Tô Vũ nói: "Thế này đi, ba chủ nhân quy tắc tuyệt đối không phải đại nhân vật nổi danh, nếu bọn họ nổi danh thì ta sẽ không cho ngươi giết đâu, làm vậy khác gì chịu chết? Tặng mạng cho địch là sự nhục nhã đối với Tô Vũ ta"
Võ Hoàng tính toán rồi mặc cả: "Vậy ta muốn tự mình lựa chọn ba vị chủ nhân quy tắc „"
này:
"Tự ngươi chọn? Vậy ngươi lựa chọn ta thì sao? Không phải là rất vớ vẩn à?"
Võ Hoàng trầm mặc: "Vậy ta phải có cơ hội cự tuyệt"
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Có thể. Ngươi có thể cự tuyệt ba lần. Ví dụ như ta bảo ngươi giết Văn Vương, ngươi cự tuyệt cũng không sao. Nhưng không thể cự tuyệt lần thứ hai, nếu không thì còn ý nghĩa gì nữa. Nếu ngươi cứ mãi cự tuyệt thì thỏa thuận không phải là vô nghĩa à?"
Tô Vũ lại nói: "Nên đặt ra một kỳ hạn vì cả hai chúng ta. Trước khi đám người Nhân Hoàng trở về, trước khi Thiên Môn mở ra, ngươi phải hoàn thành hứa hẹn. Như vậy nghĩa là phải hoàn thành trước khi các cường giả trở về, chẳng lẽ hiện tại có chủ nhân quy tắc nào mà ngươi không dám giết?"
Điều này cũng đúng.
Võ Hoàng an tâm, có kỳ hạn hình như cũng không tồi, hoàn thành trước khi đám người Nhân Hoàng trở về là được.
Lão dò hồi: "Vậy chuyện ngươi nói sẽ giúp ta tăng thực lực.."
Tô Vũ hỏi lại: "Ngươi tin không?"
Tin không ư?
Nếu là trước đây thì lão đương nhiên sẽ đáp là 'không tin, cút!"
Nhưng hiện tại thì lão tin.
Như Tô Vũ đã nói, tên Thái Sơn ngu ngốc kia có thể tu luyện đến mức độ này chính là vì bên cạnh ông ta đều là người thông minh, người thông minh tăng thực lực rất nhanh, mà bên cạnh lão thiếu người thông minh như vậy.
Giờ lão có Tô Vũ, tuy không muốn thừa nhận nhưng hắn chính là kê thông minh, nhìn mà xem, không chỉ bản thân hắn mà thuộc hạ dưới trướng hắn đều phát triển cực nhanh.
Nghĩ vậy, Võ Hoàng bèn lên tiếng: "Ta tin. Ta còn có một yêu cầu, ít nhất phải giúp ta đạt tới trình độ của Thái Sơn năm xưa"
Đạt tới trình độ tứ cực Nhân Vương.
Thấy Tô Vũ im lặng không đáp, Võ Hoàng hơi sốt ruột: "Ngươi không làm được?"
Tô Vũ bất đắc dĩ đáp: "Không phải ta không làm được, mà là ta không biết tứ cực Nhân Vương mạnh như thế nào. Ngoài ra, nếu ngươi không nghe lời, không tin ta, ta giúp ngươi mạnh lên, cho ngươi cơ hội thì ngươi cũng không tận dụng được. Việc này cần tự nguyện tự giác, không thể cưỡng ép ngươi mạnh lên, đúng không?"
Võ Hoàng cảm thấy đạo lý này không sai.
Lão gật đầu: "Nếu là chuyện có lợi với ta, thật sự giúp ta tăng lên thực lực thì ta đây sẽ nghe ngươi"
Tô Vũ tươi cười xán lạn.
Võ Hoàng dễ lừa dối thật, à không, phải nói là thật nghe lời.
Không đúng, cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!
Đúng vậy!
Tô Vũ nói: "Vậy quyết định thế đi, Võ Hoàng, ngươi không có ý kiến gì đúng không?"
Võ Hoàng vẫn cảm thấy không ổn lắm nhưng chưa nghĩ ra rốt cuộc là không ổn chỗ nào.
Lão biết loại người đọc sách như Tô Vũ rất âm hiểm, vậy nên lúc này lão hơi chân chờ.
Tô Vũ bình thần: "Ngươi luôn chân chờ như vậy, vũ phu đã không có đầu óc rồi, nếu còn không quả quyết nữa thì đúng là không cứu nổi. Nếu vũ phu đã lỗ mãng thì lỗ mãng đến cùng đi. Ngươi không muốn động não, ở thời khắc mấu chốt lại còn bày đặt suy nghĩ, loại người như ngươi chắc chắn không làm được đại sự"
Sắc mặt Võ Hoàng trở nên âm trầm.
Tô Vũ chế giễu: "Chẳng lẽ không phải sao? Để ngươi nghĩ thì có nghĩ ra được cái gì không? Nếu ta là ngươi, không cần biết kết quả ra sao nhưng cứ phải giải phong đi đã, còn chuyện sau đó thì tính sau. Hiện tại ta có thể giết ngươi, dù ngươi liều mạng thì nguy cơ vẫn luôn trực chờ, vậy mà ngươi còn tự hỏi có phải đang bị ta tính kế hay không. Loại người như ngươi có thể làm đại sự sao?"
