Tô Vũ nói: "Lời của Vạn phủ trưởng rất có lý, kỳ thật ta cũng hiểu điều này, chỉ không hiểu tại sao Võ Vương phong ấn Võ Hoàng mà có vẻ muốn nhục nhã lão, Võ Vương cần phải làm vậy sao?"
Phong ấn hay chế tạo Võ Hoàng thành Tinh Vũ phủ đệ cũng không phải vấn đề quá nghiêm trọng.
Mấu chốt là tư thế kia quá mức nhục nhã, đối với cường giả mà nói, nhục nhã như vậy hoàn toàn đủ lí do để quyết chiến không chết không ngừng.
Không ai lý giải được điều này.
Vạn Thiên Thánh nhìn Đại Chu Vương, Đại Chu Vương lắc đầu: "Ta đi theo Nhân Hoàng bệ hạ là chuyện về sau, trong khi chuyện Võ Hoàng xảy ra trước đó rất lâu rồi, ta cũng không rõ lắm"
Vạn Thiên Thánh không để ý đến y nữa, ông tiếp tục nói: "Bệ hạ, dựa theo phân tích của ta, Võ Hoàng là loại người sĩ diện, miệng cọp gan thỏ. Nếu cho lão đủ mặt mũi và đưa ra điều kiện phù hợp thì sẽ thu phục được. Nhưng nếu kiên quyết dùng võ lực hiếp bức thì ngược lại sẽ thành tranh đấu một mất một còn với lão"
Vạn Thiên Thánh mỉm cười: "Nếu không, Nhân Hoàng và Văn Vương năm xưa còn mạnh hơn bệ hạ bây giờ, chẳng phải là đủ khả năng để thu phục lão hay sao?"
Tô Vũ đáp: "Không sai, hơn nữa nếu là mười mấy vạn năm trước, có lẽ Võ Hoàng còn chẳng thèm quan tâm đến ta, nhưng lão bị phong ấn mười mấy vạn năm, trong lòng lão tự hiểu rằng thời đại thuộc về lão đã là quá khứ"
Mười mấy vạn năm sống kiếp tù nhân, dù Võ Hoàng có ngốc thế nào thì vẫn hiểu được rằng thời đại này không thuộc về lão, thời đại trước cũng không phải.
Lam Thiên nói xen vào: "Hiện tại oán niệm lớn nhất của Võ Hoàng là Võ Vương hạ độc thủ với lão. Nếu bệ hạ đáp ứng giúp lão chiến thắng Võ Vương hoặc dùng thủ đoạn tương tự đối phó với Võ Vương thì có lẽ lão sẽ động tâm"
Lam Sơn Hầu buồn bực phản bác: "Không ổn đâu. Võ Vương đại nhân..."
Là chủ cũ của nàng.
Nàng cảm thấy việc lấy Võ Vương làm lợi thế thu phục Võ Hoàng không thích hợp.
Nhưng Võ Vương không thân với những người khác, nếu bây giờ có thể dùng lời hứa hẹn để thu phục Võ Hoàng thì quả thật là chuyện nên làm.
Lam Thiên cười thâm thúy: "Bệ hạ đâu có nói là sẽ tự mình đối phó Võ Vương. Chúng ta có thể hứa hẹn rằng sẽ trợ giúp Võ Hoàng trở nên cường đại, báo thù là chuyện của chính lão. Bệ hạ chỉ phụ trách ngăn cản Văn Vương và Nhân Hoàng, cho lão cơ hội quyết đấu công bằng. Lam Sơn tiền bối, thời đại thay đổi rồi"
Lam Thiên giải thích: "Nay bệ hạ cần trợ lực như vậy. Võ Vương vốn mạnh hơn Võ Hoàng, Võ Hoàng bị phong ấn mười mấy vạn năm, Võ Vương thì không, nếu Võ Vương lo rằng sẽ bị Võ Hoàng đánh bại, vậy thì chẳng khác gì phá hủy niềm tin chiến thắng của chính mình"
"Vậy nên chúng ta chỉ là đang an ủi Võ Hoàng mà thôi, trên thực tế, lão phải tự tìm Võ Vương, tự khiêu chiến, có lẽ đám người Văn Vương sẽ không nhúng tay, Võ Vương cũng sẽ không cho bọn họ nhúng tay"
"Lam Sơn Hầu là Chiến Giả mà chẳng lẽ không rõ đạo lý này ư? Thủ hạ bại tướng năm xưa kém xa ngươi đến tìm ngươi báo thù, còn muốn đơn đả độc đấu, ngươi sẽ cự tuyệt sao?"
