Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3345 - Chương 3345: Tiến Bộ Rất Nhiều.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3345: Tiến Bộ Rất Nhiều.
 

"Chúc mừng bệ hạt"

Lúc này, mọi người rối rít chúc mừng, Tô Vũ xua tay: "Đừng làm quá lên như vậy, chỉ là cảm ngộ thông thường thôi, chẳng đáng để chúc mừng. Ta cảm ngộ đại đạo còn rất nông cạn, còn cần chư vị cùng ta tiến bộ mới được!"

Đây không tính là lời khiêm tốn khách sáo, Tô Vũ am hiểu nhiều nhưng lại không tinh, đại đạo của hắn kỳ thật đều rất nhỏ yếu.

Thời Gian Chi Chủ là vạn đạo, Tô Vũ cũng thế.

Nhưng đại đạo của Thời Gian Chi Chủ là sông lớn, trong khi của Tô Vũ chỉ là một ống nước nhô.

Hai người đều có thể trở thành chủ nhân quy tắc, nhưng thực tế lại cách biệt cả một trời một vực.

Nếu Thời Gian Chi Chủ có ở đây thì khả năng chỉ cần một hơi là đã thổi chết Tô Vũ.

Đương nhiên, Tô Vũ tiến bộ nhanh không phải bởi vì hắn có thiên phú mạnh hơn đối phương, mà là đối phương đã đạt đến mức cực hạn còn Tô Vũ vẫn chỉ là mới bắt đầu, giai đoạn ban đầu nhất định sẽ tiến bộ nhanh hơn là ở thời đỉnh cao.

Bây giờ, hắn vẫn trông cậy vào việc mọi người cùng hắn cảm ngộ đại đạo, giúp hắn hoàn thiện đại đạo.

Mọi người tiến bộ thì hắn mới có thể tiến lên.

Đây cũng là điều mà tất cả người khai thiên đang làm.

Hình như chỉ mỗi Văn Vương không như thế, chẳng biết là y mở thiên địa gì, còn Nhân Hoàng thì chưa bắt đầu đã kết thúc.

Vạn Thiên Thánh cười nói: "Ngươi đã mong muốn như vậy, chúng ta cũng vui lòng!"

Đây quả thực cũng là nguyện vọng của mọi người.

Tô Vũ trêu chọc: "Ngài thì thôi đi vậy, đừng nói với ta những lời này, ngài mà rảnh thì giúp ta hoàn thiện một chút thất tình lục dục trong thiên địa của ta đi!"

Lão Vạn đâu có dung đạo!

Nói cái rắm ấy!

Bất quá ông thực sự có thể giúp hắn hoàn thiện một phần đại đạo.

Nhân đạo của ông và trong thiên địa của Tô Vũ thật sự chênh lệch không hề nhỏ, hắn giết rất nhiều cường tộc nhưng rất ít giết Nhân tộc. Về phần Ngục Vương nhất mạch, Tô Vũ giết cũng không được mấy tên để có thể lấp đầy đại đạo.

Vạn Thiên Thánh đáp: "Tất nhiên rồi, chờ đại đạo của bệ hạ có thể tiếp nhận lực lượng bộc phát mạnh hơn, sinh ra một tôn chủ nhân quy tắc chân chính, khi đó, chúng ta sẽ mang theo đại đạo trong thời không trường hà dung nhập vào với bệ hạ, làm vậy thì tất cả đều sẽ có thể tăng lên!"

Chủ nhân quy tắc...

Tô Vũ nghĩ đến mấy chữ này bèn nhìn về phía Nam Vương, hiếu kỳ hỏi: "Nam Vương, bây giờ ngài cảm thấy thực lực bản thân như thế nào?"

Gần đây hẳn là Nam Vương cũng tăng lên chứ nhỉ?

Tô Vũ không quá để ý, hắn rất ít khi chủ động dò xét thực lực của cường giả dung nhập đại đạo của mình, hành vi đó khiến người ta không còn có chút bí mật nào. Tô Vũ chán ghét loại cảm giác này, mà bất kỳ tu giả nào cũng đều sẽ chán ghét.

Nam Vương vẫn cao lãnh như trước, ở chỗ Tô Vũ, trước hay sau phục sinh thì bà đều rất ít nói.

Đương nhiên, thỉnh thoảng bà sẽ toát ra cảm xúc tình thương của người mẹ đối với Tô Vũ, làm cho Tô Vũ rất bó tay nhưng lại khó mà nói cái gì.

Ai bảo lần đầu tiên gặp Nam Vương, hắn đã vờ vịt gọi bà ấy là sư nương, dụ đối phương bán mạng cho mình.

Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng!

Bấy giò, nghe thấy Tô Vũ hỏi, Nam Vương lại lộ ra ánh mắt trìu mến như người mẹ nhìn cậu con trai bảo bối nhà mình. Ở trong mắt Nam Vương, Tô Vũ vẫn là đứa trê mặt ngoài cường đại, nội tâm mềm yếu như lần đầu gặp gỡ.

Hết thảy sự cường đại, bá đạo, phách lối mà Tô Vũ thể hiện, theo Nam Vương nghĩ đều chỉ là ngụy trang.

Tô Vũ còn nhỏ tuổi, thực sự chỉ là một đứa trẻ, trong mắt bà hắn vẫn là bảo bảo nhỏ bé.

Vì giữ gìn uy nghiêm của Tô Vũ nên bà không biểu lộ quá rõ ràng, nhưng vài người tinh ý vẫn có thể cảm nhận được, mỗi lần như vậy cả đám đều ráng nén cười không thôi.

Tô Vũ rất ít khi ăn thiệt thòi, nhưng đứng trước ánh mắt người mẹ dịu dàng của Nam Vương, Tô Vũ có muốn kháng cự cũng chẳng có cách nảo.

