Cục lông nhỏ hít hít cái mũi nhỏ, khẽ rung rinh thân thể: " Hương Hương, ngươi nói xem lúc nào thì ta có thể lợi hại giống như Phì Cầu nhĩ?"
Nó vẫn ôm lòng mong đợi có một ngày bản thân lợi hại như thế.
Đáng tiếc, nó vẫn rất yếu, dù suốt ngày liếm Thiên Môn thì đến bây giờ cũng vẫn chỉ là Vĩnh Hằng, chưa thể nào đột phá Hợp Đạo.
Sau khi Tô Vũ ngày càng mạnh, nó và Tô Vũ cũng chênh lệch ngày càng lớn.
Tô Vũ dỗ dành: "Gấp cái gì! Hiện giờ bên cạnh ta không thiếu Thiên Tôn, quá mạnh chưa chắc đã là chuyện tốt, quá mạnh thì mọi người đều biết tới sự tồn tại của ngươi.
Như này tốt biết bao, lúc đầu còn có người chú ý tới ngươi, hiện tại thì chẳng ai nhớ đến ngươi nữa"
Hắn cổ vũ: "Cứ tiếp tục như vậy đi, qua thêm một đoạn thời gian nữa, ngươi sẽ bị người ta quên lãng triệt để!"
"Chờ mọi người đều quên mất ngươi, coi như ta đã lưu lại được cho mình một đường lui:
Hắn khẽ cười: "Phụ thân của ta, lão sư của ta đều rất yếu, ta cũng không muốn giúp họ tăng lên, tùy duyên là tốt nhất. Chờ ta tìm một địa phương ổn áp rồi chế tạo nơi thuộc về riêng mình, ngươi phải giữ nhà cho ta. Nhớ học theo Phì Cầu ấy, Văn Vương biến mất hơn mười vạn năm, mỗi ngày nó đều chăm chỉ tưới hoa...
Cục lông nhỏ uể oải nói: "Nhưng ta chỉ thích ngủ, không thích tưới hoa mỗi ngày đâu"
Quá mệt mỏi!
Tô Vũ cạn lời: "Không có bảo ngươi tưới hoa, ta muốn ngươi giữ nhà thôi, hiểu không?"
"ôm "Khi đó, không ai còn nhớ tới ngươi, ngày nào đó ta xảy ra chuyện, nếu ngươi giúp ta trông nom nhà cửa thì có lẽ vô số năm tháng về sau, ta trở về cũng có một chỗ để ở!"
Tô Vũ nói khẽ: "Nhân Hoàng, chủ nhân quy tắc vạn giới, Nhân Tổ, Thời Gian Chi Chủ...
Thời đại này quá phức tạp!"
Hắn cứ như đang lẩm bẩm một mình: "Ngươi nói xem tại sao thời đại lại bị phong ấn? Là ai phong ấn? Cổng từ đâu mà đến? Do ai chế tạo? Vì sao ai cũng muốn xoắn xuýt trổ về vạn giới?"
"Vạn giới tốt lắm sao?"
"Hay là rời khỏi vạn giới thì đám gia hỏa này sẽ chết?"
Điểm quan trọng nằm ngay ở đây.
Vì sao ai cũng muốn trở về vạn giới?
Phía sau các cánh cổng rốt cuộc là thế nào?
Nếu đó cũng là Hỗn Độn, cùng lắm thì mổ thêm một thiên địa, không được thì cứ ở trong Hỗn Độn cũng tốt, dù sao đám cổ thú Hỗn Độn vẫn ưa thích Hỗn Độn hơn là vạn giới.
Tại sao lại muốn trở về làm gì?
Đây mới là điểm cổ quái mà Tô Vũ vẫn chưa hiểu được.
Vạn giới so với toàn bộ Hỗn Độn hẳn cũng chỉ là một mảnh thiên địa thôi, ngươi tự tìm một chỗ khai thiên, có năng lực thì căn bản không cần đến vạn giới làm gì.
Một loạt bí mật này mà Tô Vũ không cách nào điều tra rõ ràng.
Bởi vì khoảng cách bây giờ thật sự quá xa, hắn cách cấp bậc kia còn nhiều lắm.
