"Nhất định phải đánh vạn tộc nhưng cũng cần có sách lược!" Tô Vũ cười nói: "Chỗ Thần Hoàng Phi ta sẽ tự có sắp xếp! Ta nói ta không đánh Tội tộc nhưng ta đâu có bảo vạn tộc không đánh Tội tộc? Đây là chuyện của bọn họ, không có quan hệ gì với ta cả"
Lòng Đại Chu Vương khẽ nhúc nhích!
Tô Vũ cười nhạt nói tiếp: "Ta đã nói ta sẽ không tiếp nhận vạn tộc quy hàng, đây là lời nói thật, cừu hận giữa chúng ta không cách nào hóa giải! Nhân tộc trong 500 năm qua đã tử trận bao nhiêu người, ta nghĩ, Đại Chu Vương rõ ràng hơn ta nhiều!"
Đại Chu Vương trầm mặc hỏi lâu mới gật đâu: "Quả thật đã chết rất nhiều người!"
Rất nhiều, rất rất nhiều!
Đây là huyết hải thâm cừu!
Tô Vũ tiếp tục nói: "Lời này của ta cũng đoạn mất đường lui của vạn tộc, đôi bên chỉ có thể sống mái với nhau! Cứ như vậy, một khi đã chiến thì sẽ là tử chiến! Nhưng tử chiến cũng có yếu tố khác nhau! Tử chiến với ta hay là tử chiến với Tội tộc, để chúng tiến nhập Địa Ngục Môn rồi tìm cơ hội giết ra?"
Đại Chu Vương chấn động trong lòng!
Tô Vũ nheo mắt, nói: "Ngươi cảm thấy ta khó đối phó hơn hay là Tội tộc khó đối phó hơn? Tội tộc có thể đi vào Địa Ngục Môn, vậy bọn họ cũng có thể chứ? Hẳn là có thể!
Tiến vào thì nguy hiểm lớn hơn hay là ở bên ngoài bị ta vây giết sẽ nguy hiểm hơn?"
Hắn bật cười: "Đương nhiên, điều này phải xem phán đoán của bọn họ! Có lẽ họ cảm thấy ta dễ đối phó hơn, vậy liền chọn tử chiến với ta, ta không ngại điều đó!"
Đại Chu Vương đã hoàn toàn lý giải tâm tư của Tô Vũ!
Tô Vũ muốn đuổi sói nuốt hổi Mấu chốt ở chỗ, độ khó của việc này rất lớn.
Bên trong Địa Ngục Môn cũng vô cùng nguy hiểm, liệu vạn tộc sẽ lựa chọn đi giết Tội tộc, xông vào Địa Ngục Môn tranh thủ một chút hi vọng sống, hay là sẽ tử chiến đến cùng với Tô Vũ?
Tới chính Tô Vũ cũng không có cách nào xác định đáp án.
"Nhưng chẳng phải bệ hạ nói sẽ không để cho vạn tộc quấy nhiễu Bách Chiến đánh Tội tộc sao?"
"Đương nhiên!" Tô Vũ đáp: "Vạn tộc đâu có đi quấy rối Bách Chiến mà là đi đối phó Tội tộc, hoàn toàn không hề xung đột với lời ta nói! Ngươi thấy đúng không?"
Đại Chu Vương ngẫm nghĩ rồi gật gật đầu.
Tô Vũ tiếp tục nói: "Chó cắn chó mà thôi, chẳng lẽ chúng ta còn phải lôi kéo cho chó đánh nhau? Đây không phải là rảnh đến phát hoảng rồi à? Bách Chiến còn phải cám ơn ta giúp hắn một tay ấy chứ"
Đại Chu Vương không biết Bách Chiến liệu có cảm tạ hay không nhưng y biết, nếu là y thì bảo đảm sẽ cảm tạ cả nhà Tô Vũ!
Tô Vũ lại muốn làm kẻ xấu!
Hạng người chuyên đi hố kẻ lương thiện!
Bây giờ nhìn lại Bách Chiến, quả nhiên hắn ta hiền lành hơn Tô Vũ nhiều, Tô Vũ thật xấu xa!
Đối với vạn tộc, Tô Vũ đã suy nghĩ kế hoạch chu toàn.
