Rời khỏi Tử Linh giới vực, Tô Vũ không khỏi phì cười thành tiếng.
Hắn đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi.
Tên ngốc Võ Hoàng kia chịu thiệt ở chỗ hắn nên muốn đòi lại ở chỗ Tử Linh Đế Tôn, cuối cùng lại vẫn chịu thiệt, gia hỏa này nghẹn chết là tốt nhất.
Nghe vũ phu cãi nhau xong, Tô Vũ mới vui vẻ rời đi.
Xem như hắn đã thu phục được Võ Hoàn, mang danh hợp tác cũng không sao, gia hỏa này vốn để ý hư danh, hắn không ngại cho lão chút mặt mũi.
"Giải phong Võ Hoàng và Tử Linh Đế Tôn, phá vỡ hàng rào thượng giới và hạ giới, đả thông vạn giới, cho đám người Ngục Thanh đối đầu trực diện với phe Bách Chiến"
Rất tốt!
Dù sao sớm muộn gì Võ Hoàng và Tử Linh Đế Tôn cũng sẽ phá phong, không bằng hiện tại ra tay trợ giúp để bọn họ nợ hắn một nhân tình.
Còn vấn đề nếu Võ Hoàng thoát ra lại đi gây sự với hắn thì chỉ cần giết là xong, đương nhiên nếu thật sự làm thế thì tổn thất sẽ không nhỏ, cho nên không cần chém giết chính diện, ám toán giết chết lão là được.
Lần này Tô Vũ không về thiên địa của mình mà là đến thẳng Hỗn Độn Sơn.
Nhân tiện hắn muốn tra xét tình báo của Tội tộc, xác nhận xem Bà Long Thú đã ra ngoài chưa.
Khí tức trong Hỗn Độn Sơn vô cùng hỗn loạn.
Nhiều người vừa mới chết, đến bây giờ vẫn chưa bình ổn lại được, khí tức quay cuồng càn quét, nếu tu giả tâm thường tiến vào chỉ sợ sẽ lập tức nổ tan xác.
Trong địa bàn của chỉ mạch Ngục Vương, Ngục Thanh và Nguyệt Chiến vẫn luôn bùng nổ khí tức chấn nhiếp tứ phương, bọn họ cũng lo lắng đám người Tô Vũ quay lại tập kích.
Trong hư không, một cánh cửa như ẩn như hiện.
Bà Long Thú còn chưa ra được nhưng cũng sắp rồi.
Có Ngục Thanh và Nguyệt Chiến cùng nhau tiếp dẫn, hơn nữa hấp thu được lực lượng quy tắc của vài vị Thiên Tôn đã chết, Bà Long Thú sẽ sớm ra thôi.
Tô Vũ không tới gần, chỉ đứng quan sát từ xa, hồi lâu sau hắn mới bay về phía Nhân Sơn.
Trước Địa Ngục Môn, lúc trước ở đây tràn đầy cường giả rộn ràng nhốn nháo, hiện giờ lại biến thành tình cảnh tịch mịch vắng vẻ ít người.
Sau trận chiến, Thiên Tôn của chi mạch Ngục Vương chỉ còn lại Nguyệt Chiến, Thiên Vương cũng chết gần hết, chỉ còn một người sống sót là Vũ Hi - cũng là hậu duệ đích truyền của Nguyệt Chiến. Còn Hợp Đạo thì chỉ có 7 - 8 vị may mắn trốn thoát.
Thánh tộc vô cùng cường đại, có thể nói là thế lực mạnh nhất lúc trước.
Nhưng tình thế hiện tại đã thay đổi, may mà bây giờ bọn họ còn có Ngục Thanh.
Sắc mặt Ngục Thanh lãnh lệ, bà ta mơ hồ cảm nhận được khí tức của Tô Vũ đang âm thâm nhìn trộm.
Bà ta lạnh mặt, âm trầm nói: "Tô Vũ đang ở gần đây"
Sắc mặt Nguyệt Chiến cũng rất tệ: "Hắn còn muốn ra tay ư?"
Ngục Thanh cũng suy đoán thế nhưng không dám nói.
Bà ta gạt đi: "Đừng để ý tới. Giờ chúng ta không ra ngoài, hắn không dám tới đây, nếu lại giết chóc thương vong thì Bà Long Thú có thể ra ngoài"
Phía sau cửa, Bà Long Thú vẫn đang mạnh mẽ giãy giụa, nó quát: "Nếu hắn dám đến, bổn tọa sẽ ăn hắn!"
Ngục Thanh im lặng.
Bà ta nhìn Nguyệt Chiến: "Vì sao Nguyệt La và Nguyệt Khiếu lại đi theo Bách Chiến?"
Sao Nguyệt Chiến biết được, nếu biết thì chuyện này đã chẳng xảy ra.
Nguyệt Chiến chân chờ một chút mới mở miệng: "Có lẽ Nguyệt La đã cấu kết với Bách Chiến từ lâu"
Ngục Thanh thầm mắng một tiếng rồi nói: "Không nói chuyện này nữa. Khi nào ngươi mới có thể đột phá?"
Nguyệt Chiến không tính là chủ nhân quy tắc chân chính.
Nguyệt Chiến nhíu mày: "Nhân Hoàng phong ấn thời không trường hà cũng đồng thời phong tỏa hỗn độn, dù là theo đạo nào thì cũng rất khó phá cảnh. Trừ khi ta đến sau cửa đột phá rồi tìm cơ hội thoát ra"
"Tiến vào cửa?"
Ngục Thanh nhíu mày, bà ta hơi do dự: "Thật sự không thể đột phá tại đây ư?"
