Dĩ nhiên hiện giờ Tô Vũ còn chưa biết tới quyết định của phe Bách Chiến. Hắn đang bận rộn tìm kiếm Ma Thiên Tôn, mãi mới bắt gặp được ông ta ở Hỗn Độn Sơn, Ma Thiên Tôn thấy hắn thì sắc mặt trắng bệch, lập tức bỏ chạy.
Thật xui xẻo!
Vì sao Tô Vũ vẫn ở đây?
Hắn không sợ Ngục Thanh và Nguyệt Chiến liên thủ giết hắn ư?
Gia hỏa này quá điên cuồng!
"Đưa Nghị Viên lệnh cho ta!
Giọng Tô Vũ lộ vẻ lười biếng: "Đưa đây, ta sẽ không đuổi giết ngươi, nếu không thì ta sẽ đuổi ngươi từ sớm đến tối, nếu ngươi trốn được thì coi như ngươi giỏi"
Bảy tấm Nghị Viên lệnh bay đến, tốc độ cực kỳ nhanh.
Tô Vũ sửng sốt: "Ngươi không giả vờ phản kháng một chút à?"
Ma Thiên Tôn im lặng nhanh chóng trốn chạy.
Phản kháng cái gì?
Phản kháng rồi thì ai biết ta có chết hay không?
Ma tộc cần ông ta, ông ta không thể chết được. Nếu ông ta mà chết thì Ma tộc sẽ không còn vị Thiên Tôn nào nữa.
Tô Vũ mất hết hứng thú.
Rác rưởi, hèn nhát!
Giết ngươi đâu có đơn giản đâu!
Tô Vũ vẫn lên tiếng: "Nếu ta giết ngươi, đám người Ngục Thanh chắc chắn sẽ đuổi giết ta, ngươi sợ cái gì, ta chỉ muốn hù dọa ngươi một chút mà thôi"
Ma Thiên Tôn tiếp tục chạy, không để ý tới hắn.
Nhân lúc Tô Vũ không đuổi theo, ông ta phải trốn thật nhanh, thậm chí còn thiêu đốt cả khí huyết để chạy.
Ông ta phải cách ma đầu này càng xa càng tốt. Phong phạm cường giả đuổi giết Tô Vũ ở Đạo Nguyên chi địa ngày trước không còn lại chút nào.
Tô Vũ thầm mắng, chạy nhanh như vậy làm gì? Ta còn chưa kịp hồi thăm người quen cũ mà.
"Này, Ma Đa Na thế nào rồi, hắn có quan hệ huyết thống với ngươi không? Ma Đa Na là huynh đệ của ta, ngươi phải đối xử với hắn thật tốt, hắn là người đứng đầu Thiên Bảng, ta còn chưa nỡ giết hắn đấy, ngươi đừng để hắn chết. Còn nữa.."
Ma Thiên Tôn đã chạy xa.
Tô Vũ bất đắc dĩ thở dài.
Chạy nhanh thật Thấy đối phương đã chạy về phía đảm người Ngục Thanh, Tô Vũ nhún vai mặc kệ.
Thôi, lần này không trêu chọc đám người chỉ mạch Ngục Vương, hiện tại còn chưa phải thời cơ thích hợp.
"Võ Hoàng, ta tới cứu ngươi đây"
Tô Vũ cảm khái, ta quả là người tốt!
Ta muốn mở ra thông đạo thượng hạ giới. Mà vấn đề quan trọng là vạn giới sắp có thêm hai vị chủ nhân quy tắc.
"Võ Hoàng, Tử Linh Đế Tôn, Ngục Thanh, Bà Long Thú, Bách Chiến, Chu Tắc... Còn ai nữa không?"
Tô Vũ tính toán, cảm thấy số lượng không ít chút nào.
Như vậy sẽ lại có thêm một vài cường giả mạnh hơn hắn.
"Ta thật đáng thương, chỉ có thể cùng đứng hạng hai với Nguyệt Chiến, Thần Hoàng Phi, Hỗn Độn Long và Phì Câu"
Tô Vũ cười cười bay đi.
Ta đáng thương thật đấy!
Còn thực lực chân chính của ta ra sao thì sao ta biết được!
Tô Vũ chỉ biết thiên địa liên tiếp khuếch trương, đại đạo dung nhập, cảm ngộ đại đạo của hắn càng ngày càng mạnh, ở trong thiên địa của mình, hắn không sợ bất cứ ai, nhưng ở ngoài thì không chắc.
"Ta cứ tiếp tục làm Thiên Tôn thôi vậy"
Tô Vũ không biết cảnh giới của mình bây giờ là gì, hắn là khai thiên giả, làm gì có cảnh giới chính xác.
Dù sao cứ giết được người là tốt rồi!