Đương nhiên, đối phương chưa chắc sẽ hành sự dựa theo kế hoạch của mình. Hắn có hai dự định, thứ nhất là sẽ trực tiếp xử lý đối phương, thứ hai, đuổi sói nuốt hổi Nếu vạn tộc vẫn do đám Nguyệt Thiên Tôn chủ trì thì Tô Vũ sẽ thực hiện dự định thứ nhất.
Nhưng bây giờ lại do mấy người Thiên Cổ và Thần Hoàng Phi đứng đầu.
Đã như vậy thì chỉ có thể áp dụng khả năng thứ hai, không phải do đám Thiên Cổ ngu xuẩn hơn, mà là bọn hắn cũng biết Tô Vũ rất khó chơi.
Mấy gia hỏa lão bối thâm căn cố đế sẽ nghĩ Tô Vũ còn trẻ tuổi, thực lực không bằng họ, còn không phải chủ nhân quy tắc, bọn hắn từng thấy qua vô số chủ nhân quy tắc nên luôn cảm thấy bây giờ Tô Vũ tiến bộ nhanh nhưng không có nghĩa là tương lai cũng như thế.
Mà Thiên Cổ lại ăn thiệt thòi quá nhiều trong tay Tô Vũ.
Họ tận mắt thấy chỉ trong thời gian cực ngắn Tô Vũ từ Đằng Không đạt đến tình trạng bây giờ, mà trong khi hắn còn là Đằng Không, vô số Nhật Nguyệt Vĩnh Hằng đi giết đều không thể giết được hắn. Hắn tựa như sự tồn tại không gì không làm được.
Từ sâu trong nội tâm, bọn họ càng sợ Tô Vũ hơn.
Lúc này, Nhân Chủ Ấn lại một lần nữa trở vẻ với Tô Vũ.
Nhìn thấy Nhân Chủ Ấn, Tô Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong nháy mắt bỗng nhiên hắn có vài ý nghĩ, ta lấy Nhân Chủ Ấn làm căn cơ khai thiên, Tử Linh Chi Chủ mượn thời không trường hà để khai thiên vậy còn thời không trường hà thì sao?
Dù sao cũng phải có cơ sở chứ?
Không có khả năng tự dưng lại biến ra đại đạo được.
Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là cố định Hỗn Độn?
Tô Vũ nhìn một hồi sau đó không suy nghĩ sâu thêm nữa, đến bây giờ, hắn cũng chưa từng đến bất luận một mặt nào của thời không trường hà. Có người nói rằng thời không trường hà là vạn đạo tụ hợp nhưng bây giờ Tô Vũ cũng mơ hỏ hiểu rõ một chút, đại đạo chủ thể của thời không trường hà có thể là Trụ đạo.
Ở bên trong trường hà giống như ở trong thiên địa của Tô Vũ, kỳ thật, Thời Gian Chỉ Chủ thật sự có thể khống chế tốc độ dòng chảy của thời gian, đương nhiên là so sánh VỚI.
Kỳ thực Tô Vũ cũng có thể miễn cưỡng làm được điều đó.
Tỉ như ở trong thiên địa của mình đồng thời trồng một loại cây, hắn có thể thúc đẩy một cái cây trong đó, như vậy liền có thể so sánh chênh lệch về thời gian. Tốc độ thời gian thực chất đều đồng dạng nhưng nó sẽ tạo thành một loại khác biệt tương đối về tốc độ thời gian trôi đi.
Loại thuyết tương đối này quả thực khá thú vị.
Nếu cố ý thúc đẩy một cái cây thì sẽ khiến cho những cây sinh trưởng bình thường cảm thấy tốc độ thời gian của gốc cây kia tăng nhanh hơn, còn nếu là gốc cây được thúc đẩy thì nó chỉ cảm thấy tốc độ thời gian của mình rất bình thường, còn những cây khác lại có tốc độ thời gian giảm đi.
Đây có khả năng chính là đại đạo chủ thể của thời không trường hà.
Giống như Trách nhiệm đại đạo của Nhân Hoàng, Tử vong đại đạo của Tử Linh Chi Chủ.
