Trên Nhân Sơn, Thần Hoàng Phi đã trở về, mà Thiên Mệnh và Lôi Bạo thì đã sớm dẫn người chạy trốn.
Hoang Thiên Tôn nhịn không được chất vấn: "Thiên Cổ, vì sao không lưu Thiên Mệnh cùng Lôi Bạo lại? Thừa dịp Nhân tộc chưa đánh tới, diệt chúng đã rồi lại nói, dù sao đó đều là kẻ địch!"
"Lời Tô Vũ nói ngươi cũng nghe được mà!" Hoang Thiên Tôn quát: "Ngươi đừng si tâm vọng tưởng có thể đầu nhập vào dưới trướng Tô Vũ... Không thể nào đâu! Dù Tô Vũ tiếp nhận một số người thì cũng không phải là chúng ta, càng không thể là Thiên Cổ ngươi!
Ngươi chấp chưởng Tiên tộc mười vạn năm, Nhân tộc chết trong tay ngươi không đến triệu vạn thì cũng phải cả trăm vạn!"
"Tô Vũ đã ở ngay trước mặt chư thiên nói rằng nợ máu trả bằng máu, ngươi còn muốn đầu hàng sao?"
Huyết hải thâm cừu!
Nợ máu chém giết mười vạn năm!
Mỗi một triều tịch, Nhân tộc chết trận phải hơn trăm triệu, mười vạn năm là mười lần triều tịch, chết bao nhiêu người thì chỉ sợ cũng không ai có thể thống kê nổi.
Tiên tộc là một trong ba đại cường tộc, Thiên Cổ thân là kẻ chấp chưởng, tự mình giết người có lẽ không nhiều nhưng toàn bộ món nợ đều phải ghi tạc trên đầu của lão, nợ máu ngập trời!
Bất luận kẻ nào cũng có thể đầu hàng Tô Vũ, nhưng Thiên Cổ thì không!
Mà lúc này, Thiên Cổ yên lặng nhìn về phía phương xa, không hề đáp lại.
Đầu hàng ư?
Lão không hề nghĩ tới điều đó, Tô Vũ không phải những người khác, hắn là Tô Vũ, hắn sẽ không bỏ qua cho người như lão. Thiên Cổ chỉ đang nghĩ, nếu thật sự chiến bại, liệu Tô Vũ có thể chỉ tru diệt những đầu đảng gây ra tội ác hay không...
Trong triều tịch này thực ra Tiên tộc không nảy sinh chiến tranh với Nhân tộc, bởi vì lúc trước họ vẫn là minh hữu trên danh nghĩa!
Kết thành đồng minh!
Cho nên, triều tịch này Tiên tộc cùng Nhân tộc không có thù hận quá lớn.
Đương nhiên, thế hệ trước thì khác, thù sâu tựa biển.
Lão đã suy nghĩ tới chuyện thất bại. Tuy rất bi quan nhưng cũng là tình hình thực tế.
Tô Vũ rất ít khi mang đại quân đi chém giết chính diện, một khi xuất hiện loại cục diện này, đại biểu Tô Vũ cảm thấy đây là thế cục nghiền ép.
Lão hiểu rất rõ Tô Vũ.
Tô Vũ cho rằng hắn có thể nghiền ép vạn tộc, thậm chí ở trong mắt Tô Vũ, khả năng Ngục Vương nhất mạch hay Bách Chiến trở mặt đều được hắn cân nhắc kĩ càng. Hắn chưa hẳn có thể địch nổi tam phương, nhưng hắn có lực lượng để bảo mệnh.
Dạng lực lượng này thì vạn tộc phải chiến như thế nào?
Làm thống soái, lão không nên e sợ khi còn chưa chiến, lão cũng không nên biểu hiện ra ngoài, nhưng Thiên Cổ biết sâu trong đáy lòng mình vẫn là sự tuyệt vọng và bi quan chồng chất.
Trận chiến này tất bại!