Nguyệt Chiến gật đầu: "Cứ nhìn Hỗn Độn Long là biết, nếu có thể thì y và Bát Dực Hổ sẽ không phản loạn, thèm muốn ý chí hỗn độn trên người ngươi. Kỳ thật hỗn độn đã ở phía sau cửa, ngoài cửa thì e rằng khó đột phá"
Nguyệt Chiến thở dài: "Ta vốn nghĩ rằng hỗn độn đạo không bị hạn chế, kết quả vẫn vậy. Nếu biết sớm thì.."
Hình như cũng không có biện pháp nào.
Đi con đường nào thì kết quả cũng giống nhau.
Hỗn độn đã bị phong ấn!
Điều này khác với dự đoán của Tô Vũ, nếu hỗn độn đạo có thể trở thành chủ nhân quy tắc thì Nguyệt Chiến đã đột phá rồi, Hỗn Độn Long cũng tương tự, hai kẻ này đều có thực lực và cảnh giới của chủ nhân quy tắc nhưng mãi không thể vượt qua ranh giới.
Lão bỗng nhiên nhìn về phía Ngục Thanh, sắc mặt Ngục Thanh khẽ biến, truyền âm quát: "Không thể! Ngươi muốn khai chiến với hỗn độn cổ tộc đúng không? Bát Dực Hồ và Hỗn Độn Long có thể mưu đồ ý chí hỗn độn nhưng ngươi thì không được. Đừng nghĩ nữa!"
Bà ta hiểu Nguyệt Chiến muốn làm gì.
Lão cũng muốn cắn nuốt ý chí hỗn độn.
Nguyệt Chiến cũng là Hỗn độn đạo.
Nguyệt Chiến truyền âm: "Sư tỷ, có thể lấy cớ là bị cướp đoạt"
"Ngu xuẩn, khi ngươi đột phá, ai sẽ tin tưởng lời nói dối này? Huống chi Bà Long Thú sẽ thoát ra sớm thôi, ngươi muốn đắc tội với nó sao? Ý chí hỗn độn do những tồn tại cường đại sau cửa cùng cô đọng thành.."
"Nhưng để làm gì chứ?"
Nguyệt Chiến ngắt ngang, lộ vẻ âm trầm: "Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long không chịu khống chế, kỳ thật thứ này là đồ vô dụng. Nếu đã vô dụng thì sao không lợi dụng chút giá trị cuối cùng để ta đột phá, khi ta đột phá và Bà Long Thú thoát ra, ba vị chủ nhân quy tắc chúng ta chẳng cần sợ gì nữa"
Mang ý chí hỗn độn ra là để khống chế cổ thú, nhưng bây giờ thì sao?
Không phải nó vô dụng rồi sao?
Còn không bằng để cho ta dùng.
Ngục Thanh nhíu mày: "Ngươi thì biết cái gì. Kỳ thật thứ này là vật định vị. Ý chí hỗn độn là tọa độ định vị, không thì ngươi nghĩ vì sao đám cổ thú kia đặt nó trên người ta?
Bà Long Thú có thể ra ngoài cũng là nhờ có nó. Nếu nó mất đi, Bà Long khó có thể tìm được vị trí chính xác để xuyên qua Địa Ngục Môn"
Còn khống chế cổ thú chỉ là tác dụng đi kèm mà thôi.
Nguyệt Chiến ngẩn ra, thì ra là thế. Vậy thì quả thật không thể động vào.
Nhưng lão không cam lòng, lão muốn đột phá.
Nếu không có được nó thì lão chỉ có thể đến phía sau cửa đột phá hoặc là chờ Địa Ngục Môn mở phong bế, hỗn độn tràn ra thì mới có thể tấn cấp.
Địa Ngục Môn phong ấn hỗn độn, cũng phong ấn khả năng hậu duệ hỗn độn thành đạo.
Nhất thời Nguyệt Chiến không biết nên làm gì bây giờ, Thánh tộc cường đại lúc trước đã sụp đổ, lão không thể nào chấp nhận được.
Lão muốn đột phá rồi thay đổi cục diện hiện tại!
Lúc này Ngục Thanh cũng trầm mặc, nếu có thể, bà ta cũng muốn giao vật ấy cho Nguyệt Chiến, nhưng đây là chuyện không có khả năng, nếu làm vậy thì chẳng khác gì trở mặt với tồn tại cường đại phía sau cửa.
Bà ta truyền âm: "Đừng gấp gáp, Thánh Chủ đã thâm nhập hỗn độn, có lẽ cánh cửa sẽ hoàn toàn mở ra, thả thời đại Hỗn Độn ra sớm thôi, khi đó tất cả đều sẽ trở nên đơn giản"
"Thánh Chủ đang mở cửa ư?"
"Đúng"
Ngục Thanh thấy lão không bồi hồi chuyện kia nữa thì nhanh chóng nói: "Thánh Chủ đã đạt thành nhất trí với tồn tại cường đại trong hỗn độn, Thánh Chủ sẽ hiệp trợ bọn họ phá võ Địa Ngục Môn, còn cường giả hỗn độn sẽ tạm thời tôn Thánh tộc ta làm chủ"
Nguyệt Chiến hưng phấn truyền âm: "Các vị sư huynh sư tỷ có thể ra ngoài không?"
"Bọn họ đang phối hợp với Thánh Chủ. Chờ Thánh Chủ ra ngoài, thiên hạ này sẽ là của Thánh tộc ta"
Nguyệt Chiến gật đầu, tràn ngập chờ mong.