Nơi xa, Minh Vương khẽ cảm khái: "Ngươi tiến bộ quá nhanh, nếu còn là ở năm xưa thì tính ra ngươi cũng sắp bằng ta rồi"
Năm đó, ông xem như là nhị đẳng.
Đương nhiên, bây giờ trôi qua rất nhiều năm, thực lực không còn như xưa nữa.
Nhưng mà Tinh Nguyệt vẫn tăng lên quá nhanh!
Với cả thái độ nhàn nhạt không để tâm của Tinh Nguyệt như vậy là có ý gì?
Minh Vương nghĩ thầm, giọng điệu này... thật là làm ra về, thế nhưng ông lại chẳng có cách nào phản bác.
Trước kia Tinh Nguyệt không phải là người như vậy.
Tiểu cô nương mặc dù không quá thích nói chuyện phiếm nhưng vẫn rất hiểu chuyện, hiện tại sao nàng lại giả bộ cao lãnh như vậy chứ?
Không phải là nàng nên mừng rõ như điên sao?
Nàng tỏ ra tư thái ta trâu bò như vậy đó, giọng điệu này nếu mà là kê địch thì ta đã muốn đánh chết từ lâu rồi!
Minh Vương bất đắc dĩ, thôi được rồi, so đo với Tỉnh Nguyệt làm cái gì.
"Đây là chuyện tốt, như vậy thì ngươi giúp mọi người chữa thương sẽ càng dễ dàng hơn"
Minh Vương cười nói: "Mau cảm ngộ cho tốt đi, ta tin tưởng sớm muộn gì ngươi cũng có thể vượt qua gia hỏa thích đánh rắm ở đối diện kia!"
Ông đang ám chỉ Tiên Hoàng!
Tinh Nguyệt tỏ vẻ lạnh nhạt: "Tất nhiên!"
Ngươi cút luôn đi!
Minh Vương cạn lời, ta chỉ nói cho vui mà thôi, tiểu nha đầu nhà ngươi lại quá càn rỡ, thế này không thích hợp tí nào cả!
Tinh Nguyệt lại không coi việc này ra gì.
Sao hả, có vấn đề à?
Tô Vũ khai thiên, hắn tiến bộ rất nhanh, nơi đây và vạn giới có tốc độ dòng thời gian khác biệt, Tô Vũ chỉ mất mấy năm liền đến mức độ hiện tại, thế thì chỉ cần hắn không bị giết chết, có lẽ rất nhanh thôi hắn sẽ còn cường đại hơn nữa.
Đến lúc đó, mình chưởng quản Sinh Tử đại đạo, đương nhiên là cũng sẽ tăng lên.
Vạn giới đi qua một năm, bên này thì lại chưa trôi qua bao lâu.
Một năm, Tô Vũ có thể tới cấp độ của ca ca mình không nhỉ?
Hắn mà đến được mức độ đó vậy thì nàng và Tiên Hoàng sẽ không còn chênh lệch nhiều, đây không phải chuyện rất bình thường sao?
Cho nên đối với lời khách sáo của Minh Vương, nàng lại coi là thật.
Ánh mắt của Minh Vương quả nhiên không tồi, thế mà ông lại biết nàng có thể siêu việt hơn Tiên Hoàng, ừm, mắt nhìn người rất tốt, mắt nhìn của hậu duệ ông là Đại Minh Vương cũng không tệ, nghe nói đã đầu nhập vào dưới trướng Tô Vũ từ lâu.
Bấy giờ, một vài cường giả chung quanh đều nhe răng trợn mắt.
Muội muội của bệ hạ... có cảm giác hơi ngông cuồng thì phải?
Mấu chốt là nàng ngông cuồng nhưng chính nàng lại không biết mình rất ngông cuồng, về hời hợt kia làm cho người ta cực kỳ bất đắc dĩ!
Mà lúc này, Tô Vũ cũng đang cực kỳ ngông cuồng!
Đại đạo không ngừng dung nhập, thiên địa dần dần khuếch trương, khí tức của Tô Vũ càng ngày càng mạnh, bỗng nhiên hắn cười to một tiếng: "Bách Chiến, Chu Tắc gì chứ.
