Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3343 - Chương 3343: Bát Quái Giữa Võ Hoàng Và Võ Vương.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3343: Bát Quái Giữa Võ Hoàng Và Võ Vương.
 

Trong thiên địa của Tô Vũ.

Khi Tô Vũ trở về, Đại Chu Vương lao tới đón tiếp ngay lập tức, nhìn thấy Tô Vũ thì y khá xúc động, nói khẽ: "Hôm nay bệ hạ giương oai vạn giới, Bách Chiến cũng bị ngài chấn nhiếp, bệ hạ không hổ là hùng chủ mạnh nhất!"

"Do ngươi định ra à?" Tô Vũ bắt bẻ: "Mạnh nhất hay không, chẳng lẽ ngươi nói thì được tính sao?"

Đại Chu Vương không hề thấy ngượng ngùng, vẫn tươi cười nói tiếp: "Lòng người chung hướng, Nhân tộc cùng định! Bệ hạ là Hoàng, mà những người khác chỉ có thể là Vương!"

Tô Vũ khit mũi coi thường: "Võ Hoàng cũng là Hoàng đấy thôi"

Nói cái này thì có ích gì?

Võ Hoàng vẫn bị Võ Vương treo lên đánh như thường, hơn nữa còn là đánh cực kỳ thảm!

Thảm tới mức vô nhân đạo!

Nói đi thì cũng phải nói lại, kỳ thật Tô Vũ cũng rất hiếu kỳ, bỗng nhiên hỏi: "Rốt cuộc Võ Vương và Võ Hoàng có hận thù gì, phong ấn lão là được rồi, sao còn phải chặt đứt chân lão, đảo ngược đầu vùi vào trong đất, thù hận này rõ ràng không đơn giản"

Không đợi Đại Chu Vương mở miệng, Tô Vũ đã cảnh cáo: "Nói thật! Ta muốn nghe chuyện bát quái, hôm nay tâm tình bị Bách Chiến làm cho không vui, không có bát quái nghe thì ta sẽ tự mình chế tạo bát quái, mục tiêu sẽ là Đại Chu Vương ngươi!"

Đệt!

Đại Chu Vương thầm mắng, ngươi đang uy hiếp ta đúng không?

Đúng vậy, đó tuyệt đối là uy hiếp!

Vì chế tạo bát quái, ngươi rõ ràng là không định khách khí với ta.

Y cảm thấy hết sức bất đắc dĩ, hôm nay ngươi đại thắng mà tâm tình vẫn còn không tốt, thế thì chẳng phải là Bách Chiến không thể sống nổi, nên đi tự sát quách cho xong Sao?

Nghĩ đến đây, Đại Chu Vương càng thêm bất đắc dĩ, đành phải nói: "Để ta ngẫm lại xem... Hình như ta đã từng nghe một vài tin đồn, đương nhiên, nó là thật hay giả thì ta cũng không rõ ràng!"

Đại Chu Vương ra vẻ như đang nhớ lại, Tô Vũ nghiêm trọng hoài nghi y chỉ đang giả vờ!

Thực ra gia hỏa này biết rất rõ, nhưng y lại không muốn nói, vì bị ép buộc nên y mới đông ý kể thật lại vài chuyện.

Tô Vũ thực sự cảm thấy tò mò không biết giữa Võ Hoàng và Võ Vương có đại thù gì.

Cường giả rất ít khi tùy tiện làm nhục cường giả khác, chuyện khi nhục kẻ yếu thì lại càng không cần thiết.

Đại Chu Vương "nhớ lại" một lúc mới mở miệng: "Nghe nói... chỉ là nghe nói thôi nhé.

Võ Hoàng và Võ Vương thực sự có thù hận! Thù hận này thì không dễ nói rõ cho lắm, nên ngoại giới đều không quá rõ ràng, ta chỉ thỉnh thoảng nghe người ta đề cập đến...

Tô Vũ tức giận mắng: "Bớt nói nhảm, phải, đều là ngươi nghe được, cũng đâu ai bảo ngươi là người trong cuộc đâu!"

Đại Chu Vương không nói gì, đây rõ ràng là lời nói có chứa hàm ý, thôi được rồi, mặc kệ đi vậy, ta cứ coi như không nghe thấy.

Y thấp giọng thì thầm: "Ta nghe người ta nói có khả năng Võ Hoàng đã ngủ với vợ của Võ Vương"

mu Tô Vũ ngây ngẩn cả người: "Thật hay giả?"

"Khu khụ!"

Đại Chu Vương lúng túng đáp: "Ta chỉ nghe nói thôi, cụ thể có phải hay không thì ta cũng không rõ ràng, có lẽ chính Võ Hoàng cũng chưa hẳn đã minh bạch. Việc này tương đối bí ẩn, cũng khá là phức tạp! Nghe bảo ở giai đoạn trước khi Thượng Cổ nhất thống, khi mà Võ Vương còn nhỏ yếu thì đã có một vị thanh mai trúc mã. Đại khái có thể coi như được chỉ hôn! Về sau, Võ Vương ra ngoài học đạo, kết giao với hảo hữu như Văn Vương. Càng về sau thì ông lại càng bận rộn, thường xuyên chinh chiến tứ phương, nhiều năm vẫn chưa trở vẻ!"

