Tô Vũ nói: "Ta đến Tử Linh giới một chuyến. Có hai người cần phải tâm sự đây"
Hắn nhìn những người khác: "Các ngươi tiếp tục tu luyện, thiết kế bẫy dụ dỗ cổ thú tiến vào thiên địa của chúng ta rồi giải quyết chúng, Lam Thiên phụ trách dung nhập thiên địa. Ngoài ra ta sẽ đưa thiên địa đến bao phủ toàn bộ khu vực Hỗn Độn Sơn. Nơi khác không dễ xâm chiếm nhưng Hỗn Độn Sơn thuộc hỗn độn, xâm lấn sẽ dễ dàng hơn"
Năm xưa Nhân Hoàng sáng lập Đạo Nguyên chi địa kỳ thật là muốn xâm chiếm toàn bộ thượng giới, đáng tiếc sắp thành lại bại, hiện giờ Tô Vũ cũng muốn xâm chiếm Hỗn Độn Sơn và thượng giới.
Sau khi dặn dò mọi người một lượt những việc cần làm, lúc này Tô Vũ mới quay người rời đi.
Phía sau, Giám Thiên Hầu bỗng lên tiếng: "Khi nào ngươi giết ta?"
Tô Vũ dừng bước, quay đầu nhìn y, hắn mỉm cười: "Gấp cái gì. Chẳng lẽ Giám Thiên Hầu muốn chết lắm rồi à?"
Giám Thiên Hầu bình tĩnh đáp: "Không phải, ta chỉ nghĩ rằng sau khi ta chết, Thượng Cổ có tính là hoàn toàn kết thúc hay không?"
"Thượng Cổ?"
Tô Vũ trầm mặc một hỏi rồi cười nói: "Sau khi ngươi chết, sự nhất thống vạn tộc Thượng Cổ hư ảo sẽ kết thúc. Nhân tộc chưa bao giờ thực sự thống nhất vạn tộc. Còn Thượng Cổ cũng chỉ là một xưng hô mà thôi, như chúng ta gọi Nhân Hoàng là Nhân Hoàng, mà chúng ta vẫn là chúng ta"
Giám Thiên Hầu yên lặng ngẫm nghĩ lời Tô Vũ nói.
Tô Vũ nhanh chóng biến mất.
Cùng lúc đó, sâu trong hỗn độn.
Nguyệt La và Nguyệt Khiếu ra sức trốn chạy, nhưng bọn họ đã lạc đường, hỗn độn không có phương hướng cũng không có biên giới.
Nguyệt La đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là hỗn độn.
Trong lúc nhất thời, ả bỗng sinh lòng bi thương.
Ngủ đông nhiều năm, kết quả Bách Chiến còn chưa ra lệnh mà tên Tô Vũ khốn kiếp đã nhiễu loạn toàn bộ cục diện, gia hỏa này thật đáng chết!
Nguyệt Khiếu thở hồng hộc: "Nguyệt La, có thể đến hạ giới thông qua nơi đây sao?"
"Hẳn là có thể"
Nguyệt La chưa từng đi nhưng ả biết là có thể.
Ä nhìn xung quanh, sau đó trong tay xuất hiện một đạo linh phù.
Linh phù bùng cháy, dư vị đại đạo khuếch tán.
Không biết qua bao lâu sau, hư không bỗng chốc vỡ ra, sắc mặt Nguyệt Khiếu khẽ biến, lúc này, một cổ thú rất lớn xuất hiện, khí tức cường đại, có một người đang đứng trên đỉnh đầu cổ thú.
Cổ thú kia trông như con cá nhưng lại mọc ra một đôi cánh rất lớn, thoạt nhìn từa tựa như Côn Bằng.
Đôi mắt cổ thú tràn đây về lạnh lẽo nhìn về phía hai người Nguyệt La.
Nguyệt La hơi nhíu mày, sau đó ả nói: "Chúng ta bại lộ rồi"
Cổ thú vẫn chưa hé răng, bóng người trên đỉnh đầu cổ thú đột nhiên mở mắt, ánh mắt áp bách nhìn về phía bọn họ: "Bại lộ rồi ư?"
"Đúng"
"Ngục Thanh phát hiện ra các ngươi?"
"Không phải, là Tô Vũ"
Nguyệt La nói với người trẻ tuổi kia: "Tô Vũ mang vạn tộc tấn công Thánh tộc, cuối cùng ép chúng ta chém giết với Lôi Bạo, phải có một phương chết thì mới có thể ngừng chiến. Ta không thể không trốn chạy"
"Tô Vũ.."