Dù là Thần Hoàng Phi phá cảnh thì vẫn thua không cần nghi ngờ!
Hoang Thiên Tôn chất vấn, lão chẳng hề để ý.
Giết Thiên Mệnh thì thế nào?
Diệt Mệnh tộc có thể thay đổi điều gì à?
Làm như vậy chỉ đoạn tuyệt một tia hi vọng cuối cùng, không phải hi vọng của lão mà là hi vọng của những Tiên tộc non trẻ.
"Chỉ cần chủng tộc còn thì vẫn còn có hi vọng!"
"Chỉ cần còn truyền thừa thì tân hỏa còn có thể bùng cháy!"
Thiên Cổ lặng yên suy nghĩ, nếu những lão bối, những cường giả như chúng ta chiến bại thì Tô Vũ ắt sẽ giết sạch.
Nhưng thế hệ mới sinh thì chưa hẳn!
Nếu khắp vạn giới đều chỉ còn lại Nhân tộc thì chẳng phải là ít đi rất nhiều niềm vui thú sao?
Diệt tộc... Thật sự sẽ diệt tộc, một khi Tiên Hoàng không chết mà trở về thì cũng chẳng cần bận tâm gì nữa.
"Cho nên, tộc ta vẫn có hi vọng bảo trụ"
Lão đang suy ngẫm xem sau khi chiến bại phải làm như thế nào mới cam đoan Tiên tộc không bị hủy diệt.
Lúc này xem ra vẫn có hi vọng, nhưng đối thủ là Tô Vũ, gia hỏa này vốn không theo lẽ thường, hết thảy mọi chuyện đều rất khó nói!
Thiên Cổ yên lặng nhìn ra ngoài một hỏi, bỗng nhiên, từng đạo khí tức phóng lên tận trời!
Đại quân Nhân tộc đến rồi!
Vạn giới dây dưa phân tranh mười vạn năm, cuối cùng cũng sắp tới lúc đi tới hồi kết.
Thiên Cổ cười đắng chát, lão đứng dậy, sau một khắc lão quát lên một tiếng lớn:
"Chuẩn bị chiến đấu!"
Dù bại thì cũng phải chiến!
Không thể để Nhân tộc khinh thường chúng ta!
Trên chiến trường, dù chết thì chúng ta vẫn là những anh hùng dám chiến đấu!
Giương cung bạt kiếm!
Ngày hôm nay trên thượng giới, khí tức Hợp Đạo tung hoành, ở Nhân Sơn, cường giả vạn tộc đều trở nên ngưng trọng.
Sợ ư?
Dĩ nhiên là có!
Dù vạn tộc có rất nhiều cường giả, Thiên Tôn cũng có một nhóm lớn, thậm chí họ còn xuất hiện một vị chủ nhân quy tắc, nhưng đối thủ của họ lại là Tô Vũ!
Một gia hỏa không ngừng sáng tạo kỳ tích.
Một sự tồn tại không ngừng nghịch chuyển cục diện, khiến cho Ngục Vương nhất mạch với vô số cường giả kém chút đã bị hủy diệt hoàn toàn.
Vạn tộc để mắt tới Ngục Vương nhất mạch, rõ ràng là vì ý đồ của Tô Vũ.
Mà khi Tô Vũ và đám Lam Thiên xuất hiện, dẫu có là kẻ ngu đi nữa thì cũng hiểu rõ hết thảy đều là mưu kế của hắn. Hắn cố ý dẫn dụ Ngục Vương nhất mạch, bức cường giả của chúng bại lộ.
Trên Nhân Sơn, Đạo Thiên Tôn đề nghị: "Thiên Cổ, chúng ta nên liên thủ với Ngục Vương nhất mạch!"
Một khi liên thủ thì mới có hi vọng.
Kỳ thật, cho tới bây giờ, phía Tô Vũ cũng không triển lộ ra thực lực có thể hủy diệt vạn tộc, nhưng gống như Thiên Cổ, mọi người đều rất e ngại đối với hắn.
