Bấy giờ, Tử Linh Đế Tôn triển lộ chân thân, đến cảnh giới này kỳ thật lão không khác người sống là bao, hình dạng hơi có vẻ khô héo nhưng không còn màu sắc cháy đen, ngoại trừ tử khí nồng đậm thì có vẻ giống bán Tử Linh hơn, không giống như Tử Linh thông thường.
Rất gầy yếu nhưng cũng có chút ít ý vị nho nhã.
Khi còn sống có lẽ đây là một người đọc sách.
"Thần tham kiến Tô Hoàng!"
Tô Vũ kinh ngạc: "Ngươi tự xưng thần rồi? Không đưa ra chút điều kiện nào à?"
mu Tử Linh Đế Tôn vừa rồi còn hơi nho nhã, giờ thì lại vô cùng xấu hổ vì một câu của Tô Vũ, cũng phải, lời này quá dễ gây hiểu lầm, lão ho nhẹ một tiếng: "Ta... Ta vốn tên là Thần! Thần trong tinh thần (sao trời) !"
Tô Vũ sững sờ chốc lát rồi gật đầu: "Hình như các ngươi rất thích đặt tên một chữ độc nhất"
Tử Linh Đế Tôn đành phải giải thích: "Cũng không tính là vậy, chỉ là ở thời kỳ của ta, chúng ta không cần danh tự quá mức phức tạp. Ví dụ như Nhân Tổ, ông ta tên là Tuân!
Hay như Tử Linh Chi Chủ, hắn tên là..."
Mới nói đến đây, lão đột nhiên khẽ cười trào phúng: "Không nên đề cập tới tên hắn ở đây thì hơn!"
Đây là Tử Linh giới vực, hiển nhiên không tiện nhắc tới.
Người bình thường vô thức nói ra thì cũng thôi đi, không ai thèm để ý, nhưng lão biết vị kia, mà lão còn là sự tồn tại đỉnh cấp, một khi lão đề cập đến thì sẽ khiến Tử Linh Trường Hà có cảm ứng.
Tô Vũ cảm thấy khá hứng thú: "Thú vị thật, nói như vậy, ngươi xem như nhân vật ở hậu kỳ Khai Thiên hay sơ kỳ Thái Cổ, đúng không?"
"Phải" Tử Linh Đế Tôn gật đầu. "Lân này phá phong, đa tạ Tô Hoàng tương trợ!"
"Tiện tay mà thôi, huống chỉ trước đó ta cũng từng đồng ý với ngươi!" Tô Vũ hỏi tiếp:
"Ngươi là nhóm Tử Linh đầu tiên của Tử Linh giới vực à?"
"Đúng thế" Tử Linh Đế Tôn đáp: "Trên thực tế, lúc trước khi Tử Linh Chi Chủ khai thiên, ta còn từng được quan sát...
Lão cười tự giễu: "Kết quả ta lại trở thành nhóm Tử Linh đầu tiên trong thiên địa của hắn. Cũng tốt, không có Tử Linh Chi Chủ thì có lẽ đã không có sinh mệnh lần thứ hai của ta! Trước đó, ta vẫn lạc thì sẽ thực sự vẫn lạc, tốt xấu gì ta cũng đã 'sống' thêm vô số năm tháng"
Đối với Tử Linh Chi Chủ, lão không tới mức yêu hận tình cừu gì cả, đối phương cho lão cơ hội làm Tử Linh cũng là chuyện tốt, chỉ là Tử Linh bọn họ cũng coi như đang làm công cho Tử Linh Chi Chủ. Làm công vô số năm tháng thì cũng coi như đã hoàn trả hết ân tình.
Đây là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Tô Vũ cảm thấy hứng thú, hắn hỏi: "Ngươi nói rằng ngươi từng quan sát khi hắn khai thiên?"
"Ừm" Tử Linh Đế Tôn thuật lại: "Đương nhiên chỉ là quan sát từ xa, không phải là ở khoảng cách gần, ngày đó hắn khai thiên đã gây ra động tĩnh rất lớn! Người thời kỳ ấy đại khái đều có cảm thụ, chỉ là chúng ta hơi to gan hơn nên mới lén tới gần một chút, may mắn là Tử Linh Chi Chủ có khí độ bất phàm, hắn không đuổi chúng ta đi cho nên có thể đứng xa mà nhìn!"
Tô Vũ khẽ gật đâu, cười nói: "Người khai thiên cũng chưa chắc đã để ý bị người ta quan sát! Đạo của mỗi người đều khác biệt, ngươi có thể nhìn nhưng chưa hẳn có thể bắt chước, bắt chước thì cũng không phải là đại đạo khai thiên của bản thân, chỉ có thể nói là có thêm chút ít ý nghĩa tham khảo mà thôi!"
Nói đến đây, Tô Vũ hiếu kỳ vội hỏi: "Khi hắn khai thiên có điều gì dị thường không?"
"Dị thường?" Tử Linh Đế Tôn không biết Tô Vũ nói tới phương diện nào, suy nghĩ một chút bèn đáp: "Cũng không có gì dị thường cả, hắn khai thiên nên hấp dẫn cổ thú Hỗn Độn đến ngăn cản... À, hắn kéo ra rất nhiều tử khí trong thời không trường hà, cho nên khi khai thiên thời không trường hà đã chấn động một trận, chế tạo cho hắn chút phiền toái!"