Bóng người nổ nụ cười: "Là hắn!"
Cậu nhìn về phía hai người: "Các ngươi muốn xuống hạ giới sao?"
"Đúng" Nguyệt La gật đầu: "Chúng ta không thể che giấu nữa, chỉ có thể rời đi. Trước khi chúng ta đi, Bà Long Thú đã sắp được tiếp dẫn ra, Nguyệt Chiến còn sống, những người khác gần như đều đã chết"
"Đáng tiếc"
Nam tử diện mạo trẻ tuổi cười một tiếng: "Ta còn muốn dùng bọn họ làm đá mài dao cho phụ thân, đám người Trường Thanh lâu không chinh chiến, cần kê địch để đối luyện, không ngờ toàn bộ đều đã chết, đáng tiếc"
Dứt lời, cậu mỉm cười, vẫy vẫy tay: "Ta đưa hai vị đến hạ giới, hai vị hãy đi theo ta"
Nguyệt La chưa nói gì, Nguyệt Khiếu không nhịn được đặt câu hỏi: "Tắc điện hạ vẫn luôn ở trong hỗn độn à?"
Nam tử khẽ cười: "Đại khái vậy. Hỗn độn rất thú vị! Luyện đạo trong hỗn độn cũng là một chuyện rất lý thú. Các ngươi có thời gian thì có thể tới thử xem, tại đây cô quạnh không người, dù chỉ là đi dạo thôi thì cũng rất thú vị. Đúng rồi, trước đó có người bói toán về ta, là Tô Vũ đúng không?"
Nguyệt La đáp: "Ta không rõ, có lẽ vậy, hắn biết đến sự tồn tại của ngài, trước đó còn từng gọi tên ngài, hiện tại ngài và bệ hạ đều đã bại lộ, chỉ là không biết thực lực cụ thể mà thôi"
"Bại lộ cũng không sao"
Nam tử trẻ tuổi không quá để ý: "Có thể giấu được nhất thời chứ không giấu được cả đời. Huống chỉ mục đích của ta cũng không phải là che giấu. Mấy năm qua chỉ là đang chờ đợi thời cơ mà thôi, hiện giờ Địa Ngục Môn sắp mở, bại lộ hay không cũng không quan trọng"
Nguyệt La không cho là đúng: "Dù sắp mổ ra nhưng thế cục hiện tại rất phức tạp.."
"Ta biết"
Nam tử xua tay: "Những việc này các ngươi thương lượng cùng phụ thân đi, ta không muốn tham dự vào"
Cậu không quá để ý, khống chế cổ thú nhanh chóng bay xuống phía dưới, vừa bay vừa nói: "Lúc trước hỗn độn có dị động, Hỗn Độn Long và Bát Dực Hổ đều đến đó, Côn Phi cũng có cảm ứng, hẳn là động tĩnh đến từ phụ cận Tử Linh giới vực"
"Có lẽ có không ít cổ thú đã bị giết, có khả năng có quan hệ với Tô Vũ"
Nam tử bình thản dặn dò: "Các ngươi hãy báo việc này cho cha ta, có lẽ Tô Vũ đã làm cái gì đó rồi"
Nguyệt La hỏi: "Rốt cuộc Tô Vũ đã làm gì?"
Nam tử cười nhạt: "Không quá để ý, lúc ấy ta vừa vặn có việc, nhưng động tĩnh không nhỏ, chỉ sợ là không đơn giản, các ngươi nói với phụ thân, ông ấy sẽ có cách điều tra"
Nguyệt Khiếu hỏi: "Chẳng lẽ điện hạ gặp phải cường địch trong hỗn độn?"
Không thì có thể xảy ra chuyện gì?
Nhưng trong hỗn độn vẫn còn tồn tại cường đại nào sao?
tồn tại cường đại chân chính đều bị phong ấn sau Địa Ngục Môn, hiện giờ hỗn độn xuất hiện tồn tại như Hỗn Độn Long đã là điều hiếm lạ.
Nam tử cười nhạt: "Không phải cường địch, chỉ là gặp một chuyện rất thú vị, ta đang truy tìm thời gian"
Hai người ngẩn ra.
Truy tìm thời gian?
Nghĩa là sao?
Nam tử kia tự hỏi: "Thời không trường hà có điểm cuối không? Đương nhiên là có, ta muốn biết điểm cuối của nó ở đâu. Thời không trường hà lan tràn trong chư thiên, đi đọc theo nó thì có tìm được tung tích hay không? Thiên Môn đang nằm ở điểm cuối ư?
Điểm cuối thiên địa, nơi trường hà kết thúc lẽ nào là vị trí của Thiên Môn?"
