mũi Đa Bảo đang hít hít liên hồi, đã dán sát đến mông y.
Thông Thiên Hầu tái mặt.
Từ trước đến nay chỉ có ta khiến người khác khinh bỉ, không ngờ hôm nay ta lại bị một tên mập chết tiệt dâm loạn.
Má nói Thông Thiên Hầu lập tức giơ chân sút bay Đa Bảo, lúc này Đa Bảo mới mở mắt, về mặt mở mịt, đến khi thấy mọi người đều đang nhìn mình thì y mới nhận ra vấn đề, sắc mặt y xấu hổ tột đỉnh.
Y muốn giải thích là mình chỉ đang hút bảo khí mà thôi, tại Thông Thiên Hầu quá thơm, nhưng y nói không nên lời.
Kỳ thật Thông Thiên Hầu chỉ là cánh cửa, không phân biệt nam nữ, nhưng gia hỏa này thường xuyên hóa thân thành một lão già đáng khinh, vậy mà mình lại điên cuồng ngửi mông y... Quả thật trông quá ghê tởm!
Y ngượng ngùng quẹt quẹt mũi.
Thông Thiên Hầu hùng hổ cảnh cáo: "Ngươi không được sinh ra ý nghĩ gì với ta, ta cho ngươi biết, chúng ta không có khả năng đâu!"
Đa Bảo trợn trắng mắt.
Tô Vũ phì cười, bỗng nhiên hắn ném ra một cây gậy: "Hút bảo khí trong đó đi. Thiên Diệt, lát nữa ngươi cầm cây gậy này đi dung hợp"
"Đây là.."
Đa Bảo thấy thế thì lập tức nhận ra bảo vật Tô Vũ đang cầm không yếu.
"Binh khí của Tiên Chiến Hầu"
Tô Vũ cười nói: "Lần này mà tên kia còn sống thì có lẽ cũng có hy vọng trổ thành Thiên Tôn. Phá binh khí của hắn trước, Thiên Diệt, binh khí của ngươi hơi lạc hậu rồi"
Thiên Diệt nhe răng cười rồi nhìn Đa Bảo, ánh mắt uy hiếp như muốn nói 'Ngươi không được hấp thu quá nhiều:
Đây là thứ tốt!
Là đồ cổ của một vị Thiên Vương, là binh khí cường hóa nhiều năm, quả thật là một bảo vật!
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, một tiếng vang lớn bỗng nhiên vang lên, trên người Lam Thiên bùng nổ một cỗ khí tức cường đại, thiên địa của Tô Vũ cũng chấn động theo, trong nháy mắt, thiên địa của Tô Vũ đã mở rộng hơn một chút.
Lam Thiên mở mắt, nở nụ cười nhàn nhạt, lúm đồng tiền tươi như hoa, lần này y không nhịn được nữa, bỗng nhiên y hóa thành thiếu phụ vũ mị ngọt ngào hô: "Bệ hạ, ta đột phá rồi"
Tô Vũ nổi cả da gà, vô cảm nói: "Chúc mừng. Đạo hữu, ngươi nên hóa thành nam tử thì sẽ đẹp hơn"
Lần sau gặp Nguyệt La, ta nhất định sẽ đánh chết ả!
Ta không thể động thủ với Lam Thiên thì nhất định phải động thủ đánh chết Nguyệt La, ít nhất cũng có thể xả giận.
Mọi người nghẹn cười, đúng lúc này, một tiếng nổ lại vang lên, thiên địa của Tô Vũ lại mở rộng ra thêm, lực lượng lôi đình bùng phát, khí tức của Kỳ Vương Phi đột ngột tăng mạnh, trong nháy mắt bà đã đạt tới Thiên Tôn và vẫn đang có xu thế tiếp tục tăng lên.
Mãi tới khi khí tức của bà đạt tới cấp bậc không kém gì Thiên Hỏa của Hỏa Thần tộc thì mới dừng lại.
Kỳ Vương Phi mở mắt nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt lộ rõ vẻ phức tạp, bà hơi khom người: "Kỳ Dung bái kiến bệ hạ"
Kỳ Dung, bệ hạ.
Mọi người không nói gì, vị Vương Phi của Nhân Chủ đời thứ ba này trước nay vẫn luôn gọi Tô Vũ là Tô Nhân Chủ, hôm nay cuối cùng bà cũng chịu dung nhập vào thiên địa của hắn, đồng thời xưng hô cũng đã thay đổi.
Khí tức bà đã đạt tới Thiên Tôn đỉnh phong.
Nếu ra ngoài có lẽ bà sẽ phát huy ra thực lực Thiên Tôn lệch yếu.
Dưới trướng Tô Vũ càng ngày càng nhiều cường giả.
Lam Thiên, Kỳ Dung, Thông Thiên và Hồng Mông đều đã thăng cấp.
Phì Cầu hơi sốt ruột, nó bị việc mọi người thăng cấp kích thích, bỗng nhiên nó xông tới cắn Bánh Nhân Đậu, kẽo kẹt một tiếng, Bánh Nhân Đậu bị cắn thành một cục bột in hằn dấu răng.
Phì Cầu đột nhiên mở mắt, miệng ngậm Bánh Nhân Đậu, Bánh Nhân Đậu cũng trừng mắt nhìn nó.
Má nó, ngươi cắn ta làm gì?
