Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3320 - Chương 3320: Coi Chừng Ta Là Tổ Tiên Của Ngươi!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3320: Coi Chừng Ta Là Tổ Tiên Của Ngươi!
 

Tô Vũ nói thẳng: "Sau khi ngươi ra ngoài thì mới tính đến việc có hợp tác với ta hay không. Nhưng nếu ngươi không hợp tác cùng ta, nói dễ nghe thì thế cục hiện tại không chấp nhận việc có cường giả đỉnh cấp nhàn tản xem diễn, có khả năng thế lực khắp nơi sẽ liên thủ giết nhân tố không xác định là ngươi trước, ngươi tin hay không cũng chẳng sao, ngươi sẽ tự hiểu ra sớm thôi. Ngươi chỉ có thể lựa chọn một phe hoặc là tự lập nên một phương thế lực, tiền đề là ngươi có thể làm được và có người gia nhập"

Võ Hoàng im lặng.

Ta lôi kéo được ai chứ?

Tuy ta rất mạnh nhưng đã bị phong ấn vô số năm, giờ ta phải đi đâu để tìm người?

"Ta sẽ đi tìm vạn tộc lấy Nghị Viên lệnh để giải phong thông đạo, xua tan lực lượng quy tắc vạn giới trước, việc phá phong còn cần ta hỗ trợ gì không?"

Võ Hoàng càng thêm lo lắng.

Tô Vũ quá nhiệt tình, không chỉ giúp lão giải phong mà còn đáp ứng cho lão ra ngoài thăm hỏi suy tính tìm người hợp tác thoải mái, nói thật, lão nghe thôi cũng thấy sợ.

Ta ra ngoài tìm người khác, có khi nào ngươi sẽ dẫn người vây giết ta ở nửa đường không?

Khả năng này dám lắm!

Ta có nên làm vậy hay không?

Còn nữa, có khi nào Tô Vũ sẽ động tay động chân khi giải phong không?

Càng nghĩ lão càng cảm thấy uể oải bi quan, ta đường đường là Võ Hoàng, vậy mà lại sợ Tô Vũ sao?

"Tô Vũ" Võ Hoàng nghiến răng nghiến lợi: "Ta không cần ngươi giúp, ngươi chỉ cần xua tan lực lượng quy tắc vạn giới là được"

Tô Vũ nhún vai: "Được thôi. Ngươi giải phong cùng Tử Linh Đế Tôn đi"

Võ Hoàng lập tức nghĩ tới gì đó, lão cả giận: "Ngươi muốn dùng hắn khắc chế ta?"

Tô Vũ bật cười: "Vớ vẩn, lão không thể ra khỏi Tử Linh giới, khắc chế tổ tông ngươi ấy, ta còn phải đề phòng lão hạ độc thủ với ta đây này. Bất quá lão thông minh hơn ngươi, có lẽ sẽ không làm như vậy"

"Tô Vũ" Võ Hoàng phẫn nộ: "Ngươi cứ mãi nhục nhã bổn hoàng, ngươi không sợ bổn hoàng ra ngoài sẽ liều mạng với ngươi sao?"

"Ta có nhục nhã Võ Hoàng à? Võ Vương còn chưa chết mà ngươi đòi liều mạng với ta?"

Võ Hoàng ngây người, đúng vậy, Tô Vũ chỉ nói mà thôi, còn Thái Sơn đã thật sự nhục nhã lão, cũng biến lão thành đại danh từ sỉ nhục, Thái Sơn còn chưa chết, sao ta có thể cùng chết với Tô Vũ được?

Lão bỗng nhiên vô cùng suy sụp, âm thanh nhỏ nhẹ hơn hẳn: "Vậy ngươi giúp ta giải phong đi, ta sẽ không gây sự với ngươi nữa"

Thái Sơn vẫn còn sống.

Tô Vũ cười đáp: "Được, ta sẽ lập tức tiến hành, nhưng việc này rất nguy hiểm, ta đi tìm vạn tộc, mười mấy vị Thiên Tôn vạn tộc đều muốn giết ta. Thu thập hơn 90 Nghị Viên lệnh không dễ dàng, vì ngươi mà ta mất công mạo hiểm thế đấy"

Võ Hoàng bĩu môi.

Cút! Ta không tin!

Nhưng lão cũng tự biết việc này rất khó, trong lúc nhất thời, lão không biết nên nói gì.

"Được rồi, ta đi trước đây"

Tô Vũ phá không lao đi, sau đó hắn lại đến Phong Ấn chi địa.

Võ Hoàng thấy hắn chạy tới nói chuyện với Tử Linh Đế Tôn thì sâu thúi ruột, rốt cuộc Tô Vũ đang nói cái gì với Tử Linh Đế Tôn? Tính kế ta ư?

Sau khi Tô Vũ rời đi, Võ Hoàng hét to, thanh âm chấn động thiên địa: "Tên thối hoắc kia, Tô Vũ mới nói cái gì đấy?"

Lúc này ở đây không có cường giả nào khác, Tô Vũ đã rời khỏi, lão có thể thoải mái rống vài câu, lượn vài vòng, cũng có thể đối thoại với Tử Linh Đế Tôn bên kia.

Thanh âm bình thản của Tử Linh Đế Tôn truyền đến: "Không nói gì"

"Lừa quỹ à?"

Võ Hoàng mắng: "Con rệp nhà ngươi!"