Dám can đảm tạo phản, đánh chết toàn bộ!"
Một đám gia hỏa chuyên tự tìm phiền phức.
Ta đã cho các ngươi cơ hội thì đừng không biết quý trọng!
Khi hơn phân nửa Thời Gian Sách bị dung nhập, Tô Vũ rõ ràng cảm nhận được thực lực của mình mạnh lên rất nhiều. Khí tức của hắn liên tục bành trướng, nếu không phải Nhân Chủ Ấn che đậy khí cơ mà là đang ở ngoài vạn giới thì hắn cũng dám đi đánh Bách Chiến ngay lập tức!
Vốn trước đó Tô Vũ phán đoán bản thân mình trên đại thể có thực lực chủ nhân quy tắc tứ đẳng lệch yếu.
Nhưng mà đó chỉ là ở ngoại giới!
Ở bên trong thiên địa, hắn cảm thấy hắn là tứ đẳng lệch mạnh, thậm chí còn tiếp cận tam đẳng.
Mà lúc này, Tô Vũ cảm giác nếu là ở bên ngoài, hắn có thể đánh Bách Chiến, còn ở bên trong, hắn có thể đơn đấu cùng Võ Hoàng.
Võ Hoàng là cường giả tam đẳng đỉnh cấp chân chính.
Tô Vũ phá ra cười lớn, hết sức vui vẻ.
Thời Gian Sách quả là thứ tốt!
Thiên địa còn đang tiếp tục mở rộng, bất quá Sinh tử đại đạo đều đã dung hợp đến cuối cùng, cả bản Thời Gian Sách cũng không còn lại bao nhiêu trang sách nữa.
Tô Vũ quyết định phong ấn hầu hết đại đạo, bằng không, những người dưới trướng cũng đều sẽ cường đại thêm rất nhiều.
Nhưng hiện tại thì tạm thời quên đi vậy.
Ta thích khiến cho người ta kinh hi!
Tô Vũ cấp tốc đè nén thiên địa của mình, hắn phải nén về tình trạng trước đó để mọi người cảm thấy ta không hề tăng lên chút nào cả, ha ha ha...
Đến thời khắc mấu chốt, ta mới tung một quyền đấm chết kẻ địch để cho mọi người trợn mắt há hốc mồm!
Cũng làm cho vạn tộc và Bách Chiến kinh sợ!
Khi trong thiên địa của ta xuất hiện một ít chủ nhân quy tắc và vô số Thiên Tôn, Thiên Vương, những người này đều phải trợn tròn hai mắt!
Lúc này tâm tình của Tô Vũ cực kỳ vui sướng.
Thời Gian Sách xem như đã chính thức bị hắn dung nạp.
Bảo vật tuyệt thế từ nhỏ đã đi theo mình vượt qua vô số nguy cơ, trợ giúp mình đặt vững cơ sở, lúc này đã triệt để biến thành một bộ phận trong thiên địa của Tô Vũ.
"Bỗng nhiên... lòng ta lại có chút cảm giác đau thương nho nhỏ!"
Tô Vũ cười xán lạn nói ra những lời có vẻ cực kỳ dối trá. Lòng thương cảm cũng chỉ là chút xíu mà thôi, nào có thoải mái bằng việc thực lực gia tăng.
Tiếng oanh minh chấn động đất trời.
Tô Vũ dung nhập tất cả trang sách vào trong thiên địa của mình, đương nhiên, hắn là người tốt, hắn vẫn lưu lại cho Thời Gian Sư một món.
"Thực Phổi"
Đúng vậy, trang bìa này được Tô Vũ lưu lại cho Thời Gian Sư. Làm một người tốt, Tô Vũ sẽ không nuốt chứng tất cả mọi thứ.
Về sau nếu gặp lại Thời Gian Sư, nàng mà hỏi Thực Phổ của ta đâu thì Tô Vũ sẽ giao bản "Thực Phổ" này lại cho nàng.