"Hay là nhân lúc Võ Hoàng còn chưa giải phong, ta đi giày vò lão một trận, nếu không khi giải phong rồi sẽ không có cơ hội nữa"
Nghĩ vậy, Tô Vũ nhanh chóng bay vào hỗn độn, còn đám người Ngục Thanh thì hắn mặc kệ.
Những người này không dám tới giết hắn, nếu bọn họ rời xa địa bàn rồi bị vây giết thì sẽ rất phiền toái.
"Phải sớm xử lý Tội tộc, bằng không để bọn họ tiếp dẫn thêm chủ nhân quy tắc thì ai chịu nổi"
Tô Vũ tự nhủ.
Chẳng những phải giết bọn họ mà còn phải nghĩ cách phong ấn Địa Ngục Môn, ta không có thời gian nán lâu tại vạn giới, ta cần phải nhanh chóng đi giúp đám người Nhân Hoàng, đón bọn họ trở về cùng nhau đánh Thiên Môn và Địa Ngục Môn.
"Chỉ sợ sau khi ta đi mà vạn giới còn chưa bình định, có người lại mở ra Địa Ngục Môn lần nữa thì sẽ rất phiền toái, vậy nên ta phải bình định vạn giới trước khi đến thượng du?
Nếu chi mạch Ngục Vương vẫn còn tồn tại, việc một người chết đi sẽ có kẻ khác thoát ra bù lại tuy cũng có cái lợi, nhưng Tô Vũ lo rằng tiếp dẫn nhiều lần sẽ khiến Địa Ngục Môn mổ ra trước Thiên Môn.
Hắn không có hứng đánh nhau với một đám hỗn độn cổ thú, cũng không có hứng đơn độc đối phó Ngục Vương.
Chuyện phiền toái này giao cho đám người Nhân Hoàng đi.
Lúc này dù Tô Vũ không biết mục đích của Bách Chiến nhưng hắn vẫn nghi ngờ việc Bách Chiến đặt gian tế trong nội bộ chỉ mạch Ngục Vương, có khi nào mục tiêu của hắn ta đang ở trong Địa Ngục Môn hay không?
Chẳng lẽ Nhân Tổ đang ở trong đó?
Mặc kệ nó!
Ta không quen Nhân Tổi Nhân Tổ hay Nhân Hoàng đều thế, chỉ có ai giúp hắn thì người đó mới là tổ tông tốt, còn không thì chỉ là kẻ không đáng tin cậy!
Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, hắn muốn tìm Nhân Hoàng về chỉ vì cục diện rối rắm hiện tại là do y để lại, y gây chuyện thì y tự mà đi giải quyết đi!
Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, đây là lý niệm của Tô Vũ từ trước tới nay.
Điều này có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành của hắn.
Từ thời kỳ nhô yếu, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình và Thời Gian Sách, khi ấy Liễu Văn Ngạn bị phế, Bạch Phong không đáng tin cậy, cả ngày chuyên tâm nghiên cứu, ban đầu thực lực anh còn tạm được, sau này Tô Vũ tới Đằng Không, Bạch Phong không bảo vệ được Tô Vũ nữa.
Trên thực tế Bạch Phong đã không thể bảo hộ được hắn từ thời kỳ Dưỡng Tính, khi ấy hắn đã bị Nhật Nguyệt tập kích.
Sau đó Nam Vô Cương và Vân Trần xuất hiện, tình cảm giữa bọn họ hơi kém, thiếu chút cảm giác thân cận.
Liễu Văn Ngạn và Bạch Phong là sư trưởng, là thân hữu.
Vạn Thiên Thánh và Lam Thiên là đạo hữu, tuy thân cận nhưng hơi khác so với đám người Bạch Phong.
Hiện giờ Tô Vũ rất hiếm khi đến gặp Bạch Phong, cứ để bọn họ an tâm làm nghiên cứu là được.
Tới cấp bậc của Tô Vũ, thiên phú của Bạch Phong hiển nhiên là kém hơn một bậc, anh không thể theo kịp tiết tấu, nếu anh đồng hành với Tô Vũ, có lẽ ngày mai hắn sẽ phải nhặt xác cho vị lão sư này.
Tô Vũ không nghĩ nhiều, hắn đã về thiên địa của chính mình. Hắn không cần quá nhiều người đi cùng, nhưng để đề phòng, Tô Vũ vẫn mang Phì Cầu, Lam Thiên và Thông Thiên theo.
Vậy là đủ rồi.
Thông Thiên có thể dẫn người trốn chạy, Lam Thiên có thể đưa tin, Phì Cầu có chiến lực cường đại.
Ba vị đều có chiến lực Thiên Tôn, cộng thêm cả Tô Vũ, nếu Võ Hoàng giải phong thì dù bọn họ không địch nổi lão thì vẫn có thể chiến một trận, sau đó viện quân sẽ nhanh chóng đến ứng cứu.
Hiện giờ phải giải phong Võ Hoàng trước.
Tô Vũ lẩm nhẩm trong lòng, rất nhanh hắn đã đến Tử Linh giới vực.