Nhân Sơn.
Sắc mặt nhóm người Thiên Cổ không tốt lắm.
Tô Vũ lại tới nữa rồi.
Hắn đang tươi cười xán lạn đứng ngoài Nhân Sơn, vừa thấy bọn họ hắn liền vào thẳng đến chủ đề: "Giao Nghị Viên lệnh cho ta. Ta sẽ dùng nó để mở thông đạo, đả thông thượng hạ giới, cho phe Bách Chiến đối đầu trực diện với đám người Ngục Thanh"
Thiên Cổ ngạc nhiên: "Hoàn toàn mở rộng thông đạo thượng hạ giới?"
"Không sai" Tô Vũ cười hỏi: "Sao vậy, không thể à?"
Thiên Cổ gần giọng: "Nếu Bách Chiến liên hợp cùng đối phương thì sao? Vậy chẳng phải sẽ càng phiền toái hơn ư?"
Tô Vũ thở hắt ra: "Sợ cái gì, vậy khi ấy ta sẽ liên hợp với các ngươi, được chưa?"
Thiên Cổ trầm mặc.
Có mà các ngươi liên hợp với phe Bách Chiến cùng diệt chúng ta thì có.
Các ngươi đều không phải người tốt!
Nhưng bọn họ không giao ra thì Tô Vũ không có biện pháp nào khác sao?
Hiển nhiên kẻ này có biện pháp khác để đi lại giữa thượng hạ giới, đám người Nguyệt La chạy vào hỗn độn, có lẽ có thể đi lại thông qua nơi đó.
Thiên Cổ thở dài: "Chúng ta sẽ đưa cho ngươi"
"Thức thời đấy"
Tô Vũ an ủi: "Đừng mặt ủ mày ê nữa, đừng sợ, ta sẽ che chở ngươi, sao ta có thể để ngươi chết trước khi bị Bánh Nhân Đậu ăn được? Vậy chẳng phải là làm trái với tiên đoán của Mệnh Hoàng sao?"
Sắc mặt Thiên Cổ trắng bệch.
Tô Vũ cười tủm tỉm: "Nhìn ta làm gì? Ngươi và Bánh Nhân Đậu có ân oán. Có lẽ cả ngươi và Bánh Nhân Đậu đều không biết ân oán đó là gì, nhưng ăn ngươi đã trở thành chấp niệm của y, kỳ thật Bánh Nhân Đậu là do quy tắc biến thành, khi còn sống chắc cũng là chủ nhân quy tắc, chẳng lẽ ngươi và Bánh Nhân Đậu thật sự có thù oán ư?"
Thiên Cổ nhíu mày nhìn Tô Vũ: "Y mới là kẻ luôn bám lấy ta"
Lão làm gì có ân oán với Bánh Nhân Đậu?
Nhưng kể ra thì từ thời đại Thượng Cổ, Bánh Nhân Đậu vẫn luôn tràn ngập chấp niệm với việc ăn lão, thật cổ quái!
Thiên Cổ nói: "Việc này nói sau đi. Chúng ta có thể giao Nghị Viên lệnh cho ngươi nhưng xin Vũ Hoàng hãy chỉ ta cách phá giải phong ấn"
Tô Vũ bật cười: "Ngươi cố chấp thật đấy. Thực ra cũng sắp giải phong rồi. Yên tâm đi, mọi người đều muốn phá phong mà, cứ đợi đi"
Thiên Cổ nhìn hắn, sau đó lão quát: "Lấy toàn bộ Nghị Viên lệnh ra đây"
Dứt lời, lão lại nói: "Phần của Ma tộc... Ta đã lấy được phần lớn, nhưng vẫn còn mấy cái không thấy tung tích, có lẽ đang ở trên tay Ma Thiên Tôn"
Tô Vũ cười đáp: "Không sao. Hiện tại hắn mang Ma tộc rời đi, kỳ thật không có chỗ nào để trốn ở thượng giới, có lẽ bọn họ đã đến địa bàn Tội tộc, ta sẽ lấy được, trừ khi bọn họ muốn chết không thì chắc chắn sẽ giao ra"
Thiên Cổ im lặng.
mộ hắn.