"Thời Gian Sư... Thực Quang Sư?" (Thực quang: ăn sạch, đồng âm với Thời gian)
Tô Vũ bỗng nhiên sững sờ, xưng hô "Thời Gian Sư" thế này nghe rất vĩ đại, đây là danh xưng mà Tô Vũ nghe được từ Tinh Nguyệt, nhưng thời điểm mà Tinh Nguyệt chết, có lẽ Thời Gian Sư cũng không tính là quá mạnh, chẳng lẽ từ khi đó thì nàng ta đã tự xưng mình là Thời Gian Sư sao?
Xác định không phải là Thực Quang Sư đấy chứ?
Ăn sạch sành sanh, ăn tươi hết thảy!
Tô Vũ mờ mịt chốc lát, rốt cuộc là Thời Gian Sư hay là Thực Quang Sư nhỉ?
Nếu là cái sau thì rất phù hợp với cái tên Thực Phổ trên quyển sách họa vàng kim.
Mờ mịt thì mờ mịt, hắn mặc kệ tất cả.
Tô Vũ không suy nghĩ thêm nữa.
Mặc kệ nàng gọi là gì, hiện tại đều không quan trọng. Về sau nếu gặp được Thời Gian Sư thì hắn sẽ đích thân hỏi nàng ấy.
Một lát sau, Tô Vũ vung tay lên, màn chắn quanh Giám Thiên Hầu biến mất.
Nhân Chủ Ấn và thiên địa của Tô Vũ vẫn y hệt lúc trước, giống như không có thay đổi gì, bản thân Tô Vũ cũng đem đến cảm giác như cũ, không có biến hóa gì nhiều.
Sau khi Tô Vũ khai thiên liền có thực lực giao thủ với Hỗn Độn Long.
Đến bây giờ, hắn dường như vẫn luôn là thực lực này, tối thiểu thì trong mắt người ngoài hắn chính là như thế.
Tô Vũ rất mạnh!
Nhưng mạnh thì cũng sẽ có giới hạn, không tới cấp độ chủ nhân quy tắc thì cố hết cỡ cũng chỉ ngang ngửa Nhân Vương Thân thể đạo ngũ đẳng ở Thượng Cổ mà thôi, đây là khái niệm của mọi người.
Đương nhiên, mọi người trong nội bộ thì đã biết Tô Vũ ở bên ngoài có hi vọng chiến cùng chủ nhân quy tắc yếu cỡ như Thần Hoàng Phi.
Chỉ riêng điều này đã khiến cho mọi người phải kinh ngạc.
Bây giờ khí tức Giám Thiên Hầu cũng đang rung chuyển, y đã triệt để đạt đến cấp độ Thiên Tôn!
Mà mơ hồ y còn không tính là kẻ yếu trong đám Thiên Tôn.
Khí vận đại đạo vẫn xem như rất lợi hại, nó có thể khiến ngươi không may, khiến ngươi lâm vào xui xẻo!
Đối đầu với người cùng giai, Khí vận đạo càng thêm mơ hồ, người bình thường đúng là chịu không được, nhất là khi khí vận suy yếu, tỉ như Tội tộc đã bị Tô Vũ tước đoạt khí vận Nhân tộc, nếu Giám Thiên Hầu đối đầu với chúng thì lại càng thuận buồm xuôi gió.
Giám Thiên Hầu mở to mắt nhìn chằm chằm Tô Vũ, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Tô Vũ lại mạnh hơn rồi!
Những người khác không nhìn thấy gì, thậm chí không nhìn thấy khí vận, dù là Mệnh tộc thì cũng chỉ nhìn thấy da lông, nhưng đối với Giám Thiên Hầu mà nói, lúc này y trực tiếp nhìn thấy một con rồng khí vận!
Khí vận của Tô Vũ thật sự là mạnh mẽ như mặt trời ban trưa!
Giám Thiên Hầu nhìn con rồng lớn bao quanh hắn vô cùng to lớn, mà lại cực kỳ nội liễm không hề hiển lộ chút nào.
Đây chính là Tô Vũ!
Nhân Chủ thế hệ này cũng có thể là Nhân Chủ cuối cùng của Thượng Cổ và hắn càng có thể là Tân Hoàng của thời đại mới.