Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3317 - Chương 3317: Thu Phục Võ Hoàng (1).

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3317: Thu Phục Võ Hoàng (1).
 

Phong Ấn chi địa.

Khi Tô Vũ hiện lên, Tử Linh Đế Tôn cũng lập tức xuất hiện.

"Tô Hoàng tìm ta sao?"

Tô Vũ cố ý tới chỗ lão nên lão chủ động mở miệng.

Tô Vũ gật đâu: "Thượng giới sinh biến, Địa Ngục Môn mở ra, xuất hiện hai tồn tại cấp bậc chủ nhân quy tắc, không biết ngươi có biết hay không, một kẻ là Bà Long Thú, một kê là Ngục Thanh"

"Bà Long.."

Tử Linh Đế Tôn ngẫm nghĩ rồi nói: "Đã từng nghe nói, đó là tồn tại trong Địa Ngục Môn. Đầu Thái Cổ, Địa Ngục Môn từng rung chuyển, có một kẻ tự xưng là Bà Long Cổ Thú muốn xông ra khỏi cửa nhưng tình huống sau đó ra sao thì ta không biết"

"Ngục Thanh à.."

Lão tự ngẫm một lúc: "Là một vị nữ tử dùng thương phải không?"

Tô Vũ gật đầu, hắn không ngờ Tử Linh Đế Tôn lại biết.

Tử Linh Đế Tôn hỏi tưởng lại chuyện xưa: "Rất lâu trước đây, Ngục Vương từng tới Tử Linh giới vực một lần, ta từng thấy nàng từ xa, nữ tử cầm thương đó đi phía sau Ngục Vương, ta mơ hồ nghe thấy có người gọi nàng là Thanh, nếu là người đi ra từ trong Địa Ngục Môn thì có khả năng chính là vị này"

Lão nhìn Tô Vũ: "Cường giả dưới trướng Ngục Vương thoát ra từ Địa Ngục Môn, chẳng lẽ Ngục Vương cũng ở sau Địa Ngục Môn?"

"Có khả năng"

Tô Vũ đáp: "Mặc kệ bà ta đi. Lần trước ta từng đáp ứng sẽ giúp ngươi phá phong, nhưng ta lo rằng sau khi phá phong thì ngươi sẽ quấy rối ta. Ngươi không phải kẻ yếu.

Vậy sau khi giúp ngươi phá phong, ta sẽ sắc phong ngươi làm Tử Linh Vương, ngươi tọa trấn Tử Linh giới giúp ta, ngươi thấy thế nào?"

Tử Linh Đế Tôn ướm hỏi: "Nếu ta cự tuyệt thì sao?"

Tô Vũ cười đáp: "Không sao cả, lần trước ngươi không ra tay, ta đã đáp ứng giúp ngươi phá giải phong ấn, chuyện ta đã hứa thì ta nhất định sẽ làm. Nhưng sau khi giải phong, nếu tình huống không ổn thì ta sẽ giết ngươi"

Tử Linh Đế Tôn trầm mặc một hồi mới nói: "Cho ta thời gian suy xét"

"Được"

Tô Vũ không nhiều lời, Tử Linh Đế Tôn là người thông minh, ít nhất là thông minh hơn Võ Hoàng nhiều. Lão biết nên lựa chọn như thế nào.

Rời khỏi khu vực phong ấn, Tô Vũ đi thẳng tới cửa thông đạo tầng 7 Tinh Vũ phủ đệ.

Bấy giờ thông đạo đang đóng chặt.

Tô Vũ lên tiếng: "Võ Hoàng, không chào đón ta sao?"

Đáp lại hắn là sự yên tĩnh, thông đạo vẫn đóng chặt.

Tô Vũ trêu chọc: "Không đánh nhau đâu, ta tới tâm sự thôi mà, sao phải chặn người ngoài cửa... À không, là ngoài mông như vậy?"

Phân thân Võ Hoàng lập tức hiện lên, lão cả giận nhìn Tô Vũ: "Ngươi đang khiêu khích bổn hoàng đấy à?"

