Tử Linh giới.
Võ Hoàng đang chờ đợi, lão cảm thấy hết sức bỏn chồn.
Chừng nào Tô Vũ mới tới đây?
Tuy không có Tô Vũ thì lão vẫn có thể giải phong nhưng dựa theo thế cục hiện tại thì e rằng phải cần thêm 1-2 năm nữa, Võ Hoàng nóng nảy muốn chết, hiện giờ ý thức lão đã khôi phục, sống một ngày cũng bằng một năm.
Võ Hoàng đi qua đi lại mong chờ.
Hiện giờ lão rất sợ Tô Vũ không trở về, biết đâu hắn bỗng nhiên cảm thấy giải phong cho lão không có lời, không giải phong nữa, vậy thì Võ Hoàng sẽ khóc mất.
Cho hy vọng rồi lại chôn vùi nó, loại người như vậy là đáng ghét nhất!
Trong lúc Võ Hoàng đang chờ đợi, bỗng nhiên thông đạo mở ra, phương xa có vài bóng người lao đến.
Võ Hoàng vui mừng tiến lên, ngay sau đó lão kinh ngạc hỏi: "Đệt mợ, tên ngốc Thông Thiên cũng thăng cấp rồi à?"
"co Không gian hoàn toàn an tĩnh.
Thật ra số lần Võ Hoàng nói tục không nhiều, đến Tô Vũ cũng kinh ngạc khi lão đột ngột chửi bậy lúc vừa nhìn thấy Thông Thiên.
Có lẽ đây là suy nghĩ chân thật của lão. Có lẽ lão đã quá chán ghét gia hỏa Thông Thiên này vì y quá nhiều lời.
Sắc mặt Thông Thiên Hầu cứng đờ, ngay sau đó y cười nói: "Võ Hoàng, ta không nên thăng cấp sao? Tục ngữ nói rất đúng, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây"
Võ Hoàng tức giận: "Dù ngươi thành chủ nhân quy tắc thì ta vẫn đánh chết được ngươi"
Tên phiền phức!
Lão ngắt lời Thông Thiên, lão rất ghét gia hỏa lắm lời này!
Tô Vũ cười xòa: "Đã là hàng xóm mười mấy vạn năm, sao vừa gặp mặt đã mắng nhau, đáng lẽ hai ngươi phải có cảm tình tốt nhất mới đúng"
Võ Hoàng thầm mắng, Thông Thiên chỉ cười mà không nói.
Ai có quan hệ tốt với hắn?
Đây là ý nghĩ của cả hai người.
Tuy rằng làm hàng xóm nhiều năm nhưng không cùng trận doanh.
Lúc này Võ Hoàng mới nhìn kỹ người đến, lão biết Lam Thiên, vì thế không khỏi kinh ngạc: "Ngươi cũng thăng cấp rồi?"
Lam Thiên cười thâm thúy: "Đúng vậy, đa tạ Võ Hoàng đã giúp đỡ"
Võ Hoàng hừ một tiếng, giúp đỡ cái gì?
Lúc trước Lam Thiên tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, quả thật hai bên đã sinh ra một ít cộng minh nhưng không thể tính là giúp đỡ.
Khi ấy y chỉ là Nhật Nguyệt, vậy mà bây giờ cũng tới tình trạng này, Võ Hoàng cảm thấy ngoài ý muốn và chấn động.
Trước khi Tô Vũ quật khởi, Thông Thiên cũng chỉ là tam đẳng gần tiếp cận nhị đẳng, vậy mà bây giờ lại có thể nhanh chóng bước vào Thiên Tôn, cả Lam Thiên và con chó kia cũng thế.
Võ Hoàng nhìn Phì Cầu, Phì Cầu cũng tò mò nhìn đối phương. Đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ mặt đối mặt.
Vài lần trước chỉ từng nhìn nhau từ xa chứ không đến gần như hiện tại.
Phì Cầu nghi hoặc: "Ta đã từng gặp ngươi chưa?"