E ngại trên tâm lý!
Bởi vì Tô Vũ chưa tới thượng giới mấy lần, nhưng vừa đến thì đã hủy diệt Long tộc, phá đảo Đạo Nguyên chi địa, giải cứu Bách Chiến, khuấy lên sóng gió chân đạo - ngụy đạo, hủy diệt nhiều vị Thiên Tôn của Ngục Vương...
Cho nên lần này khi Tô Vũ còn chưa tới thì mọi người đã cảm thấy sợ hãi.
Điểm này cũng không giống khi đánh với Bách Chiến, bởi vì dù Bách Chiến mạnh nhưng hắn ta lại không giết quá nhiều cường giả vạn tộc.
Tô Vũ chưa đánh được mấy trận mà cường giả vạn tộc lại bị hắn giết vô kể.
Liên thủ với Ngục Vương nhất mạch ư?
Thiên Cổ nhìn đỉnh Nhân Sơn sừng sững, lão vẫn không mở miệng.
Liên thủ sao?
Có thể liên thủ được không?
Lão không nói gì mà bên chỗ Thần tộc, Nguyệt Thiên Tôn vừa khôi phục nhục thân không lâu nhìn về phía Thần Hoàng Phi, khẽ hỏi: "Hoàng phi, ngài có nắm chắc không?"
Đây là người mạnh nhất vạn tộc bây giờ!
Vừa rồi bà nói rằng bà đã tiếp dẫn đại đạo, thành công khôi phục cảnh giới chủ nhân quy tắc, châm chọc thay là Tô Vũ muốn tới hỗ trợ hủy diệt địch nhân của bọn họ, thật đáng châm chọc!
Cũng chính vì vậy, vạn tộc lại càng lo lắng hơn.
Tô Vũ không nắm chắc, hắn sẽ giúp Thần Hoàng Phi ư?
Điều này không hợp logic!
Huống chi, bên phía Tô Vũ còn có Võ Hoàng cơ mài!
Thần Hoàng Phi tất nhiên không địch nổi Võ Hoàng.
Bà im lặng không đáp.
Nắm chắc ư? Nắm chắc cái gì cơ?
Là tự tin có thể đối phó với Tô Vũ hay là có niềm tin đối phó được Võ Hoàng?
Hôm qua Võ Hoàng phá phong, khí tức lay trời, nhưng mà ở ngay tại nơi cách lão không xa, Tô Vũ vẫn vô cùng bình tĩnh tự nhiên, một khắc này, nếu Võ Hoàng thật sự muốn ra tay với Tô Vũ thì liệu hắn có nắm chắc không?
Thần Hoàng Phi cảm nhận được, lúc ấy Võ Hoàng vừa phá phong, rõ ràng là tràn đầy tức giận cùng oán khí với Tô Vũ, nhưng rất nhanh Võ Hoàng lại chạy mất, căn bản không có ý định tìm Tô Vũ gây phiền phức.
Là bởi vì Tô Vũ giúp lão giải phong ư?
Không!
Thần Hoàng Phi không muốn nghĩ tiếp, bởi vì điều này rất đáng sợ, Tô Vũ mới bao nhiêu tuổi chứ?
Hắn có tư cách gì mà có thể địch nổi Võ Hoàng?
Từng suy nghĩ hiển hiện trong đầu Thần Hoàng Phi.
Về chuyện đáp ứng giúp Tô Vũ giết Nguyệt Chiến để báo đáp ân tình, rốt cuộc mình có cần đi làm hay không?
Hoặc là nói, có cơ hội để thực hiện hay không?
Rốt cuộc ý tứ của Tô Vũ là gì?
Nếu trước kia hắn đã chuẩn bị đối phó với vạn tộc, vì sao còn muốn giúp mình?
Thời khắc này Thần Hoàng Phi cảm thấy hết sức rối rắm.
Mà cũng cùng lúc đó, đại quân Nhân tộc đã tới.