"Bất quá trước khi hắn khai thiên đã vô cùng cường đại, thật sự cũng không tạo thành tổn thương gì lớn"
Nói đến đây, Tử Linh Đế Tôn ngẫm nghĩ chốc lát lại nói: "Chỉ là sau khi khai thiên, Tử Linh Chi Chủ bỗng nhiên nói một câu, không biết có tính là điểm lạ thường mà Tô Hoàng đang nói hay không"
Tô Vũ vội hôi: "Hắn nói cái gì?"
Đã nhiều năm như vậy mà vị này còn nhớ rõ, hiển nhiên là câu nói này khắc rất sâu vào ký ức.
Tử Linh Đế Tôn ngẫm nghĩ: "Hình như hắn nói... Sinh sau vài năm, bằng không cũng không tới phiên lão gia hỏa kia chiếm tiên cơ!"
Tô Vũ khẽ giật mình, câu này có ý gì?
Lão gia hỏa kia chiếm tiên cơ, sinh sau vài năm... Tử Linh Chi Chủ đang muốn nói tới ai?
Có thể nói ra lời này sau khi hắn khai thiên, hiển nhiên người được nhắc tới không hề đơn giản.
"Thời Gian Chi Chủ sao?"
Tô Vũ thì thào một tiếng, chẳng lẽ hắn đang muốn nói tới Thời Gian Chi Chủ?
Tử Linh Chi Chủ là kẻ rất bá đạo, đại khái hắn ta sẽ không để người bình thường vào mắt, sở dĩ nói hắn bá đạo là bởi vì Tử Linh đại đạo của hắn cực kỳ duy ngã độc tôn.
Đại đạo mới là thứ phản ảnh rõ nhất về bản chất con người!
Tử Linh Đế Tôn nhớ kỹ lời này, hiển nhiên năm đó lão đã từng suy nghĩ qua, quả nhiên lão nghe được lời Tô Vũ thì thào, rất nhanh lão đã nói: "Chúng ta cũng phỏng đoán như thế, có thể là hắn đang nói tới Thời Gian Chi Chủ. Hắn khai thiên sau, còn Thời Gian Chi Chủ khai thiên trước, còn chuyện chiếm đoạt tiên cơ... lúc trước chúng ta đều phỏng đoán là cơ duyên gì đó đã bị Thời Gian Chi Chủ chiếm được, bởi vì hắn khai thiên sớm hơn!"
Tô Vũ nghi ngờ hỏi: "Vậy vì sao khi ta khai thiên lại không có cảm giác gì?"
Ta khai thiên xong cũng không cảm ngộ được cái gì hết.
Cơ duyên gì mà bị cướp đi rồi?
Tử Linh Đế Tôn lúng túng không đáp.
Thông Thiên Hầu ở bên thì rất ngứa miệng muốn nói một câu, còn may mà y vẫn cố kiểm chế được!
Ngươi khai thiên yếu như vậy thì ngươi cảm ngộ được cái cọng lông á, người ta mới là đại lão khai thiên, Tô Vũ nên tính là người yếu nhất trong số các vị khai thiên.
Cũng giống như y vậy, ở trong Môn tộc y là kẻ yếu nhất!
Thông Thiên Hầu oán thầm trong bụng, làm kẻ yếu nhất trong một đám người thì ngươi còn nhớ thương cái gì.
Ngươi nhìn ta xem, ta chẳng nhớ thương cái gì hết.
Xưa nay ta không muốn ăn Thiên Môn hay Địa Ngục Môn gì đó.
Tô Vũ đã nhớ kỹ lời của Tử Linh Đế Tôn, sau khi Tử Linh Chi Chủ khai thiên thì hắn ta đã nhận ra được gì đó, cơ duyên đã bị Thời Gian Chi Chủ chiếm trước, hắn là người sinh sau nên không đoạt được với đối phương.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ lại hỏi: "Rốt cuộc Tử Linh Chi Chủ đã đi đâu? Chết rồi hay là bị phong ấn? Ngươi có biết chuyện của Thiên Môn không? Ngươi đã sống ở thời Thái Cổ, đáng lý nên trải qua khi thời đại Khai Thiên kết thúc mới đúng chứ?"
Tử Linh Đế Tôn lắc đầu: "Cái này thì ta không biết, quá cao cấp, nhưng mà.."
Lão chân chờ một chút: "Nhưng theo ta được biết thì Từ Linh Chi Chủ khai thiên và mở ra Tử Linh giới vực không bao lâu thì hắn không còn xuất hiện nữa. Thời đại Khai Thiên kết thúc, đây hẳn là tiêu chí!"
Lão lại giải thích: "Kỳ thật, sau khi hắn khai thiên không bao lâu thì ta đã vẫn lạc! Ta cũng không biết, ta có nên xem như người thời kỳ Thái Cổ không nữa, có lẽ ta nên được tính là cuối thời Khai Thiên đi! Dù sao ở thời đại của chúng ta, không ai cố ý đi phân chia Khai Thiên hay Thái Cổ gì cả, đây đều là định nghĩa của người đời sau!"
Không sai, trời mới biết người đời sau đặt tên như thế nào, phân chia từng thời đại ra sao, đây đều là chuyện của hậu nhân, người trong cuộc sẽ không nói lão tử là người của thời đại Thượng Cổ hay Thái Cổ gì đó.