Tử Linh Đế Tôn đạm mạc lên tiếng: "Miệng ngươi nên sạch sẽ một chút, ta ra đời thời kỳ đầu Thái Cổ, đồng lứa với Nhân Tổ, có lẽ ngươi còn là hậu duệ mấy đời nhà ta, ngươi mắng tổ tông mình như vậy không biết là ai thiệt đâu"

Võ Hoàng sửng sốt.

Tử Linh Đế Tôn nói tiếp: "Ngươi là Nhân tộc Thái Cổ hậu kỳ, luận tư lịch thì ngươi kém xa ta. Nếu ta là con rệp mà ngươi lại là tôn tử của tôn tử của tôn tử của ta... Vậy thì ngươi là cái gì?"

Võ Hoàng lại ngẩn ra.

Không đến mức đó chứ?

Tử Linh Đế Tôn lạnh nhạt: "Ngươi không có tổ tông sao? Ngươi dám bảo đảm tổ tông ngươi không có quan hệ gì với ta ư?"

Chuyện này rất khó nói.

"Ngươi là Nhân tộc?" Võ Hoàng kinh ngạc hỏi dồn: "Sinh thời ngươi là Nhân tộc?"

"Vì sao không thể?"

"Ngươi.."

Võ Hoàng không biết nên nói cái gì, có đôi khi thực tế rất vi diệu, chắc không phải là tổ tông ta thật đấy chứ?

Lão không mắng nữa, nghi ngờ hỏi: "Ngươi đồng lứa với Nhân Tổ thật sao? Không thể nào!"

"Vì sao không thể? Từ khi Tử Linh giới vực ra đời thì ta đã ở đây, nói thật ra thì ta còn đông lứa với Tử Linh chỉ chủ, có vấn đề gì không?"

Hình như không có vấn đề gì.

Võ Hoàng bực mình: "Vậy rốt cuộc Tô Vũ đã nói cái gì với ngươi? Người này vô cùng gian trá, có lẽ hắn muốn dùng ngươi để khắc chế ta, ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng ép ta đánh nát Tử Linh chi thân của ngươi"

Tử Linh Đế Tôn cười khinh miệt: "Ngươi cảm thấy hắn dám thả ngươi mà lại sợ ngươi xuống tay với hắn? Võ Hoàng ư? Danh hào không nhỏ nhưng đầu óc lại không tốt lắm.

Ta nói ngươi biết, nếu hắn dám thả ngươi thì việc ngươi phản loạn cũng nằm trong tính toán của hắn rồi, còn cần ta khắc chế ngươi làm gì?"

Võ Hoàng hoàn toàn uất nghẹn nhưng lại không thể phản bác.

Dù không có gì để nói thì lão vẫn tiếp tục trò chuyện với Tử Linh Đế Tôn: "Vậy còn ngươi? Ngươi không phản kháng sao?"

Tử Linh Đế Tôn cười nhạt: "Vì sao phải phần kháng? Ta chỉ là Tử Linh, hắn nói hắn nguyện ý sắc phong ta làm Tử Linh Vương, ta được quang minh chính đại thống nhất Tử Linh giới, cớ sao lại không làm?"

Võ Hoàng gây chia rẽ: "Sớm muộn gì hắn cũng sẽ giết ngươi"

"Vì sao?"

"Hắn không thích người không nghe lời!"

"Vậy ta đây chỉ cần nghe lời không phải là sẽ không sao à?"

"Ngươi... Hắn..."

Võ Hoàng mắng một câu, tên này còn chút liêm sỉ nào không vậy? Bảo ngươi nghe lời thì ngươi liền nghe lời ư, ngươi là chó à?

"Ngươi bị đánh chết là đúng lắm!"

"Còn hơn ngươi sống không bằng chết!"

"Ngươi muốn chết đúng không?"

Võ Hoàng giận dữ: "Bổn tọa mà ra ngoài thì sẽ giết chết ngươi"

"Nếu ta thành Tử Linh Vương, ngươi dám giết ta thì ngươi cũng chết chắc rồi, ngươi chắc chắn chưa?"

"Ta...

Võ Hoàng muốn phát điên, một Tử Linh thối hoắc mà dám trào phúng lão, khinh bỉ lão, khi lão ra ngoài, lão sẽ đánh chết tên khốn này trước tiên.

"Ngươi được giải phong là nhờ hưởng ké ta thôi, ngươi biết không?"

Võ Hoàng muốn tìm lại cảm giác về sự ưu việt, nhưng Tử Linh Đế Tôn vẫn bình thản đả kích: "Lân trước Tô Nhân Chủ đã nhận lời sẽ giải phong ta bất cứ lúc nào, là ngươi hưởng ké ta mới đúng"

Võ Hoàng nghẹn lời.

Ta không tin!

Lúc này lão rất phiền não, rất bực bội!

Cãi nhau với Tử Linh thôi mà lão cũng không thắng được!

Phiểền muốn chết!

Tử Linh Đế Tôn bật cười: "Ngươi còn nhớ tên họ tổ tông ngươi không? Ngươi họ gì?

Biết đâu lại là hậu duệ của ta thật thì sao?"

Sắc mặt Võ Hoàng cứng đờ.

Ngươi cút đi!

Ngươi là hậu duệ của ta thì có!

Lão không muốn đáp lời, nếu cùng họ... Thôi, lão không dám nghĩ tới nữa, thật đáng sợ!

Nếu lão già này là tổ tông của mình thật thì để lão ta đánh chết mình đi còn hơn!

Võ Hoàng hậm hực chui vào thông đạo, sau đó thông đạo lập tức bị phong bế, lão không muốn nhiều lời với đối phương, cũng không còn chút hứng thú nói chuyện phiếm nào nữa.

Bình Luận (0)
Comment