Rất nhanh, 30 Nghị Viên lệnh đều được đưa tới tay Tô Vũ.
Sau khi Tô Vũ lấy được đô liền lớn tiếng hô: "Liệt Không Hầu, có muốn rời đi không?"
Trên núi, trong địa bàn Không Gian nhất tộc, Liệt Không Hầu sửng sốt, Tô Vũ liền giải thích: "Đạo lữ ngươi nhờ ta tới mang ngươi đi. Ngươi có muốn đi hay không? Nếu đi thì mang người theo. Cả Hống tộc nữa, Hống tộc quá yếu, không đi thì sẽ chết đấy. Mệnh tộc thì thôi vậy, Thiên Mệnh hãy tự bảo vệ cho tốt"
Vạn tộc tái mặt.
Tô Vũ muốn làm gì? Dám trực tiếp dẫn người đi ư?
Thiên Cổ hít sâu một hơi rồi ra lệnh: "Thả người! Nếu ai muốn đi thì đi sớm đi!"
Đi cũng tốt, như vậy vạn tộc sẽ sạch sẽ hơn.
Thiên Mệnh và Lôi Bạo cũng dẫn người cút đi mới là tốt nhất.
Liệt Không Hầu không chẩn chờ, bà nhanh chóng mang theo một đám Không Gian Cổ Thú bay tới, trong lòng chỉ cảm thấy cổ quái, vạn tộc dễ dàng thả con tin vậy à?
Thật kỳ lạ!
Trong một tộc đàn nho nhỏ ở nơi xa, vài tộc nhân Hống tộc nhìn về phía vị Hợp Đạo duy nhất tộc mình, bọn họ có đi hay không?
Hợp Đạo chân chờ: "Hạ giới truyền tin tức đến, tộc ta.."
"Hống Hoàng sao?"
Tô Vũ hỏi: "Nói là bị ta giết đúng không? Giết hắn làm gì, hiện tại Hống Hoàng sống tốt lắm, ngươi có đi không? Không đi thì ta đi đây"
Cường giả Hống tộc chân chờ một chút, sau đó cắn răng quát: "Con dân tộc ta, rút lui!"
Đi thôi, vạn tộc có vẻ sắp sụp đổ rồi.
Bây giờ không đi thì khi nào mới rời đi?
Một lát sau, Tô Vũ mang theo cường giả hai tộc nhanh chóng rời khỏi, trên núi, Thiên Mệnh xấu hổ vớt vát: "Hắn cố ý ly gián thôi, ta không có quan hệ gì với hắn!"
Đám người Thiên Cổ lười nói chuyện.
Ngươi nghĩ mọi người là kẻ mù chắc?
Thiên Cổ đang suy nghĩ, không biết gia hỏa Tô Vũ này lại muốn làm gì?
Giải phong thượng hạ giới ư?
"Lẽ nào hắn muốn giải phong Võ Hoàng?"
Lão lẩm bẩm, vô số suy đoán xuất hiện trong lòng.
Sau đó lão nghĩ đến lời Tô Vũ vừa nói ban nãy, chẳng lẽ lão và Bánh Nhân Đậu thực sự có ân oán?
Bánh Nhân Đậu đã muốn ăn lão rất nhiều năm.
Có đôi khi sự thật rất tà môn. Bánh Nhân Đậu vẫn luôn muốn ăn lão, hơn nữa còn kiên trì từ thời Thượng Cổ đến tận ngày nay, chỉ sợ thực sự có chân tướng nào đó mà không ai biết.
Thiên Cổ càng thêm phiền muộn.
Có lẽ tương lai bọn họ sẽ đại chiến một hỏi. Chẳng lẽ khi ấy lão nhất định phải chết trong miệng Bánh Nhân Đậu?