Võ Hoàng biến sắc, lão lạnh lùng nói: "Ta chỉ không muốn làm tay sai cho ngươi"
Tô Vũ nhún vai: "Sự thật chính là như thế, đương nhiên đây chỉ là giao dịch. Ta dùng điều kiện để ngươi làm tay đấm, nếu ngươi cảm thấy có người khác có thể đưa ra điều kiện như vậy thì ngươi có thể thử tìm xem. Còn một điều nữa, Võ Hoàng, ngươi không hợp tác cùng ta thì chưa chắc đã có cơ hội phá phong đâu, không phải ta muốn giết ngươi mà là có người không muốn ngươi thoát ra"
Võ Hoàng nhíu mày: "Ngươi đang nói đến Bách Chiến?"
"Sao ta biết được" Tô Vũ nhếch mép: "Tự ngươi đoán đi, không phải ngươi thích nghĩ nhiều sao?"
Võ Hoàng bị hắn cãi lại thì không biết phải nói gì.
Đồ khốn kiếp! Nói chuyện với người đọc sách thật phiền toái, lúc nào cũng châm chọc móc ngoáy.
"Vậy khi nào ngươi mới giúp ta giải phong?"
Võ Hoàng không suy nghĩ nữa, Tô Vũ nói đúng, phá phong trước rồi tính, cái khác thì nói sau.
Tô Vũ đáp: "Ngươi muốn khi nào cũng được, đương nhiên quy tắc vạn giới phải tiêu tán trước đã. Ta còn phải chuẩn bị vài thứ, chẳng hạn như giải phong thông đạo, xua tan lực lượng quy tắc... Dù sao cũng sẽ nhanh thôi"
Võ Hoàng sốt ruột: "Ta muốn giải phong ngay lập tức"
"Ngươi chắc chắn chưa? Sau khi giải phong, ngươi sẽ trở mặt với ta?"
"Không"
Lần này Võ Hoàng trả lời rất dứt khoát.
Đương nhiên lão nói thật hay không thì... ai biết!
Tô Vũ nói: "Có lẽ ngươi sẽ trở mặt, nhưng mà không sao, ngươi mà trở mặt thì ta tìm cơ hội giết chết ngươi là được, thời kỳ này rất đơn giản, dù sao ngươi cũng ngốc như vậy, tính kế rất dễ"
Đệt mợ cả tổ tông nhà ngươi!
Võ Hoàng không nhịn được thầm mắng, ngươi có ý gÌ?
Khinh thường ai đấy?
Cái gì gọi là tính kế ta rất dễ, Tô Vũ, ngươi đúng là tên khốn kiếp!
Võ Hoàng âm thầm cắn răng, ngươi đừng để ta thoát được ra, nếu không ngươi sẽ đẹp mặt.
Không phải là không thể hợp tác. Nhưng ngươi nói hợp tác thì ta nhất định phải nghe theo ngươi sao?
Ta nhất định phải suy xét thật kĩ, tốt nhất phải so sánh thêm với những kẻ khác, mà hiện tại vạn giới có kẻ nào vô sỉ hơn, không biết xấu hổ, âm hiểm hơn Tô Vũ ư?
Tô Vũ suốt ngày tính kế người khác, bản thân Võ Hoàng còn từng tận mắt chứng kiến vài lần, ví dụ như Đông Thiên Vương bị hắn tính kế lừa giết, khi đó Tô Vũ còn chưa đến Hợp Đạo.
Hoặc như Long Huyết Hầu và Vong Linh Chi Chủ.
Võ Hoàng có thể tính là người đã chứng kiến Tô Vũ tính kế bẫy chết không ít cường giả.
Dường như Tô Vũ biết lão nghĩ gì: "Võ Hoàng, thế này đi, việc giải phong coi như miễn phí. Sau khi ngươi giải phong thì có thể đến Nhân Cảnh tìm Bách Chiến tâm sự, hỏi hắn xem có thể giúp ngươi ngăn cản Nhân Hoàng và Văn Vương hay không, hoặc là đi tìm vạn tộc hoặc chi mạch Ngục Vương cũng được, ngươi thấy thế nào?"
Võ Hoàng hỏ nghỉ: "Ngươi có ý gì?"
"Không phải ngươi đã nghĩ như vậy sao?"
Tô Vũ cười híp mắt: "Ta chỉ đang đưa ra chút kiến nghị mà thôi, nhưng ngươi phải cẩn thận đấy, bởi vì có lẽ những người này cũng muốn giết chết ngươi"
Võ Hoàng hồ nghi, tên khốn Tô Vũ này biết lão nghĩ gì, còn chủ động kiến nghị lão nên đi tìm người khác.
Đây chắc chắn là âm mưu!
Lão nhìn Tô Vũ, dối lòng nói: "Ta không phải loại người như vậy, ta sẽ không đi tìm người khác"
Tô Vũ cười nhạo, hắn không thèm để ý.
Nói khó nghe thì dù hắn không giao lưu gì với đám người Bách Chiến thì cũng biết tính cách của bọn họ.
Chủ nhân quy tắc chủ động đưa tới cửa ư? Tin được sao?
Không đề phòng đã là tốt lắm rồi, nếu giết được thì giết, không giết được thì cũng phải cách xa Võ Hoàng ra.
Địa Ngục Môn phía sau Ngục Thanh sẽ không cho phép Võ Hoàng gia nhập, dù sao đám người Nguyệt La cũng mới phản bội.
Còn Bách Chiến thì cùng lắm là khách sáo vài câu rồi tiễn Võ Hoàng rời đi, bởi vì chủ nhân quy tắc ngoại lai rất khó không chế.
Mà vạn tộc thì... Thôi bỏ đi, Võ Hoàng sẽ không đến gặp bọn họ!
Vũ phu đều không thích vạn tộc!
Bản thân Võ Hoàng không nhìn thấu những điều này, hoặc nên nói là lão không đủ hiểu biết về những người này.