Phì Cầu ngượng ngùng nhanh chóng phun ra, vui vẻ khoe: "Hình như ta lợi hại hơn rồi"
Tô Vũ tươi cười gật đầu.
Giờ khắc này, rốt cuộc hắn không che giấu nụ cười hài lòng được nữa, cường giả dưới trướng hắn nhiều như mây.
Vạn Thiên Thánh đột nhiên nhìn về phía Đại Chu Vương, sắc mặt Đại Chu Vương cứng đờ, y nhịn không được truyền âm: "Đừng nhìn ta, ta thật sự không thể lập tức tiến vào lĩnh vực Thiên Tôn"
Vạn Thiên Thánh uy hiếp: "Hiện tại ngươi mà không thăng cấp thì ta sẽ nói với bệ hạ rằng ngươi vẫn luôn tính kế hắn"
Má nhà ngươi!
Đại Chu Vương mắng một tiếng, Vạn Thiên Thánh quả nhiên không phải người tốt.
Ngươi nói cứ như thể thăng cấp Thiên Tôn đơn giản lắm vậy.
Ngươi cút đi!
Tuy mắng là mắng thế, nhưng Đại Chu Vương vẫn nghẹn cơn tức, chịu đựng, kiên trì, nghẹn lại...
Một lát sau, một cỗ lửa giận phóng lên.
Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Đại Chu Vương bỗng nhiên hóa thành người khổng lỏ căm giận ngút trời, y quát: "Không thể nhịn được thì không cần nhịn nữa. Đỡ đòn đây!"
Oanh!
Một quyền đánh ra, Vạn Thiên Thánh nhanh chóng lùi lại nhưng bị quyền phong tỏa tứ phương, Đại Chu Vương hét to: "Nhịn xuống! Lặng im! Yên lặng!"
Vạn Thiên Thánh nhíu mày: "Giận!"
Trong nháy mắt, ông cũng hóa thân thành gã khổng lô.
Rất nhanh, hai người khổng lỏ phẫn nộ điên cuông đấu võ trong Nhân Chủ Ấn.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Bình thường hai người này đều rất văn nhã, vậy mà bây giờ bọn họ lại điên cuồng đấu võ như kẻ mọi rợ, từng quyền, từng quyền đánh trúng người đối diện.
Đại Chu Vương không thể nhịn được nữa, lửa giận ngập trời.
Vạn Thiên Thánh là thất tình lục dục, hỉ nộ ai nhạc, sinh tử âm dương.
Trong chớp mắt, hai người đánh đến mặt mũi bảm dập.
Ngươi một quyền, ta một quyền, ngươi giận, ta càng giận.
Lửa giận ngập trời, mái tóc dài của hai người bay múa, hai vị tu sĩ áo bào trắng quần áo rách tươm, lộ ra cơ bắp.
Âm, cơ bắp rạn nứt, máu bắn tứ phương.
Ngươi một quyền, ta một quyền, ngươi đánh ngực ta, ta đập đầu ngươi.
Trong ánh mắt chấn động của đám người bên dưới, khí tức của hai gia hỏa đang phẫn nộ này cứ thế mà dâng lên.
Oanh!
Một tiếng nổ vang, Vạn Thiên Thánh đánh gãy mũi Đại Chu Vương, Đại Chu Vương đá vỡ đũng quần Vạn Thiên Thánh...
Âm!
Hai người bay ngược đập lên hàng rào Nhân Chủ Ấn, ngay sau đó khí tức hai người sôi trảo lên, âm ầm âm!
Hai cỗ khí tức ngập trời bộc phát, hai người lại xuất hiện.
Thoáng cái, bộ dáng mặt mũi bảm dập đã biến mất, áo bào trắng tinh tươm lại hiển hiện như trước đó, bấy giờ bọn họ đã khôi phục lại bộ dáng nho nhã lễ độ ngày thường.
"Chúc mừng đạo huynh"
"Cùng vui cùng vui"
Hai người tươi cười hành lễ với nhau.
Đại Chu Vương mỉm cười vô cùng xán lạn: "Vạn đạo hữu thực lực cường hãn, tại hạ hổ thẹn không bằng"
Vạn Thiên Thánh mỉm cười càng xán lạn hơn: "Đạo huynh quá khen, tại hạ không bằng một phần mười đạo huynh"
"Khiêm tốn rồi"
"Không có, quả thật thực lực đạo huynh cường đại hơn ta một bậc"
"Vạn đạo hữu tuyệt đối đừng nói vậy"
Hai người hành lễ với nhau, tươi cười với nhau.
Mọi người vây xem đều trợn mắt há hốc mồm.
Kê vừa mới đánh nhau thật sự là bọn họ ư?
Chúng ta nhìn lầm thôi đúng không?
Sao hai người văn nhã như vậy vừa rồi lại đấm ngực như tỉnh tinh, tóc còn dựng hết cả lên, quần áo rách nát?
Chắc chắn không phải là Đại Chu Vương và Vạn Thiên Thánh!
Đúng thế, nhất định là chúng ta nhìn lầm rồi.
Trong đám người, Tô Vũ bình tĩnh cất thu phù đi, hắn lại thu thập được một tin tức sốt dẻo, rất tốt!
Chờ ta về hưu, ta nhất định phải tỉ mẩn ghi chép lại.