Lam Sơn Hầu ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
Sẽ không!
Năm xưa là bại tướng, hiện tại chênh lệch còn lớn hơn nữa, mình cự tuyệt làm gì.
Lam Thiên cười nói: "Vậy không phải là được rồi à? Cho nên dù chúng ta đưa ra hứa hẹn như thế nào thì đều không có bất cứ tổn thất gì đối với Võ Hoàng hay Võ Vương, ngược lại còn có thể cho Võ Hoàng một cái cớ để chờ đợi"
Hiển nhiên mọi người đều tán đồng việc thu phục Võ Hoàng.
Nhưng vẫn có người cảm thấy không thỏa đáng, Nam Vương mở miệng, thanh âm thanh lãnh: "Chuyện này thành lập trên cơ sở Võ Hoàng nguyện ý thần phục, nếu lão không muốn, sau khi giải phong, lão trở mặt trả thù bệ hạ trước thì sao? Thực lực lão cường đại, có thể nói là người mạnh nhất thời đại này, lão thật sự nguyện ý thần phục ư? Hơn nữa lời hứa này còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố, Võ Hoàng có tin không? Mọi người đừng nghĩ quá tốt đẹp"
Nam Vương dội thẳng một gáo nước lạnh.
Hiện giờ Tô Vũ khát cầu người tài, đây là chuyện bình thường, dù sao hiện giờ chủ nhân quy tắc đã xuất hiện, hắn cảm thấy áp lực hơn là điều dễ hiểu, nhưng nếu gửi hy vọng vào việc Võ Hoàng thần phục thì có lẽ hy vọng càng lớn sẽ mang lại nỗi thất vọng càng lớn.
Tô Vũ gật đâu.
Vạn Thiên Thánh cười nói: "Nam Vương tiền bối nhắc nhở không sai, nhưng chúng ta vẫn có thể thử xem. Bệ hạ, Võ Hoàng là người tâm cao khí ngạo, lão chướng mắt người bình thường, muốn thu phục lão thì bệ hạ phải tự mình đi mới được"
Có thể nhìn ra suy nghĩ của Võ Hoàng từ việc lão gặp ai cũng đều gọi bọn họ là "nhãi nhép"
Dù bị phong ấn nhiều năm nhưng lão vẫn khinh thường kẻ yếu.
Ở thời đại này, chỉ một mình Tô Vũ mới có tư cách thu phục lão!
Đại Chu Vương cũng lên tiếng: "Trừ bệ hạ ra, quả thật không còn người nào khác có thể làm được, chúng ta cũng có thể tìm kiếm Hỗn Độn Long và Bát Dực Hổ, hiện tại không cần thu phục nhưng có thể tạm thời đạt thành thỏa thuận, mục tiêu của bọn chúng là đám người Ngục Thanh. Mà chúng ta có thể trợ giúp bọn chúng đối phó với bọn họ"
Tô Vũ ngẫm nghĩ rỏi lại gật đầu.
Có thể thử làm vậy.
Tô Vũ trầm tư, một lát sau hắn nói: "Hiện giờ việc cấp bách là đối phó Tội tộc và vạn tộc, có thể tạm thời bỏ qua Bách Chiến. Thực ra ta có một nghi hoặc. Bách Chiến để Nguyệt La ẩn nấp trong Tội tộc, mục đích cuối cùng của hắn là Tội tộc hay Địa Ngục Môn phía sau lưng bọn họ?"
Trước kia có lẽ Bách Chiến kiêng kị Tội tộc và vạn tộc, nhưng hiện tại hắn ta không nên kiêng kị quá mức như vậy, nhưng hắn ta vẫn ẩn nhẫn như cũ.
