Đợi mọi người đi hết, lúc này Tô Vũ mới ngã dựa vào ghế, rơi vào trầm tư.
Nơi xa, Giám Thiên Hầu yên lặng nhìn hắn.
Bỗng nhiên, Tô Vũ lấy ra một món bảo vật quen thuộc, để nó lơ lửng trước mặt, có điều hắn lại hơi chân chờ.
Sắc mặt Giám Thiên Hầu biến hóa, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: "Ngươi cố ý bảo mọi người tránh mặt là vì muốn dung nhập Thời Gian Sách vào thiên địa?"
"Tô Vũ, ngay cả người của mình mà ngươi cũng không yên lòng sao?"
Tô Vũ muốn lén lút gia tăng thực lực đúng không?
Nhưng những cường giả dung đạo đều sẽ cảm ứng được mà?
Tô Vũ liếc mắt nhìn y, thản nhiên nói: "Biết càng nhiều thì chết càng nhanh!"
Giám Thiên Hầu lập tức im miệng, không nói gì nữa.
Tô Vũ cười khẽ, lại nói: "Không phải không yên lòng mà là không thể để quá nhiều người biết, bằng không sẽ chẳng còn át chủ bài!"
"Đây là bảo vật do Thời Gian Sư lưu lại, cũng là đại đạo căn bản, đồng dạng, đây cũng là điểm mấu chốt để ta quật khởi"
Hắn thở dài một hơi: "Thực ra ta rất muốn giữ nó lại, chờ tới lúc gặp Thời Gian Sư thì hoàn trả nguyên trạng!"
"Trước đó ta khai thiên không dùng đến vật này, ta đã nghĩ mình có thể lưu giữ nó, Thời Gian Sách đã cung cấp vốn liếng tốt nhất để ta quật khởi, bây giờ ta cũng đang do dự không biết có nên đập vỡ nó rồi dung nhập vào thiên địa hay không"
Tô Vũ chẩn chờ giây lát rồi thâm cảm khái: "Thời Gian Sư chưa chết nhưng nếu ta nghiền nát Thời Gian Sách thì vô số năm tháng qua sẽ bị ta đoạn mất"
Phá hủy Thời Gian Sách cũng coi như đoạn mất đạo khai thiên của Thời Gian Sư.
Nói thật, nếu như họ là đối thủ thì đây chính là mối thù không chết không thôi, nhưng Thời Gian Sư đã ném Thời Gian Sách đi, có lẽ chính nàng cũng không nghĩ tới chuyện thu hồi.
Tô Vũ có thể tự mình phá nát nó, huống chỉ, lần trước hắn còn từng hỏi ý Phì Cầu, Phì Câu cũng nói chỉ cần Tô Vũ có thể cứu người, phá thì cứ phá thôi!
Tô Vũ rất ít khi băn khoăn, nhưng hôm nay hắn lại do dự mãi vẫn chưa xuống tay được.
Đoạn mất đại đạo của Thời Gian Sư, liệu nàng còn có hi vọng khai thiên nữa không?
Mặc dù người ta chưa chắc đã còn sống, cân nhắc những chuyện này bây giờ thì còn quá sớm, nhưng trên thực tế Tô Vũ có thể không cần phá hủy Thời Gian Sách.
Giám Thiên Hầu thấy Tô Vũ chẩn chờ hỏi lâu bèn lên tiếng: "Không phải Vũ Hoàng là người vô cùng quả quyết sao? Chỉ là vật ngoài thân mà thôi, vì sao hôm nay Vũ Hoàng lại do dự như vậy?"
Y cũng cảm thấy kỳ quái, Tô Vũ vốn là kẻ không cố ky điều gì, thế mà bây giờ hắn lại tỏ ra băn khoăn thế kia.
"Ngươi không hiểu đâu!" Tô Vũ thỡ dài: "Ta là kẻ không có lợi thì không làm, ta là người có thù tất báo, ác độc hung tàn... Nhưng ta sợ nhất là nợ nhân tình của người khác! Trả Thời Gian Sách lại cho Thời Gian Sư, ta cứu được nàng thì mọi ân tình đều coi như trả hết, đây coi như một cuộc mua bán thông thường"
"Thời Gian Sách của nàng thành toàn cho ta, mà ta thì cứu được nàng, còn trả lại Thời Gian Sách cho nàng, xem như mọi khúc mắt đều kết thúc"
"Nhưng nếu ta phá hủy Thời Gian Sách, tiện thể đoạn mất đại đạo của người ta, làm vậy thì rất không tốt"
Tô Vũ nói: "Còn có một chuyện nữa...
"Ta nghĩ phải chăng nàng lưu lại ấn ký hạch tâm gì đó trong Thời Gian Sách, một khi nó võ vụn liệu có khiến nàng vẫn lạc hoặc là khi đang đại chiến lại bỗng nhiên tụt giảm thực lực không? Nếu nàng bị giết thì ta cũng rất khó ăn nói"
Hắn do dự cũng là vì những thứ này.
Hắn không có cách nào liên hệ với người ở sau Thiên Môn.
Lần trước hắn là nhờ vào vận khí, trừ khi bây giờ Tô Vũ lại chết một lần rồi nghĩ biện pháp đánh võ hư ảnh Thiên Môn.
Giám Thiên Hầu nhìn hắn hồi lâu, hiếm thấy hôm nay Tô Vũ lại đi đau đầu suy nghĩ vì người khác.