Ở bên cạnh Cục lông nhỏ, Tô Vũ có thể an tâm nói nhiều hơn một chút, từ khi tiến vào học phủ không bao lâu, Tô Vũ đã mang theo Cục lông nhỏ vào nam ra bắc, vượt đường xa tới Đại Minh phủ, rồi lại mạo hiểm ra Chư Thiên chiến trường, mấy lần suýt mất mạng ở cổ thành, Tinh Vũ phủ đệ hay kể cả là Tử Linh giới vực thì hắn đều mang theo nó.
Từ Dưỡng Tính cho tới bây giờ, Cục lông nhỏ một mực bởi bạn bên cạnh hắn, chỉ là gia hỏa này không còn thần văn để liếm nữa nên cũng thiếu đi mấy phần vui thú.
Cứ coi như nó là bạn để chơi đi!
Tô Vũ không cần nó phải quá mạnh, giống như Phì Cầu đối với đám Văn Vương vậy, thực ra trong mắt họ thì Phì Cầu còn rất yếu, nhưng họ cũng không cần nó phải quá mạnh.
Người bên cạnh Tô Vũ phần lớn cũng không tính là quá mạnh.
Tô Vũ lại không để họ dung đạo, không muốn họ dung nhập thiên địa của mình, bởi vì nếu hắn chết, toàn bộ đại đạo trong thiên địa sẽ bị đóng băng.
Cục lông nhỏ yên lặng lắng nghe, nó không chen lời vào, có những việc Tô Vũ nghĩ mãi mà không rõ, dĩ nhiên là nó càng nghĩ không thông.
Nó chỉ nhớ kỹ Tô Vũ nói rằng có thời gian sẽ đi chế tạo một ngôi nhà, sau đó muốn nó tới trông nhà giúp hắn.
Cục lông nhỏ nhớ kỹ điều này, nó nhảy tưng tưng trên đầu hắn, vui vê đề nghị: "Hương Hương, vậy ngươi chế tạo nhà xong thì có thể chế tạo thêm một viên thần văn khổng lô, loại vừa mê vừa say, thơm phưng phức, cả một đời đều liếm không hết ấy, có được không?"
Tô Vũ cười rộ lên, bóp bóp cục lông đang nhảy nhót trên đầu mình: "Ngươi định vừa liếm thần văn vừa giữ nhà à?"
"Không được sao?"
"Được chứ!" Tô Vũ đáp ứng: "Việc nhỏ thôi, ngươi thích là được!"
Cục lông nhỏ cười híp cả hai mắt.
Vậy là tốt rồi, thế thì còn vui sướng hơn cả Phì Cầu, dù sao Phì Cầu cũng chẳng có thần văn mà liếm.
Nó cũng không có truy câu gì nhiều, đối với Cục lông nhỏ, có thần văn thơm thơm để liếm là món quà nó thích nhất.
Cục lông bé tí bắt đầu chun mũi lên hít hít ngửi mùi, một cỗ lực lượng quy tắc nhàn nhạt chậm rãi lan ra, rất nhỏ yếu nhưng cũng rất đặc thù, chuyên dùng để truy tung.
Ban đầu Cục lông nhỏ đã dùng thủ đoạn này giúp Tô Vũ truy tung không ít người, vượt qua mấy lần nguy hiểm.
Rất nhanh, nó co cái mũi lại: "Bên trái một chút hình như hơi có mùi, không rõ ràng cho lắm..."
Tô Vũ thuận theo hướng chỉ của nó, cấp tốc tiến lên.
Cùng lúc đó ở trong Hỗn Độn, trên một tòa núi hoang tàn lơ lửng.
Dưới chân núi, hai con thú cỡ nhỏ đang nằm ẩn núp.
Bát Dực Hổ bỗng nhiên dáo dác nhìn chung quanh, tuy không cảm nhận được cái gì nhưng vẫn thấy hơi bất an, vội thúc giục: "Đoạn Vĩ Long, mau đi thôi!"
"Lại đi à?" Hỗn Độn Long muộn phiền: "Chúng ta dời đi nhiều lần lắm rồi!"
"Đừng nói nhảm, vạn giới càng ngày càng nguy hiểm, Hỗn Độn cũng không an toàn, Võ Hoàng tiến vào rồi, khả năng cao là Tô Vũ cũng đã tới, còn cả Bách Chiến và con của hắn nữa... Tóm lại, cẩn thận một chút thì hơn!"
Hỗn Độn không còn an toàn như trước.
Trước đó sâu trong Hỗn Độn đối với một số người chính là cấm địa.
Nhưng bây giờ, sau khi Võ Hoàng tiến vào thì chẳng còn an toàn được nữa.