Trước khi Ngục Thanh xuất hiện, người khác không biết tình huống nhưng Nguyệt La không có khả năng không biết, khi đó thực lực Bách Chiến đã rất cường đại. Nếu hắn ta giả ngây giả dại, vậy thì khi Tô Vũ ra tay với đám người Nguyệt Cảm đỏng thời vạn tộc cũng xuất chiến thì Bách Chiến cũng nên ra tay theo, hắn ta có thể sai hai người Nguyệt La phần loạn, như vậy sẽ có hy vọng diệt Tội tộc. Sau đó chỉ cần chỉnh đốn thực lực rồi đối phó vạn tộc là được.
Nhưng Bách Chiến không làm vậy.
Vậy mục đích của hắn ta rốt cuộc là Tội tộc hay là Địa Ngục Môn?
Hắn ta có năng lực đối phó với tỏn tại sau Địa Ngục Môn sao?
Mọi người không biết.
Đại Chu Vương ngẫm nghĩ rồi nói: "Bách Chiến kế thừa huyết thống truyền thừa Nhân Tổ, vậy mục đích của hắn có lẽ có quan hệ với Nhân Tổ, có thể là tiếp dẫn Nhân Tổ trở về. Giả sử Nhân Tổ chưa chết, vậy thì Nhân Tổ ở đâu? Ở sau Thiên Môn hay ở trong Địa Ngục Môn?"
"Rất khó để xác định vấn đề này. Bởi vì Nhân Tổ từng xuất hiện thời kì đầu Thái Cổ, khi đó có lẽ Thiên Môn đã xuất hiện. Nhân Tổ tu Thân thể đạo, ta cảm thấy nếu ông ta tra xét thời đại trước, có khi nào ông ta sẽ tiến vào thời đại Hỗn Độn để có thân thể càng mạnh hơn hay không?"
Hỗn độn cổ tộc phần lớn đều tu thân thể.
Nhân Tổ cũng tu thân thể.
Đại Chu Vương phỏng đoán: "Như vậy có phải Bách Chiến đã biết điều gì đó hay không? Có phải hắn muốn tiếp dẫn Nhân Tổ ra trước? Có khi nào Nhân Tổ đang ở sau Địa Ngục Môn? Bách Chiến phái Nguyệt La đi làm gian tế có lẽ không đơn thuần là muốn đối phó Tội tộc, có khả năng cao là để tìm hiểu về Địa Ngục Môn"
Y lại nói: "Còn có Ma tộc nữa, chẳng lẽ Viêm Hỏa Ma Hoàng cũng đang ở sau Địa Ngục Môn? Không thì tại sao Ma tộc lại liên thủ cùng Tội tộc?"
Mọi người đưa ra đủ loại ý kiến, bọn họ đều đang phân tích mục đích thật sự của Bách Chiến.
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: "Thôi, tạm thời không suy đoán nữa. Không đủ manh mối. Ta cũng không biết Nhân Tổ và Nhân Hoàng có xung đột về đạo thống hoặc gì khác hay không, nhưng Bách Chiến không phải người tốt, ta cũng vậy. Hiện tại vạn tộc phong sơn, thực lực Ngục Thanh không yếu. Giải quyết đám người Ngục Thanh xong rồi tìm cơ hội đối phó vạn tộc, cuối cùng đối phó Bách Chiến, đây là kế hoạch hiện tại của ta"
Tô Vũ nói tiếp: "Lực lượng quy tắc tại thượng giới và hạ giới hoàn toàn tiêu tán thì Võ Hoàng mới có thể phá phong. Có lẽ chúng ta cũng có thể mượn cơ hội phá vỡ hàng rào thượng hạ giới, khiến thượng hạ giới liên thông lần nữa, giúp thế lực khắp nơi đều hội tụ"
Mọi người gật đầu, như vậy phe Bách Chiến sẽ phải đối đầu với các thế lực.
Tuy rằng có người không quá muốn, nhưng ý của Tô Vũ đã rất rõ ràng, tuyệt đối phải xác định Bách Chiến là kê địch của mình.
Hai phe sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra xung đột.
Một núi không dung hai hổ.
Bọn họ đều là Nhân tộc, nhưng một phương truyền thừa Nhân Tổ, còn Tô Vũ có thể tính là truyền thừa Nhân Hoàng, chắc chắn giữa bọn họ có mâu thuẫn.