Tô Vũ đổ lỗi: "Là ngươi không mở cửa, không chào đón ta trước"

Võ Hoàng lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi lại tới làm gì?"

Tô Vũ thân thiện nói: "Tới bái phỏng Võ Hoàng một chút, thuận tiện xem xem Vũ Hoàng phủ có thể nói chuyện hợp tác cùng Võ Hoàng hay không"

"Ha" Võ Hoàng cười lạnh: "Ta biết ngay mà, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. (1)

Ngươi muốn ta làm tay sai cho ngươi ư? Tô Vũ, ngươi nằm mơ đi"

Lão nói thẳng: "Năm xưa Nhân Hoàng còn không thể khiến ta thần phục huống chỉ là Tô Vũ ngươi"

"Vậy nên số phận ngươi mới thảm như vậy đấy" Tô Vũ không chút khách khí: "Nếu ngươi có đầu óc, có người giúp đỡ thì đã không đến nông nỗi bị người ta chôn đầu xuống Tử Linh giới vực"

"Người xưa hay nói ngã một lần sẽ khôn hơn một chút, không ngờ mười mấy vạn năm qua ngươi vẫn không thông minh hơn chút nào. Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng mình bị phong ấn mười mấy vạn năm, đến khi thoát ra thì vẫn là bá chủ một phương, là cường giả đệ nhất thiên hạ ư?"

Sắc mặt Võ Hoàng rất khó coi.

Tô Vũ tươi cười: "Người đi theo Tô Vũ ta không chịu thiệt bao giờ. Nếu năm xưa ngươi là người của ta, Võ Vương làm thế với ngươi thì ta đã lột quần hắn ra cho chư thiên cùng ngắm"

Sắc mặt Võ Hoàng không tốt chút nào, ngươi đang nói Võ Vương hay đang nói đến ta?

Tô Vũ lại nói: "Người như ngươi nói khó nghe thì là chí lớn tài mọn điển hình, không có chí tiến thủ, ngoan cố cứng đầu, gàn bướng hỏ đỏ, đến chết không thay đổi.."

Sắc mặt Võ Hoàng xanh mét.

Rốt cuộc Tô Vũ tới đây thu phục lão hay là tới gây sự?

Đây là thái độ muốn mượn sức sao?

Tô Vũ vẫn chưa chịu dừng: "Ta nói thật, tuy hơi khó nghe nhưng sự thật là thế đấy.

Ngươi là tiền bối của đám người Nhân Hoàng, kết quả lại bị Võ Vương hại thảm như thế, mà Võ Vương cũng là kẻ không có đầu óc. Hắn thắng được ngươi không phải vì hắn lợi hại, mà là có người giúp đỡ hắn"

"Vũ phu không ai giúp đỡ mới là vũ phu thật sự. Nếu có người giúp, dù ngươi là vũ phu thì cũng là một đại sát khí. Ngứa mắt ai thì giết kẻ đó, giết xong thì sẽ có người khác tới chùi đít giùm ngươi"

"Tô Vũ" Võ Hoàng phẫn nộ: "Ngươi đừng nhắc lại từ đó nữa"

Nói chuyện phải lịch sự, đừng cứ nói đến mông với đít mãi, lại còn cứ nhìn mông lão tử, ngươi có ý gì?

Tô Vũ phân tích: "Kỳ thật đạo lý rất đơn giản, vũ phu đơn độc xưng vương thì sớm hay muộn cũng xong đời. Nếu ngươi đọc nhiều sách, tra xét lịch sử thì sẽ thấy, có vũ phu làm Vương nào có thể lâu dài không? Dù được lâu dài thì cũng là nhờ sau này chăm học khổ luyện, trau đồi bản thân. Vũ phu thuần túy đều là phù dung sớm nở tối tàn"

"Ta sẽ không nói nhiều với vũ phu như ngươi, chỉ có vài điều thế này. Thứ nhất, sau này ngươi đi tìm Võ Vương báo thù thì ta sẽ ngăn cản Văn Vương và đám người Nhân Hoàng, không thì ngươi từ bỏ đi, loại như ngươi mà đòi đấu với đám người Văn Vương ư? Võ Hoàng, ngươi cảm thấy mình có thể đấu lại Văn Vương và Nhân Hoàng sao?"

