Tô Vũ thấy Tử Linh Đế Tôn biết không nhiều, mặc dù lão được chứng kiến Tử Linh Chi Chủ khai thiên nhưng Tô Vũ không quá cảm thấy hứng thú với điều đó. Hắn không tận mắt chứng kiến, có hồi thì cũng hồi không được gì, Tô Vũ nói thẳng vào vấn đề luôn:
"Đế Tôn có hứng thú làm Tử Linh Vương không?"
Tử Linh Đế Tôn trầm mặc một hồi, kỳ thật sau khi phá phong lão đã không còn đường nào để chọn. Lúc này nghe Tô Vũ đề cập thì lão cũng biết đây chỉ là Tô Vũ khách sáo mà thôi, lão chẳng còn lựa chọn nào khác!
Tử Linh Đế Tôn hơi khom người: "Vô cùng vinh hạnh! Nếu bệ hạ đã có ý thì Thần nguyện đón lấy vị trí Tử Linh Vương này!"
Tô Vũ nhìn lão, bỗng nhiên hắn cảm khái: "Cũng không biết có phải ta đang lưu lại tai họa cho đời sau không nữa!"
Lòng Tử Linh Đế Tôn run lên.
Tô Vũ thở dài: "Năm đó ngươi không muốn thần phục Thượng Cổ, cho nên cường giả thời Thượng Cổ mới phong ấn các ngươi! Bây giờ ngươi lại là tùy tiện thần phục ta... Kỳ thật điều này không phù hợp với mong muốn của ta!"
Tô Vũ cười tự giễu một tiếng!
"Ta cười đám Văn Vương mềm lòng, cười bọn hắn lưu lại tai họa ngầm cho đời sau. Đến khi ta đặt mình vào hoàn cảnh của người khác thì mới hiểu, ngươi chưa từng đắc tội ta, còn nguyện ý thần phục, chẳng lẽ ta lại vô cớ giết ngươi? Vậy nên ta chỉ có thể sắc phong cho ngươi, thế nhưng... ngươi có được tính là người tốt không?"
Tử Linh Đế Tôn hơi xấu hổ.
Tô Vũ tiếp tục thở dài lẩm bẩm: "Nếu ngươi là người tốt thì đã sớm làm việc cho Thượng Cổ, cần gì phải làm công cho ta? Chẳng qua là ngươi cảm thấy, cường giả thời Thượng Cổ quá nhiều, chưa chắc đã có cơ hội lật bàn, còn không bằng bị phong ấn cho rồi. Mà ta thì lúc nào cũng có thể chết, trước hết ngươi cứ hùa theo cho xong! Là ý này đúng không?"
"Bệ hạ... hiểu lầm rồi!" Tử Linh Đế Tôn xấu hổ giải thích: "Bệ hạ là người khai thiên..."
"Nhân Hoàng và Văn vương cũng khai thiên còn gì, nhưng cũng đâu thấy ngươi thần phục bọn họ?" Tô Vũ mỉm cười ngắt lời: "Thôi kệ, lưu lại tai họa ngầm thì cứ lưu lại đi!"
Hắn bình tĩnh nói: "Đây đều là chuyện sau khi ta chết, không hỏi chuyện sau này, mặc kệ chuyện về sau! Ta chết rồi thì còn quản nhiều như vậy làm gì? Khi ta còn sống thì ngươi đừng hòng lật bàn!"
Dứt lời, Tô Vũ khẽ vẫy tay, một chiếc đại ấn hiển hiện.
Sau một khắc, tay phải Tô Vũ nâng đại ấn, tay trái chụp vào Hỗn Độn, chỉ trong chốc lát, từng đầu lực lượng đại đạo xuyên đến, ngay sau đó, Tử khí đại đạo bộc phát ra tử khí vô cùng mạnh mẽ, chiếu rọi bên trên đại ấn.
"Sắc phong Thần chấp chưởng Tử Linh giới, phong làm Tử Linh Vương! Vũ Hoàng Phủ sắc lệnh!"
Vài chữ ngắn gọn do quy tắc vạn đạo tạo thành, trong nháy mắt đã rơi trên hư không khiến hư không hóa thành trang giấy, hiển hiện ra một phần kim sách, đại ấn của Tô Vũ phủ xuống!
Ẩm!
Một tiếng vang thật lớn rung động thiên địa, trên Nhân Chủ Ấn hiện ra địa đồ của Tử Linh giới vực, trong giây lát, khí vận đã được tạo ra.