"Chờ khi Võ Vương công thành danh toại, cảm thấy có tiền đồ bèn áo gấm về quê, muốn đi tìm vị thanh mai trúc mã ấy, không ngờ lại biết được nàng đã bị người của Võ Hoàng bắt đi! Bắt đi... Hừm, có lẽ cũng không thể nói như vậy được, tóm lại khó mà nói chính xác lắm!"

"Năm đó, Võ Hoàng là bá chủ, lão có hậu cung đông đúc, thanh mai trúc mã của Võ Vương được tính là bản xứ hiến cho Võ Hoàng. Cho nên Võ Hoàng chưa hẳn đã biết việc này, mà thanh mai của Võ Vương cũng chưa chắc đã biết trúc mã của mình lại là vị Võ Vương vang danh kia... Dù sao tình huống sơ bộ là như thế"

"Sau khi đánh hạ Võ Hoàng, Võ Vương mới phát hiện nàng ta đã chết, cho nên mới trút giận lên người lão, hung hăng làm nhục lão một phen!"

Tô Vũ thật sự bất ngờ và cũng có chút rung động, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Không phải... Ta nghe nói là thẩm mỹ của Võ Vương giống hệt như Cự Phủ Hầu! Chẳng lẽ Võ Hoàng cũng yêu thích người giống như thế sao?"

Tin bát quái này thật đáng sợ!

Đại Chu Vương gượng cười: "Nói như thế nào đây, thời kỳ đó, nữ tử gầy yếu không thể đánh, không thể chiến, đại biểu rằng chỉ có thể ngắm chứ không có bất kỳ trợ giúp nào, cho nên thẩm mỹ quan khi ấy rất khác với hiện tại!"

Được rồi, ta đã hiểu!

Tô Vũ lẩm bẩm: "Nếu là mối hận đoạt vợ thì đã có thể giải thích, đổi thành ta thì ta sẽ giết Võ Hoàng luôn, còn phong ấn làm gì!"

Đại Chu Vương cười khẽ: "Chuyện này thì cũng phải có vợ mới nói được, bệ hạ, hẳn là ngài sẽ không có loại cừu hận này với người khác đâu!"

Ẩm!

Tô Vũ đột nhiên đánh một quyền vào mắt y, chỉ giây lát đã đánh cho vành mắt của Đại Chu Vương biến thành dáng vẻ đen xì giống Tam Nguyệt.

Tô Vũ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đang giễu cợt ta hay là thế nào?"

Đại Chu Vương âm thầm giơ ngón giữa, mọe nó, ngươi chỉ muốn đánh ta thôi đúng không?

Ta đã sớm đoán được tâm tư của ngươi rồi!

Y lười nhiều lời thêm nữa, chỉ hỏi: "Bệ hạ, Võ Hoàng đâu rồi?"

Về phần vành mắt bằm đen thì cứ cho nó bầm đen đi thôi!

Dù sao đợi chút nữa liền tan ấy mà!

Thế nhưng chờ khi thấy Tô Vũ lại ghi hình, lòng y quả thực mệt mỏi cực kỳ, đậu xanh, ngươi thật sự không phải là người, tự mình đánh ta rồi còn muốn thu hình lại, giữ cho ta chút thể điện được không?

Tô Vũ không thèm để ý, hắn vừa nghe được tin bát quái lớn!

Tâm tình trong nháy mắt vui vẻ hơn rất nhiều.

Đương nhiên việc này còn phải chờ kiểm chứng, chưa chắc đó đã là thật.

Bất quá, ta tình nguyện tin mọi thứ là thật, bát quái lớn như thế mới đủ cẩu huyết, đổi thành lý do khác ví dụ như Võ Hoàng giết huynh đệ của Võ Vương hay Võ Hoàng đã từng hạ nhục Võ Vương đều không có ý nghĩa gì cả.

Cẩu huyết mới vuil Tâm trạng Tô Vũ không tệ, hắn mau chóng đi tới chỗ sâu trong thiên địa, vừa đi vừa nói: "Lão bị nhốt nhiều năm, bây giờ đã chạy mất không còn bóng dáng rồi! So với đám Thiên Diệt thì lão còn bị nhốt lâu hơn, nay được thả ra, dễ gì mà không chạy đi chơi?

Không sao, chờ lão chơi chán thì sẽ tới tìm ta ngay, dù sao lão vẫn còn nợ ta ba vị chủ nhân quy tắc!"

Đại Chu Vương gật gật đầu, lại hỏi: "Bệ hạ thật sự muốn xuất thủ với vạn tộc sao? Nếu đã thế thì xử lý Thần Hoàng Phi trước rồi nói tiếp, đừng tự tìm phiền toái cho mình"

Đây chính là bồi dưỡng ra cường địch cho bản thân.

Bình Luận (0)
Comment