Cậu lẩm bẩm: "Địa Ngục Môn vẫn luôn tồn tại, Thiên Môn lại không có tung tích. Có lẽ ta đã tra xét được một chút manh mối. Trong hai đầu trường hà, nếu một phía là Thiên Môn thì bên còn lại là gì? Thời gian chi chủ tiến vào Thiên Môn hay là cánh cửa khác?
Tử Linh trường hà có điểm cuối còn thời không trường hà thì không có, quả nhiên Thời gian chỉ chủ mới là tồn tại đáng sợ nhất"
Nguyệt La và Nguyệt Khiếu nghe cái hiểu cái không, nhưng trong lòng đều rất chấn động.
Thứ mà Tắc điện hạ theo đuổi là một khái niệm rất cao thâm, cậu không giống bọn họ.
Hình như nam tử biết mình có giải thích thì cũng vô ích, cậu khoát tay: "Thôi, đây không phải chuyện các ngươi nên suy xét"
Nguyệt La không hé răng.
Ba người một thú nhanh chóng bay đi.
Qua một lát, Nguyệt La và Nguyệt Khiếu đã không còn phân biệt ra phương hướng, nam tử bỗng nói: "Đi thẳng về phía trước, một lát nữa các ngươi sẽ đến hạ giới"
Nguyệt La khẽ gật đầu: "Làm phiền rồi"
"Đừng khách khí"
Nam tử mỉm cười: "Hãy báo cha ta rằng ta muốn đi tra xét thêm một thời gian, sẽ không về sớm đâu"
"Được"
Nam tử trẻ tuổi khống chế cổ thú biến mất.
Nguyệt La và Nguyệt Khiếu nhìn cậu rời đi, Nguyệt Khiếu truyền âm: "Rốt cuộc thực lực hắn như thế nào? Có cảm giác còn đáng sợ hơn cả Ngục Thanh"
"Không biết" Nguyệt La nói: "Mặc kệ hắn, đi tìm bệ hạ trước"
Cùng một khoảng thời gian, Tô Vũ đang đi đến Tử Linh giới vực.
Đi được nửa đường, Tô Vũ nhướng mày nhìn về phương xa, hình như hắn thấy thứ gì đó, có vẻ là một thân ảnh khổng lô vừa xuất hiện.
Hắn nhìn chăm chú, nhưng cách quá xa nên không quá rõ ràng.
Hình như là cự thú Côn Bằng.
Tô Vũ nhìn kỹ, nếu không lầm thì trên đầu cự thú kia có người.
Nam tử trẻ tuổi trên đỉnh đầu cự thú cũng nhìn thẳng về phía Tô Vũ, cậu cũng loáng thoáng thấy được bóng dáng hắn.
Bọn họ nhìn nhau từ xa.
Hai người không dừng lại mà là tiếp tục đi tiếp, bọn họ kéo giãn khoảng cách rồi biến mất trong hỗn độn vô tận.
"Cự thú, bóng người.."
Tô Vũ trầm tư.
Bóng người du đãng trong hỗn độn là ai?
Chu Tắc ư?
Hay là cổ thú hóa hình người?
Hắn không tra xét, khoảng cách quá xa, tốt nhất không nên chạy loạn trong hỗn độn, bằng không sẽ dễ bị lạc đường.
Tô Vũ không quan tâm nữa, có phải là Chu Tắc hay không cũng không quan trọng, huống chỉ không ai biết rốt cuộc Chu Tắc có mạnh hay không, bọn họ chỉ biết Bách Chiến có con trai, quỷ mới biết con hắn ta lợi hại thật hay giả, biết đâu chỉ tát phát là chết thì sao?
"Cổ thú kia không yếu, là chiến lực Thiên Tôn à?"
Tô Vũ cảm nhận được một ít khí tức từ cổ thú kia phóng ra nhưng cũng không quá để ý, trong hỗn độn chuyện gì cũng có khả năng, tồn tại cấp bậc Thiên Tôn cũng không hiếm lạ.
Rất nhanh, Tô Vũ đã đến phụ cận Tử Linh giới vực.
Hiện giờ Tử Linh giới an tĩnh dọa người.
Rất nhiều Tử Linh Hợp Đạo bị giết, còn lại phần lớn Hợp Đạo đã hồi sinh, còn có vài Hợp Đạo rải rác tọa trấn khắp nơi, phần lớn Tử Linh dưới Hợp Đạo không có nhiều linh trí, dù có thì Tử Linh Vĩnh Hằng cũng chỉ hành sự dựa theo bản năng.