Hỗn Độn Long cạn lời: "Rốt cuộc chúng ta phải để phòng ai? Bọn họ đang chém chém giết giết ở vạn giới thì ai rảnh mà để ý tới chúng ta?"
Có phải Bát Dực Hổ quá cẩn thận rồi không?
Chúng ta đã sinh tồn trong Hỗn Độn vô số năm tháng, lúc này lại có người đến làm phiền chúng ta sao?
Lần này quá xui xẻo!
Không ăn được ý chí Hỗn Độn trên người Ngục Thanh còn bị Bát Dực Hổ kéo chạy khắp nơi, Hỗn Độn Long đã sắp mất hết kiên nhẫn.
"Đề phòng ai ư?"
Bát Dực Hổ suy nghĩ một chút rồi đáp: "Tất cả! Thế cục vạn giới chắc chắn sẽ phức tạp hơn những gì chúng ta tưởng tượng, cường giả cũng đông đúc hơn nhiều! Ta vốn chỉ nghĩ mỗi mình Ngục Thanh là khó đối phó, chỉ cần ăn bà ta là xong. Thực ra không phải chúng ta không có cơ hội, nếu không bị Tô Vũ một mực quấy rối thì đã thành công rồi"
Đáng tiếc!
Hiện tại, thế cục lại triệt để thay đổi.
Hỗn Độn Long hậm hực: "Vậy cũng không cần sợ hãi mà. Người khác tạm thời không nói, nhưng nếu Tô Vũ tới một mình, không na di thiên địa của hắn theo thì hai ta đánh hắn dễ như trở bàn tay!"
Đoạn Vĩ Long đã từng giao thủ với Tô Vũ, lần trước khi Tô Vũ khai thiên kém hơn y rất nhiều, y gãy đuôi cũng là do Tô Vũ tự bạo, chỉ vì y muốn thoát đi nên mới bị đứt mất cái đuôi thôi.
Nếu không, Tô Vũ thật sự không phải đối thủ của y.
Tô Vũ mới khai thiên cũng không bao lâu, dù tiến bộ thì đại khái cũng chỉ gần giống như y bây giờ.
Cộng thêm Bát Dực Hổ, bọn chúng chắc chắn có thể xử lý hắn.
Hỗn Độn Long lại nói: "Hai ta cũng đâu thể một mực trốn tránh hoài được"
Đã ra ngoài, mục tiêu còn là tấn cấp, như thế thì không thể trốn mãi, lần này mục tiêu của bọn chúng là Ngục Thanh, ăn ý chí Hỗn Độn trên người Ngục Thanh thì cả hai mới có hi vọng tấn cấp.
Mà điểm này đâu có xung đột gì với Tô Vũ.
Hình như cũng chẳng xung đột gì với Bách Chiến.
Hỗn Độn Long cảm thấy Bát Dực Hổ hoàn toàn không cần lo lắng mới phải.
Bát Dực Hổ vẫn mặc kệ y, ngươi thì biết cái gì.
Chúng ta muốn tấn cấp, mấu chốt cũng phải xem người ta có đáp ứng hay không, chúng ta thành chủ nhân quy tắc, chẳng lẽ đám Tô Vũ có thể bỏ mặc hay sao?
Rõ ràng đây là chuyện không thể nào!
Đầu năm nay, chuyện gì cũng thật là khó.
Bát Dực Hổ thở dài một tiếng, thôi được rồi, trí thông minh của Hỗn Độn Long không đủ, có nói thì y cũng không hiểu.
Đành vậy, dù sao ta cũng đã quen rồi.
Bên cạnh mỗi một vị trí giả đều sẽ đi kèm vài tên thiểu năng!
Không có kẻ thiểu năng thì sao có thể làm nền cho trí giả đây trí tuệ được?
Cho nên Bát Dực Hổ đã quen với điểm này, trên sách của các tộc cũng có ghi chép về những trường hợp tương tự.
"Đừng nói nhảm, mau đi thôi!"
"Được rồi!"
Dù Hỗn Độn Long mạnh hơn nhưng Bát Dực Hổ thông minh hơn, trước tiên cứ đi theo Bát Dực Hổ rồi tính.
Hai con cự thú thu nhỏ thân thể, khiêng ngọn núi tàn tạ tiếp tục na di.
Núi này cũng không phải vật gì tốt, mấu chốt là có thể che lấp bớt khí tức của bọn chúng.