Võ Hoàng nhíu mày: "Phệ Nhật Thần Khuyển, từng gặp một lần. Năm xưa còn từng giao thủ, ngươi cũng từng giao chiến với Văn Vương, hình như sau đó bị hắn chặt đứt Hỗn độn đạo, giờ ngươi trùng tu đại đạo ư?"
Tô Vũ ngạc nhiên.
"Ngươi từng giao thủ cùng Phì Cầu à?"
Võ Hoàng đạm mạc đáp: "Làm sao? Gia hỏa này có lẽ chính là Phệ Nhật Thần Khuyển năm đó. Có khả năng nó là kẻ cuối cùng không đổi đạo mà vẫn cường đại đến mức tận cùng"
"Nghĩa là sao?" Tô Vũ không hiểu.
Võ Hoàng nhíu mày: "Không phải là không có gì mà ngươi không biết sao? Tại Thượng Cổ, Địa Ngục Môn từng mở ra vài lần. Những tồn tại cường đại, kể cả Hoang Thiên Thú đều chạy thoát ra từ Địa Ngục Môn. Bọn chúng không thể tồn tại trong hỗn độn hiện giờ nên có những kẻ thoát ra đã lựa chọn dung đạo trong thời không trường hà để dung nhập vạn giới như Hoang Thiên Thú. Có kẻ lại không muốn dung đạo như Phệ Nhật Thần Khuyển nên lựa chọn sinh tồn trong hỗn độn. Hình như Phệ Nhật Thần Khuyển là tồn tại cuối cùng không đổi đạo lúc trước"
Tô Vũ vội hỏi: "Ý ngươi là hỗn độn cũng có hạn chế?"
Quả thật hắn không biết chuyện này.
Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long không nói, cường giả Hỗn độn đạo dưới trướng Tô Vũ chỉ có Trà Thụ, hiện giờ Trà Thụ mới miễn cưỡng tiến vào nhị đẳng, cách cảnh giới đó còn Xa.
Võ Hoàng bất giác tự tin trở lại, ha ha, Tô Vũ ngươi không biết đúng không?
Lão giải thích: "Đương nhiên! Hỗn độn đã bị phong ấn, sau Địa Ngục Môn mới là thời đại Hỗn Độn chân chính, phong ấn đại biểu thời đại kia đã kết thúc. Sẽ không sinh ra tồn tại chí cao vô thượng nữa. Năm xưa Địa Ngục Môn phá phong, rất nhiều cổ thú lao ra muốn phục hỏi Hỗn Độn, kết quả gặp đúng thời kỳ Nhân tộc và vạn tộc cường đại nhất. Kết quả thì ngươi cũng biết rồi, tồn tại như Hoang Thiên Thú phục tùng hóa thành vạn tộc, không phục thì đã bị giết, vài kẻ trốn trong hỗn độn như Phệ Nhật Thần Khuyển cuối cùng cũng bị đánh thành chó giữ nhà"
Phì Cầu nghi hoặc nhìn lão, Tô Vũ liền hỏi tiếp: "Vậy nên ở cuối thời kì Thái Cổ, Phì Cầu thật sự là một tồn tại rất cường đại?"
"Có vẻ đúng là nó"
Võ Hoàng khẽ gật đầu: "Đại đạo thay đổi nhưng bản chất vẫn giống nhau, nhưng có vẻ đã trọng sinh"
Phì Cầu không để ý, Tô Vũ thì tò mò liếc nhìn nó, lần trước Hỗn Độn Long từng nói Phệ Nhật Thần Khuyển rất cường đại, khi ấy Tô Vũ không để ý lắm.
Hôm nay Võ Hoàng nói năm xưa lão từng giao thủ với Phì Cầu, với tính cách của lão thì những kê quá yếu lão đều lười ghi nhớ, chắc chắn cũng đã giết từ lâu rồi.
Nếu Phì Cầu không bị giết, lại còn khiến Văn Vương phải tự mình ra tay thì hiển nhiên là nó không yếu.
Sau này nó bị thu phục, có vẻ cũng không còn ký ức, vậy là sao?
Tô Vũ ngẫm nghĩ không ra thì quyết định không nghĩ nữa, về sau có cơ hội lại hỏi Văn Vương là được. "Vậy ý ngươi là hỗn độn cổ tộc ở ngoài cửa không thể đột phá ư?"