Tô Vũ cười khẽ: "Ngươi là vị đầu tiên dưới trướng của ta được phong Vương! Ta từng đáp ứng phong Vương cho mấy người nhưng lại chưa thực hiện. Ta đã từng hứa hẹn với Hà Đồ, Lam Sơn nhưng cuối cùng Tử Linh Vương lại chiếm tiên cơ... Cũng không biết là chuyện tốt hay xấu"
Bấy giờ Tử Linh Đế Tôn tiếp nhận kim sách, cảm nhận được một chút gì đó không giống bình thường, trong nháy mắt lão đã minh ngộ hết thảy, cúi đầu nói: "Thần bái tạ bệ hạ!"
Tô Vũ khoát khoát tay: "Không cần! Đương nhiên, bây giờ Vương vị của ngươi có hơi phù phiếm, dù sao ta cũng không phải là sự tồn tại giống như Nhân Hoàng. Vương vị của ngươi thời nay đặt tại Thượng Cổ cũng không khác Hầu vị là bao!"
Hắn khẽ cười: "Ngươi ở lại trông coi Tử Linh giới vực thật kỹ đi, trừ phi ta cho gọi, bằng không ngươi không được ra khỏi giới vực!"
"Thần minh bạch!"
Kê thức thời mới là trang tuấn kiệt!
Tô Vũ chỉ có thể nói rằng vị Tử Linh Đế Tôn này quá mức thức thời.
Nhưng lão thông minh như vậy, vì sao năm đó lại không thần phục Thượng Cổ nhỉ?
Phức tạp quát Tô Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, nếu Tử Linh Đế Tôn thật sự muốn tạo phản thì hắn sẽ giết lão, nếu lão không làm gì thì lúc này cũng chỉ có thể an bài như vậy.
"Ngươi đi gặp đảm thuộc hạ của mình đi, lúc nãy động tĩnh không nhỏ, những người khác đại khái cũng đều biết cả rồi!"
Tô Vũ không có hứng thú giúp lão đi giới thiệu với Tử Linh trong giới vực, chính lão cũng chẳng nhận ra được mấy ai.
Huống chi, thực lực Tử Linh Đế Tôn rất cường đại, muốn áp đảo Tử Linh thì không thành vấn đề.
Tử Linh Đế Tôn hơi khom người, cấp tốc bay về hướng Đông Vương phủ!
Lúc này, lòng lão cũng rất phức tạp.
Chờ lão đi rồi, Thông Thiên Hầu mới oán thán: "Bệ hạ, vậy là phong Vương rồi sao? Còn nữa, bệ hạ đã từng đã đáp ứng phong Vương cho ta, sao vừa rồi bệ hạ không nhắc tới ta"
"Có hả?"
Tô Vũ cười khẽ, Thông Thiên Hầu bất đắc dĩ: "Có! Bệ hạ, không phải ngài quên rồi chứ?"
Thật sự là có mà!
Tô Vũ trêu chọc: "Thật sao? Ta nhớ là ngươi nói rằng chờ ta chết đi, ngươi sẽ nói khoác về địa vị của ngươi cho hậu thế... hình như ta chưa từng đáp ứng ngươi mà nhỉ?"
Thông Thiên Hầu không nói gì, phải không? Nhưng ta nhớ rằng ngươi có đáp ứng mà!
Hai người tất có một kẻ nhớ lầm, đương nhiên, Tô Vũ không thèm để ý những chuyện này, hắn cười nói: "Vậy thì cứ coi là thế đi! Điều kiện tiên quyết là ngươi đáng tin cậy một chút, ít nói đi một chút, không thì khi sắc phong cho ngươi, ta liền phong ngươi làm Thí vương (cái rắm) !"
Thông Thiên Hầu vội vàng dùng tay làm khẩu hình kéo khóa miệng, y quyết định không tranh cãi với Tô Vũ.
Có cần phải thế không?
Xưng hào này cũng thật khó nghe!
"Ta nhất định sẽ bớt nói lại!"
Thông Thiên Hầu nghiêm túc gật đầu, được rồi, về sau ta sẽ ít nói chuyện hơn, dù sao hiện tại ta cũng không có gì muốn nói.
Tô Vũ phì cười, mang theo bọn họ đi ra phía bên ngoài Hỗn Độn.
Không nói nhảm với Thông Thiên nữa, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Gần đây Tô Vũ bề bộn quá nhiều việc!
Ngược lại thì Bách Chiến khá nhàn hạ, đáng tiếc, trời sinh ra ta có số mệnh lao lực, Tô Vũ thầm nhủ trong lòng như vậy.