Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3349 - Chương 3349: Tự Tìm Lý Do Cho Bản Thân.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3349: Tự Tìm Lý Do Cho Bản Thân.
 

Đại quân Nhân tộc đã tới.

Khí tức từ sáu vị cường giả Thiên Tôn tung hoành.

Có người kiêng ky dè dặt, những cũng có kẻ vô cùng kích động, ví như Hoang Thiên Tôn, lão cắn răng đề xuất: "Tô Vũ không đến! Chỉ có sáu Thiên Tôn thôi, không bằng thừa cơ...

Lão muốn nói là thừa cơ giết ra ngoài.

Bên phía vạn tộc có không ít cường giả.

Tiên tộc có Thánh Hầu, Đạo Thiên Tôn, Nguyên Mục, cộng thêm lão sẽ là 4 vị Thiên Tôn, Thần tộc có 2 vị Thiên Tôn, một vị chủ nhân quy tắc. Minh, Phượng, Long còn có 3 vị nữa, nhiều cường giả như vậy muốn đánh 6 vị Thiên Tôn chẳng lẽ còn không đơn giản sao?

Dù Thiên Mệnh tập hợp với phe Tô Vũ thì bên kia cũng chỉ có 7 vị!

Để chém giết 7 vị Thiên Tôn, dù cho họ phải chịu tổn thất nặng nề thì bên phía Tô Vũ cũng sẽ hao tổn nhiều chiến lực.

Dưới trướng Tô Vũ liệu có còn Thiên Tôn nữa không?

Lão mới nói được một nửa, Thiên Cổ và Thần Hoàng Phi đã đỏng thanh quát: "Không thể!

Hoang Thiên Tôn bị đè nén nên hơi khó chịu, vì sao không thể?

Tô Vũ quá mức càn rỡ, Võ Hoàng đã rời đi mà hắn lại không đến, một khi bộc phát đại chiến thì lúc này có thêm hai vị chủ nhân quy tắc cùng Nguyệt Chiến của Ngục Vương nhất mạch, muốn hủy diệt Nhân tộc cũng không phải là không được!

Hoang Thiên Tôn cảm nhận được đâu chỉ có Tô Vũ không đến, cả Bách Chiến cũng không có mặt!

Nhân tộc quả là khinh địch!

Hai vị Nhân Chủ thế mà đều không tham chiến.

Hai vị này không đến lại muốn đối phó với họ và Ngục Vương nhất mạch, thật sự không sợ thua cắm đầu sao?

"Tại sao?"

Sắc mặt Hoang Thiên Tôn vô cùng âm trầm: "Hai vị, đây là cuộc chiến chủng tộc đã kéo dài hơn mười vạn năm! Quan hệ tới tồn vong của cả chủng tộc! Chúng ta và Nhân tộc đã không thể cứu vãn được nữa"

Rốt cuộc các ngươi nghĩ như thế nào?

Sợ Tô Vũ rồi à?

Phải, lão cũng rất lo lắng.

Nhưng dẫu lo lắng đến mấy thì lúc này cũng phải ra sức liều mạng chiến một trận!

Giết cho Nhân tộc người ngã ngựa đổ, để Nhân tộc biết vạn tộc tung hoành vạn giới hơn mười vạn năm bất diệt, không phải là thứ mà một mình Tô Vũ có thể diệt nổi!

Thiên Cổ hơi nhíu mày: "Được rồi, Hoang, chúng ta biết đây là thời khắc sinh tử tồn vong! Bất quá hãy chờ một chút! Ngươi thật sự cho rằng Tô Vũ sẽ để cho người của hắn đi tìm cái chết sao? Ngươi không thấy Thông Thiên đang ở đây ư? Thông Thiên mở cổng ra, ngươi biết sẽ có người nào xuất hiện không?"

Tô Vũ càn rỡ đến mấy thì cũng sẽ không lấy tính mạng của người dưới trướng ra trêu đùa, huống chỉ đó đều là nội tình của hắn.

Khi bùng nổ đại chiến, lập tức sẽ có cường giả tới chỉ viện.

Thiên Cổ khẽ nói: "Tô Vũ không đến, đại biểu hắn chỉ muốn bao vây chứ không phải quyết chiến, chúng ta còn có cơ hội! Có thể tiếp tục thương lượng!"