Mà đó lại còn là một người xa lạt "Vũ Hoàng... cũng thật phức tạp!"
Giám Thiên Hầu thấp giọng lẩm bẩm một câu, có đôi khi Tô Vũ lãnh huyết dọa người, có đôi khi hắn lại chẳng thể quả quyết, ấn theo lý thuyết, nếu Thời Gian Sách có thể giúp hắn tăng lên thì hắn không cần do dự mới đúng.
Không nghĩ tới từ khi khai thiên đến bây giờ, Tô Vũ đều không đề cập tới chuyện muốn dung nhập Thời Gian Sách, mãi lúc này cảm nhận được áp lực thì hắn mới cân nhắc tới điểm ấy.
"Một kẻ lấy khí vận để đắc đạo như ngươi sẽ không hiểu những chuyện này đâu!"
Tô Vũ mỉm cười đứng dậy: "Thực ra không phải ta do dự, dung nhập đã là kết cục xác định, nếu không ta sẽ không để người khác rời đi! Ta nói những điều này kỳ thật chỉ là muốn nhìn xem phản ứng của tên cháu trai nhà ngươi thế nào thôi"
Giám Thiên Hầu giật mình, có ý gì?
Tô Vũ cười khẽ: "Ngươi bình tĩnh như vậy chứng tỏ ngươi không thấy khí vận dao động, hoặc không cảm nhận được Thời Gian Sư là một phần trọng yếu tạo thành Thượng Cổ hay là chiến lực hạch tâm. Nếu ngươi đã không có phản ứng, đại biểu nàng ta sẽ không chết, rất tốt, ta yên tâm rồi!"
Giám Thiên Hầu cả kinh, má nó, làm thế này cũng được ư?
Quả thật vừa nãy y hoàn toàn không có phản ứng gì.
"Vì sao Vũ Hoàng không trực tiếp hỏi ta?"
Tô Vũ nhìn y như nhìn kẻ ngốc: "Ngươi là địch nhân, ta hỏi ngươi thì ngươi sẽ nói thật à? Nói nhảm! Còn lâu ta mới tin! Dù ngươi có thành khẩn khai báo thì ta cũng không tin ngươi, nhưng loại phản ứng tự nhiên này thì ta tin tưởng rồi, cảm ơn nhé!"
Giám Thiên Hầu rất muốn mắng người!
Tiểu nhân vô sỉ!
Tô Vũ vẫn vô sỉ hệt như xưa, uổng công ta còn nghĩ vì sao gia hỏa này bỗng nhiên bùi ngùi thương cảm trước mặt ta mãi không thôi, hóa ra chỉ là vì muốn nhìn phản ứng của mình, muốn nhìn thử xem Thời Gian Sư có xảy ra chuyện hay không.
Con mẹ nó, quá vô sỉ!
Nhất định cứ phải quanh co lòng vòng khiến vấn đề đơn giản trở nên phức tạp như vậy à?
Giám Thiên Hầu nhắm mắt, không tiếp tục để ý nữa.
Tô Vũ mãi mãi là kẻ vô sỉ như thế, lần sau mình mà còn tin tưởng hắn biết thương cảm thì mình chính là đồ ngớ ngẩn.
Ta nói mà, chuyện trọng yếu như vậy sao gia hỏa này có thể nói trước mặt ta được?
Lúc này Tô Vũ qua sông đoạn câu, trực tiếp vung tay lên bao phủ chung quanh Giám Thiên Hầu, không cho phép y tiếp tục quan sát nữa.
Ngươi chỉ là tù nhân, làm vật dò xét khí vận cho ta là được rồi! Về phần những chuyện khác, ngươi nhìn làm cái gì, ngoan ngoãn làm tù phạm đi.
Giám Thiên Hầu thấy lòng thật mệt mỏi, y nhắm mắt mặc kệ hết thảy.
Tùy ngươi thích thế nào cũng được!
Có điều trong lòng y lại hơi chấn động, Tô Vũ dung nhập Thời Gian Sách rồi phải chăng sẽ càng cường đại hơn?
Tất nhiên còn phải xem hắn có thể cường đại đến mức nào, mà Giám Thiên Hầu cũng có thể cảm nhận được một chút, kỳ thật đến bây giờ Tô Vũ cũng coi như là một bộ phận truyền thừa của Thượng Cổ, hắn chưa được tính là hoàn toàn thoát ly.
Nếu Tô Vũ cường đại thì Giám Thiên Hầu cũng sẽ theo đó mà lớn mạnh hơn một chút.
"Hắn sẽ tăng lên nữa sao?"
Giám Thiên Hầu thầm nghĩ, kỳ thật theo thời gian chuyển dời, y đã cảm nhận được Tô Vũ đang không ngừng tăng lên, chớ nhìn y bây giờ bị nhốt nhưng trên thực tế, thực lực của y lại đang dần tăng mạnh từng ngày.
Bấy giờ, y mơ hồ đã có chiến lực Thiên Tôn.
"Tên này quá đáng sợ!"
Tô Vũ chỉ cung cấp một chút xíu khí vận cho y, dù sao hắn tự khai thiên nên xem như đã thoát ly phân nửa, nếu Tô Vũ không thoát ly chút nào thì có lẽ lúc này Giám Thiên Hầu sẽ còn cường đại hơn một bậc.