Võ Hoàng trầm mặc.

Đấu được không?

Vớ vẩn! Trước khi phong ấn đã không được, huống chỉ là mười mấy vạn năm đã trôi qua.

Lão nhìn thấy Văn Vương còn cảm thấy e ngại.

"Thứ hai, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi mạnh đến trình độ Võ Vương. Nếu trông chờ chính ngươi thì có lẽ là không có hy vọng"

Sắc mặt Võ Hoàng càng thêm khó coi.

"Thứ ba, không cần ngươi gọi ta là bệ hạ hay chủ công gì đó, kỳ thật ta cũng lười thu phục ngươi, coi như đôi bên cùng có lợi đi, ngươi gọi ta là Tô Hoàng hay Vũ Hoàng đều được, ta gọi ngươi là Võ Hoàng, không lấy đi danh Hoàng của ngươi, xem như ngang hàng"

Ánh mắt Võ Hoàng dao động.

"Thứ tư, hiện tại ta có thể nghĩ cách giúp ngươi giải phong"

"Thứ năm, ta không cần chuyện gì ngươi cũng nghe ta hay báo cho ta, ta chỉ có một yêu cầu, ta thả ngươi ra, đáp ứng điều kiện của ngươi và sẽ giúp ngươi, vậy thì ngươi phải giúp ta giết ít nhất ba chủ nhân quy tắc để báo đáp"

Tô Vũ mỉm cười: "Hãy coi đây là một giao dịch chứ không phải ai thần phục ai. Ba chủ nhân quy tắc mà thôi, còn ta sẽ giúp ngươi ngăn cản đám người Nhân Hoàng, Văn Vương. Nếu ngươi cảm thấy đáng giá thì đáp ứng, không đáng thì quên đi"

Võ Hoàng hơi ngạc nhiên.

Giao dịch ư?

Từ này dễ nghe hơn thần phục nhiều.

Nếu Tô Vũ nói là muốn lão thần phục thì lão sẽ phỉ nhổ vào mặt hắn, nhưng giao dịch thì... Có lẽ có thể thử xem.

Lão còn đang tự ngẫm, đối diện Tô Vũ lại nói tiếp: "Ba chủ nhân quy tắc sẽ làm đá mài đao trước khi ngươi trả thù Võ Vương, nếu ngươi không thể giết được ba vị chủ nhân quy tắc này mà vẫn muốn báo thù thì thà chờ chết còn hơn"

Võ Hoàng cắn răng: "Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết hắn"

"Ha hả"

Cuộc nói chuyện đang có xu thế tốt đẹp bị hai tiếng ha hả này bóp chết.

Võ Hoàng trở mặt, giận dữ quát: "Ngươi cảm thấy ta không giết được Thái Sơn?"

"Đương nhiên" Tô Vũ gật đầu: "Hắn ở cùng Văn Vương, dù ngươi thật sự có thể giết hắn thì ngươi phải giết được Văn Vương trước, hai người bọn họ là huynh đệ thân thiết mặc chung một cái quần, hiển nhiên sẽ bảo vệ lẫn nhau. Khi nào ngươi chắc chắn rằng có thể giết được Văn Vương đi đã rồi hãy nói khoác với ta"

Võ Hoàng suy sụp tuyệt vọng.

Không sai, lão không giết được Văn Vương.

Đừng nói là Văn Vương, đến Võ Vương mà lão còn đánh không lại, nếu không thì lão đã đánh chết ông ta từ lâu rồi.

(J Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (ESE&ÄES#), 3ÈE#†RllZZ): Không có chuyện gì mà đột nhiên tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

Bình Luận (0)
Comment