"Hửm?" Hoang Thiên Tôn hơi khó chịu, đến lúc này mà còn thương lượng cái gì?

Bất quá Tô Vũ không đến... Là có ý đồ gì ư?

Hoang Thiên Tôn cũng rơi vào trầm tư.

Mà đối diện, trong đại quân Nhân tộc, Đại Chu Vương bước ra, đạp không mà đi, sau lưng y, từng đạo khí tức Hợp Đạo tung hoành.

Đại Chu Vương nhìn về phía Nhân Sơn quen thuộc, y đã từng thấy ngọn núi này rồi.

Đương nhiên, dựa theo cách nói của y thì y chưa từng tới thượng giới.

Lần trước dĩ nhiên là không tính.

Lúc này, Đại Chu Vương nhìn về phía Nhân Sơn, ánh mắt hơi có vẻ phức tạp, đây là nơi năm đó Nhân tộc chuẩn bị dùng để kiến tạo Hoàng Đình, khi ấy Nhân Hoàng đã chuẩn bị dọn đi rồi, không tiếp tục lấy Tinh Vũ phủ đệ làm căn cơ nữa.

Tinh Vũ phủ đệ chỉ có thể dùng làm hành cung.

Nhưng còn chưa kịp dọn đến thì Nhân tộc đã xảy ra chuyện!

Từng suy nghĩ hiển hiện trong đầu Đại Chu Vương, đến hôm nay, những sự kiện trong mười vạn năm qua vẫn còn luôn quanh quẩn trong đầu y. Nhân tộc đã triển đấu quá nhiều năm với vạn tộc.

Ám vệ mà Nhân Hoàng lưu lại đều tổn thất hầu như không còn.

Hết thảy hậu chiêu đều đã tan biến.

Triều tịch này nếu Nhân tộc vẫn không thắng thì việc Nhân Hoàng chinh chiến suốt mười vạn năm qua đều trở nên vô ý nghĩa.

Đây đã là cơ hội cuối cùng!

Cũng may triều tịch này có Tô Vũ.

Bằng không, Đại Chu Vương sẽ rất hổ thẹn với giao phó của Nhân Hoàng.

Thực lực vạn tộc vốn rất mạnh, nhưng tâm lý của họ đã bị bào mòn dần dân, bởi vì đối thủ của họ là Tô Vũ.

Đại Chu Vương đi tới trước mặt mọi người, đơn độc đối diện với Nhân Sơn, y nhìn về phía những cường giả trên Nhân Sơn, nhìn đáy mắt âm trầm có chút sợ hãi của mấy vị Thiên Tôn, bỗng nhiên y nở nụ cười.

"Chư vị, mười vạn năm rồi!"

Đại Chu Vương khẽ cười: "Mười vạn năm qua, mười đời Nhân Chủ có tám vị chết trong tay các ngươi! Binh Quật, Đan Ngọc, Dân Sơn, Trấn Bắc, Định Nam cũng đều đã chết..."

Đại Chu Vương thở dài: "Nợ máu chất thành đống!"

"Thượng Cổ vốn còn sót lại 109 vị Nhân Hầu! Nhưng bây giờ còn lại bao nhiêu?"

"Mười vạn năm qua, Nhân tộc sinh ra mấy trăm Hợp Đạo, giờ còn lại mấy người?"

"Vạn tộc đã giết bao nhiêu con dân, diệt bao nhiêu cường giả của Nhân tộc ta?"

"Thù này, dốc hết nước của thời không trường hà cũng khó mà dập tắt!"

Trên Nhân Sơn, Thiên Cổ bình tĩnh nói: "Đại Chu Vương, đây là chiến tranh! Nhân tộc các ngươi đã diệt bao nhiêu hào kiệt của các tộc? Giết bao nhiêu thiên tài của chúng ta? Từ Thượng Cổ đến nay, Nhân tộc một mực muốn bao trùm chư thiên! Các ngươi mới là kẻ xâm lược, còn chúng ta... chỉ là tự vệ!"