Đây không phải là kết quả mà lão muốn.
Lão không nghĩ nữa, uể oải quay về đại điện Tiên tộc: "Khi thượng hạ giới liên thông, Lôi Bạo, ngươi dẫn người đi đi"
Lôi Bạo biến sắc, lúng túng nói: "Thiên Cổ đạo hữu.."
"Không đi thì ở lại cũng được"
Thiên Cổ vô cùng bình tĩnh: "Vạn tộc vẫn đủ sức giao chiến, chẳng lẽ Lôi Bạo huynh cảm thấy chúng ta không diệt được Cự Nhân tộc?"
Sau một hồi lâu Lôi Bạo mới nói: "Thiên Mệnh..."
Thiên Mệnh Hầu đạm nhiên liếc mắt nhìn gã, ngươi quan tâm đến ta làm gì?
Ta muốn đi thì đi, không đi thì Thiên Cổ cũng không có biện pháp.
Rõ ràng là Thiên Cổ sợ Tô Vũ, có thế mà cũng không nhận ra, đồ ngốc!
Hạ giới.
Nhân Cảnh.
Khi Nguyệt La và Nguyệt Khiếu đến nơi, Bách Chiến đang im lặng ngẩng đầu nhìn trời.
Các cường giả dưới trướng hắn đều đang hội tụ ở đây, có người nhíu mày, có người bình tĩnh, có người tươi cười nghênh đón.
Trường Thanh là lãnh tụ văn nhân phe Bách Chiến, thấy hắn ta vẫn đang ngẩn người quan sát bầu trời nên y vội vàng chủ động đi ra tiếp đón: "Nguyệt La và Nguyệt Khiếu tới rồi à? Bệ hạ cảm nhận được trường hà dao động, ngài vẫn luôn quan sát thời không trường hà, hai vị đường xa mà đến, vất vả rồi"
Trường Thanh tươi cười xán lạn, Võ Cực bĩu môi, không để ý cũng không nhìn nhiều.
Hai kẻ này là người chỉ mạch Ngục Vương.
Tuy bọn họ đã đi theo Bách Chiến nhưng Võ Cực vẫn chướng mắt loại người suốt ngày phần bội này, đầu tiên là Ngục Vương phản bội Nhân tộc, sau đó đám người Nguyệt La lại phản bội Ngục Vương, ai dám chắc về sau bọn chúng sẽ không phản bội bệ hạ?
Nguyệt La không thèm để ý, ả khẽ gật đầu với Trường Thanh rồi nhìn về phía Bách Chiến.
Bách Chiến vẫn tiếp tục nhìn trời, một lát sau, hắn ta mới cúi đầu nhẹ giọng nói: "Tắc Nhi đưa các ngươi trở về ư?"
"Đúng vậy" Nguyệt La khẽ gật đâu.
Bách Chiến hỏi: "Chi mạch Ngục Vương bại trận sao?"
"Có thể nói vậy. Trừ Nguyệt Chiến ra, tất cả Thiên Tôn đều đã chết trận, Chuẩn Vương tử thương hầu như không còn, Hợp Đạo mười không còn một"
"Bại!"
Bách Chiến cảm khái, trong đại điện, sắc mặt mọi người khẽ biến.
Kỳ thật bọn họ cũng cảm ứng được thời không trường hà dao động, nhưng không ngờ thượng giới lại xảy ra biến cố lớn như thế.
Nguyệt La tiếp tục thuật lại tình hình: "Bên phe Ma tộc, Hồn Thiên Tôn và Tử Vân Hầu đã chết trận, Ma Thiên Tôn mang theo tàn binh Ma tộc không biết đã trốn đi đâu"
Mọi người lại biến sắc.
Bách Chiến than nhẹ: "Là do Tô Vũ làm sao?"
"Là hắn"
"Vạn tộc tổn thất thế nào, phe Tô Vũ tổn thất thế nào?"
Mọi người nghiêng tai lắng nghe.