Lúc này, Nam Vương nhìn Tô Vũ, lộ ra nụ cười nhàn nhạt hơi cứng ngắc: "Cũng không tệ lắm, thiên địa của bệ hạ mở rộng, chúng ta chính là nước lên thì thuyền lên, chỉ có điều thiên địa mở rộng ra thì nắm giữ đại đạo càng khó hơn một chút!"

Nam Vương lại nói: "Cho nên, hiện tại mới là thời cơ tốt nhất để nắm giữ đại đạo... Ta cảm thấy ta sắp tấn cấp rồi!"

Tô Vũ gật đâu: "Ta cũng có chút ít cảm giác, nhưng ta cảm thấy ngài vẫn chưa thực sự chưởng khống Tiên (roi) đạo! Nam Vương, ngài còn binh khí gì khác không?"

Lúc trước Nam Vương dung nhập đại đạo tương đối đặc thù, là Tiên đạo.

Bất quá hình như hắn chưa từng thấy bà dùng roi.

"Không cần" Nam Vương thần nhiên nói: "Binh khí đều là ngoại vật, đại đạo thì ta chỉ cân cái này!"

Tô Vũ thử khuyên: "Lâu như vậy rồi mà ngài vẫn không thể nắm giữ Tiên đạo, không phải là có vấn đề gì chứ, có vấn đề thì có thể nói với ta"

Nam Vương trầm mặc nhìn hắn, nhìn tới nỗi Tô Vũ hơi ái ngại, thật sự có vấn đề ư?

Nam Vương cực kỳ muộn phiền, ngập ngừng nhắc nhớ: "Bệ hạ, chúng ta phục sinh...

mới chưa tới một tháng!"

Thật sự lâu lắm rồi sao?

Lời Tô Vũ nói khiến mọi người cảm thấy như thể đã đi qua mấy trăm năm, lâu như vậy mà Nam Vương vẫn chưa nắm giữ được đại đạo.

Trời ạ, mới chỉ mấy ngày thôi mà.

Tô Vũ sững sờ, ngớ ra: "Ồ, cũng phải! Ta cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, hóa ra còn chưa tới một tháng hả?"

Mọi người đều cảm thấy tim mình mệt mỏi quá.

Đúng vậy, chưa tới một tháng!

Mọi người phục sinh xong chưa được mấy ngày thì Tô Vũ đã lên thượng giới, tới đó rất nhanh hắn lại bắt đầu ra tay với Ngục Vương nhất mạch, đánh xong đối phương thì hắn tiếp tục trù bị cho chuyện giải phong.

Cho tới lúc hắn trở lại bên này, kỳ thật cũng chỉ mất ngần ấy thời gian.

Thật sự lâu lắm sao?

Một đám người đều câm nín.

Tô Vũ hơi xấu hổ, vì sao ta lại cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu nhỉ? Hắn thấy vê mặt mọi người đầy bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói: "Bây giờ ta không có khái niệm gì về thời gian, chẳng qua là ta cảm thấy từ sau khi mọi người phục sinh đến bây giờ, thực lực của ta đã tiến bộ rất nhiều, cho nên mới cho rằng mọi người cũng giống mình!"

Khá lắm!

Tiến bộ rất nhiều là có ý gì?

Sau khi Tô Vũ khai thiên liền có thể chiến với Hỗn Độn Long.

Về sau, mấy vị Nam Vương mới phục sinh.

Nói cách khác, Tô Vũ cảm thấy nếu so sánh với trước thì thực lực của hắn đã có tiến bộ rất lớn, lớn đến mức hắn còn chẳng buồn để ý đến vấn đề thời gian.

Rốt cuộc bây giờ Tô Vũ mạnh đến mức nào?

Lúc này, người thông minh thì không hỏi gì, nhưng kẻ mãng phu thì không nhịn được, Thiên Diệt tò mò lên tiếng: "Bệ hạ, vậy bây giờ ngài mạnh đến mức nào? Có thể đánh Bách Chiến không?"

Tô Vũ giơ tay ra dấu suyt một cái: "Dò xét thực lực người khác là không tốt, hiểu chưa?"

"Bệ hạ, không thể nói như thế, phải đi kích thích mọi người chút mới được!"

Thiên Diệt cười ha hả: "Bệ hạ là người đứng đầu của chúng ta, nếu bệ hạ còn không đánh lại Hồng Mông lão đại, chẳng phải là quá mất mặt à?"

Tô Vũ bật cười, thấy không ít người hứng thú, hoặc nên nói là chờ mong, hắn bèn trả lời thật lòng: "Còn phải xem là ở đâu. Trong thiên địa của ta, ta cảm thấy khắp vạn giới này không có ai mà ta không dám đánh, về phần có thể thắng hay không thì khó mà nói, nhưng ít nhất ta dám chiến!"

Mọi người giật mình!

Tô Vũ tiếp tục nói: "Nhưng nếu ở bên ngoài, kỳ thật thực lực của ta lại không tính quá mạnh!"

Hắn cân nhắc chốc lát rồi mới nói: "Ta chưa giao thủ với chủ nhân quy tắc thực thụ nhưng nếu thật sự phải cân nhắc so sánh, sau khi rời khỏi đây, có lẽ ta có thể chiến cùng Thần Hoàng Phi, nhưng hẳn là không địch lại Bách Chiến và Võ Hoàng!"

Mọi người lại giật mình lần nữa!

Dù sao thì đó cũng là cấp bậc chủ nhân quy tắc, khó trách Tô Vũ nói gần đây thực lực của hắn tiến bộ rất nhanh, nhanh đến mức hắn đều xem nhẹ thời gian.

Bình Luận (0)
Comment