"Đại khái vậy"
Võ Hoàng thấy Tô Vũ không biết khiến tâm tình lão không tôi: "Nhưng con chó này đã đổi đạo, vậy nên không ảnh hưởng đến nó"
Tô Vũ khẽ gật đâu.
Khó trách Hỗn Độn Long tới tình trạng này rồi mà còn chưa trở thành chủ nhân quy tắc chân chính, hóa ra là vì y không thể đột phá, bọn chúng còn nhắm đến Ngục Thanh, chứng tỏ cái gọi là ý chí hỗn độn là thứ rất quan trọng, là điểm mấu chốt để phá cảnh.
Tô Vũ không dùng được nhưng phe hắn có một người có thể, đó chính là Trà Thụ.
Trà Thụ, Thư Linh, Đại Mộc Đầu, Phì Cầu, mấy vị này đều là người mà Văn Vương lưu lại nhà cũ. Khi Tô Vũ mới thành Nhân Chủ, thực lực không quá mạnh, khi ấy mấy vị này đều đã phò trợ hắn.
Bọn họ chưa dung đạo trong thiên địa của Tô Vũ.
Thư Linh là sách của Văn Vương thành đạo. Sách vở thành đạo, còn là sách của Văn Vương thì có lẽ không dung nhập sẽ tốt hơn, Trà Thụ càng không cần phải nói, Đại Mộc Đầu sĩ ngốc, thấy Phì Câu và mấy người khác không dung thì y cũng không dung.
Hiện giờ thực lực Tô Vũ đã trở nên cường đại, cường giả dưới trướng cũng cường đại hơn.
Trong những cường giả có tác dụng phò trợ lúc trước, hai ngày trước Trà Thụ mới miễn cưỡng thăng cấp Hợp Đạo nhị đẳng, Thư Linh chỉ là Hợp Đạo tam đẳng, Đại Mộc Đầu cũng là tam đẳng mà thôi.
Bọn họ chỉ có thể xem là tồn tại tầng thứ 3 trong thế lực của Tô Vũ.
Thiên Vương và Thiên Tôn có cả đống, Hợp Đạo nhị đẳng đông đảo, nghe thì đáng buồn nhưng tam đẳng thậy sự trở nên không đáng giá nữa.
Giờ nghe tin Hỗn độn cổ tộc rất khó đột phá, Tô Vũ không khỏi nghĩ tới Ngục Thanh và Bà Long. Hỗn độn cổ tộc muốn trở nên cường đại thì phần lớn đều cắn nuốt lẫn nhau. Nếu Trà Thụ và Phì Cầu nuốt bản tôn Bà Long Thú và nuốt ý chí hỗn độn trong tay Ngục Thanh, vậy có phải Trà Thụ cũng có hy vọng trở thành cường giả chủ nhân quy tắc hay không?
Ngoài đám người Đại Hạ Vương và Đại Tần Vương ra, mấy vị trông nhà cho Văn Vương chính là một trong những người Tô Vũ tha thiết muốn báo ân nhất, bởi vì bọn họ đã mang đến tác dụng rất lớn cho hắn vào nhiều thời khắc mấu chốt.
Đáng tiếc, bấy lâu nay hắn gần như không giúp đỡ được gì nhiều. Không phải là Tô Vũ không muốn báo đáp mà là hắn không có biện pháp, đôi khi thứ như thực lực thật sự phải tùy cơ duyên mới được.
Hiện giờ chi mạch Ngục Vương chính là cơ duyên của Trà Thụ.
Tô Vũ yên lặng ngẫm nghĩ.
Còn Hỗn Độn Long và Bát Dực Hổ, lúc trước bọn chúng đã chạy trốn chứng tỏ hợp tác đã kết thúc, nếu thế những điều kiện Tô Vũ đã đáp ứng lúc trước tự nhiên cũng mất giá trị.
Tô Vũ không nghĩ nhiều nữa, việc này để ở trong lòng là được, nói ra cũng chẳng để làm gì.