Thứ mà Tô Vũ theo đuổi không khác Thời Gian Chi Chủ cho lắm, không đơn thuần chỉ là truy cầu một loại đại đạo nào đó đạt đến cực hạn, có thể có am hiểu nhưng sẽ không quá 'lạnh nhạt với các đầu đại đạo còn lại.
Lúc này Tô Vũ nhìn Nhân Chủ Ấn, bỗng nhiên lại suy tư hỏi lâu.
Thế là một đám người đều chăm chú nhìn Tô Vũ.
Chỉ thấy Tô Vũ đứng trước cổng do Nhân Chủ Ấn mở, ngẩng đâu nhìn lên trời, cứ như vậy một hỏi, ai nấy đều thầm hoảng hốt. Bỗng nhiên, thiên địa hơi mở rộng, trong hư không có một đầu lực lượng đại đạo hiện ra.
Lực lượng đại đạo kia quét qua, tất cả mọi người chấn động trong lòng, đột nhiên cảm giác được họ giống như đã cách xa Tô Vũ cả một thời không. Họ cảm giác bản thân mới đi qua vài giây mà lại cảm thấy Tô Vũ bên kia đã trải qua thật lâu.
Cảm giác cực kỳ phức tạp!
"Thời gian!"
Có người thì thào một tiếng, kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc Tô Vũ đang cảm ngộ thứ gì?
Ngươi chỉ đi đường thôi mà cũng có thể cảm ngộ sao?
Đại Chu Vương cùng đi vào cửa với Tô Vũ, lúc này y cũng há hốc miệng kinh ngạc, không rõ tình huống gì đang xảy ra.
Chuyện gì thế?
Vừa mới hàn huyên bát quái, sao ngươi lại đột nhiên ngộ đạo luôn rồi?
Mà ở trong Nhân Chủ Ấn, những cường giả đỉnh cấp kia đều rung động khó hiểu, nhiều khi Tô Vũ ngộ đạo đều xảy ra vô cùng bất ngờ, cổ quái vô cùng, đang vui vẻ nói chuyện phiếm, hắn lại có thể nghĩ tới rất nhiều thứ, sau đó, hắn liền minh ngộ!
Đúng là không có cách nào nói rõ lí lẽ!
Tâm tình Đại Chu Vương cũng rất phức tạp, một mực chờ Tô Vũ mở mắt rồi mới lên tiếng: "Bệ hạ lại ngộ đạo rồi à?"
"Ngộ đạo?"
Tô Vũ nhìn lên bầu trời rồi lại nhìn những người khác, cười nói: "Không tính là thế, đây đâu thể xem là ngộ đạo! Chỉ là chút cảm ngộ, chút cảm xúc về đại đạo mà thôi, vậy mà cũng gọi là ngộ đạo ư?"
Tô Vũ bật cười.
Thật sự không tính!
Vừa rồi chỉ là ý tưởng của hắn đột phát, thử tiến hành chia cắt thời gian với thiên địa của mình, tỉ như để chỗ Vạn Thiên Thánh trôi qua ba ngày mà phía bên mình thì mới chỉ mới một ngày.
Làm như vậy sẽ tạo thành chênh lệch về tốc độ thời gian, đương nhiên bên chỗ Tô Vũ thì có thời gian tương đương với vạn giới.
Muốn vạn giới trôi qua một ngày mà chỗ Tô Vũ đã là 10 ngày thì thật sự rất khó, nhưng một hai ngày hoặc nhiều lắm là ba ngày thì Tô Vũ vẫn miễn cưỡng làm được, có điều hắn không thể duy trì lâu dài.
Hắn còn phải khống chế thời gian của vạn giới nên độ khó sẽ tăng lên rất nhiều.
Những người khác nhìn Tô Vũ bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Nhìn xem, cái gì mới gọi là thiên tài.
Tô Vũ chính là như thết Hắn thật sự là thiên tài đến yêu nghiệt, mà Tô Vũ còn có tư duy cực kỳ độc đáo, bất kỳ cái gì hắn cũng dám nghĩ, hệt như thiên mã hành không, có lẽ bởi vì hắn còn trẻ, hắn dám nghĩ và cũng dám làm, năng lực thực tiễn mạnh hơn bất cứ một ai khác.