"Nhân tộc rung chuyển, Văn Vương, Võ Vương rời đi, Nhân Hoàng không cầu tự vệ, không lui giữ Nhân cảnh mà ngược lại dụng kế mang Hoàng của các tộc đi, còn muốn tiếp tục xưng bá chư thiên vạn năm, chúng ta chỉ là muốn phản kháng!"

Thanh âm của Thiên Cổ rung chấn thiên địa: "Chúng ta chỉ đang cầu sinh tồn!"

"Chúng ta cũng vì hậu thế mà chiến!"

"Đám tiền bối chúng ta bị Nhân tộc trấn áp, chúng ta chiến đấu mười vạn năm cũng chỉ hi vọng hậu bối sẽ không giống như chúng ta nữa, vừa ra đời liền thua kém một bậc!"

Thiên Cổ gào khàn cả giọng: "Chúng ta có lỗi gì sao?"

"Các ngươi mới là kẻ xâm lược!"

"Chư thiên này không phải chư thiên của Nhân tộc các ngươi!"

"Thiên địa này là thiên địa của vạn tộc, Nhân tộc cũng là một trong vạn tộc, vì sao cứ nhất mực phải chiếm lấy chư thiên?"

Đại Chu Vương quát lạnh: "Thiên Cổ, hết thảy những gì ngươi nói chỉ là suy nghĩ của riêng ngươi! Từ trước Thượng Cổ, trong thời Thái Cổ, thiên địa đã không đồng nhất thống, chinh chiến còn ít hay sao? Đã chết bao nhiêu cường giả, chết bao nhiêu thiên kiêu? Huống chỉ... trời này chính là trời của Nhân tộc ta! Đất này là đất của Nhân tộc ta"

"Tiên tộc, Thần tộc hay Ma tộc, ngược dòng tìm hiểu thuở Khai Thiên mà xem, các ngươi dám nói mình không xuất phát từ Nhân tộc sao?"

"Vạn tộc không phải chủng tộc hình người, phần lớn đều do cổ tộc Hỗn Độn diễn hóa.

Trời này không phải do bọn hắn mở mà là do Thời Gian Chi Chủ mở! Thời Gian Chi Chủ là Nhân tộc sao? Ta nghĩ... Đúng thế!"

Giọng của Đại Chu Vương vô cùng vang dội: "Cho nên Nhân tộc nhất thống mới là ý chí của thiên địa này! Bởi vì, chúng ta vốn là chủ!"

Đôi bên hô quát lẫn nhau, cũng coi là khiêu khích trước khi chiến đấu, tự nêu cho bản thân mình một lý do chính đáng.

Ai là chính thống?

Ai mang đại nghĩa?

Thiên Cổ nói: "Tô Vũ là người thông minh, dù giết đến mức cá chết lưới rách với chúng ta thì hắn cũng không thu hoạch được cái gì, phải biết rằng tiền bối của chúng ta còn đang ở trong thời không trường hà, họ sắp trở về rồi!"

"Lúc này Tô Vũ có liều mạng với chúng ta cũng vô ích thôi... Đại Chu Vương, ngươi cũng là người thông minh, vạn tộc còn có sức lực đánh một trận, có thể đập nồi dìm thuyền, hết thảy đều có khả năng!"

Thiên Cổ lựa chọn chủ động nhượng bộ: "Ta có thể hứa hẹn trước khi Tiên Hoàng và Nhân Hoàng trở về, vạn tộc sẽ cố thủ ở Vạn Tộc Sơn, tuyệt không ra khỏi núi! Chỉ cần Tô Vũ cũng cho chúng ta hứa hẹn tương tự... Dù các ngươi muốn phá võ thiên địa thì chúng ta cũng sẽ không ngăn cản, đôi bên đều thối lui một bước, thế nào?"

Chưa chiến mà đã nhượng bộ trước.

Khí thế lập tức rơi vào thế hạ phong, thậm chí vạn tộc sẽ mắng lão, hận lão, nhưng Thiên Cổ không thèm để ý.

Nếu có thể, lão vẫn không chút do dự chọn lựa như vậy.

Đáng tiếc lão biết rằng rất khó.

Quả nhiên, Đại Chu Vương lạnh lùng nói: "Ngươi cảm thấy có khả năng đó sao?"

Bình Luận (0)
Comment