Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3360 - Chương 3360: Chơi Đùa Với Long Hổ (1).

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3360: Chơi Đùa Với Long Hổ (1).
 

Hai đầu cự thú khiêng theo ngọn núi tàn tạ na di một hôi, Bát Dực Hổ vẫn cảm thấy không an toàn bèn nói: "Tiếp tục di chuyển!"

Hỗn Độn Long rất muốn chụp chết hắn luôn cho rồi, họ đã na di đi rất xa, còn chuyển nữa thì ngươi đứt khoát đi tới chỗ mà vạn giới không với tới được cho xong.

"Đi thôi!"

"Không đi được nữa đâu!"

Bát Dực Hổ thầm mắng, ngươi cút luôn đi!

Con rồng ngu xuẩn này ngốc hệt như Long tộc vạn giới, nghe nói Long tộc vạn giới chính là do Hỗn Độn Long nhất mạch tới vạn giới rồi sinh sôi nảy nở, không hổ là người một nhà, toàn là kẻ ngu xuẩn!

Bất quá hiện tại họ cũng dời đi rất xa.

Bát Dực Hổ đành phải dừng lại, lấy ra một chén xì dầu: "Uống chút trà xì dầu nghỉ ngơi đi"

Đồ tốt nên mới cho ngươi ké đấy, ta thật sự là hào phóng biết bao.

Hỗn Độn Long không quá yêu thích thứ này nhưng y cũng không để ý việc nếm thử, y vươn móng vuốt, một long một hổ cẩn thận uống từng ngụm nhỏ. Bát Dực Hổ tỏ ra hưởng thụ, Hỗn Độn Long thì chẳng để tâm lắm, nhưng thấy biểu tình của đồng bạn như vậy thì y cũng lộ ra về hưởng thụ theo.

Miễn khiến cho Bát Dực Hổ cảm thấy mình xem thường hắn.

Vừa mới uống vào, Bát Dực Hổ bỗng nhiên biến sắc, sợi râu khẽ rung rung, cái đuôi vềnh lên thẳng tắp.

Máy cái cánh cũng dựng đứng lên tức thì!

Hỗn Độn Long cũng biến sắc, rất nhanh y lại tỏ ra nhẹ nhõm: "Không sao, là Tô Vũ..."

Bát Dực Hổ lại điên cuồng trốn chạy!

Nói nhảm, ta biết chứ.

Thế nhưng Tô Vũ tới vào lúc này mới không tầm thường.

Quá nguy hiểm!

"Hình như ở gần đây"

Lúc này, một tiếng nói non nớt vang lên, Tô Vũ rất hài lòng: "Biết rồi, ta đã cảm nhận được"

"Hai vị tiền bối, gặp ta còn chạy làm cái gì?"

Tiếng cười của Tô Vũ chấn động xung quanh bọn họ, khiến cho lực lượng hỗn độn cũng phải sôi trào, Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long lập tức cảm thấy không ổn, tựa hỏ...

có hơi nguy hiểm!

"Hai vị gặp một tu giả yếu đuối như ta thì cần gì phải chạy?"

"Trước đó không phải chúng ta hợp tác rất vui vẻ sao?"

Tiếng cười của Tô Vũ lại truyền vang!

Mà lúc này, Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long đều phát giác được điều gì đó không bình thường, dường như Tô Vũ đã mạnh hơn.

Phiền phức!

Bát Dực Hổ tiếp tục trốn chạy, mấy cái cánh vỗ với tốc độ cực nhanh, thậm chí hắn chẳng buồn để ý tới Hỗn Độn Long. Tô Vũ tới đây khiến hắn cảm thấy đó không phải chuyện tốt, quá nguy hiểm.

Tô Vũ vẫn không thấy bóng dáng đâu cả, chỉ có tiếng nói truyền đến: "Thật đó, đừng chạy, không mệt mỏi sao?"

Đúng lúc này, chung quanh Bát Dực Hổ bỗng nhiên tản ra một lượng lớn khí tức hỗn độn.

Sắc mặt Bát Dực Hổ kịch biến!

Tô Vũ có mức khống chế rất mạnh đối với lực lượng hỗn độn.

"Ta nói, Hỗn Độn này cũng có trời!"

Chỉ trong nháy mắt, bầu trời hiển hiện, trời xanh mây trắng.

Nói sao làm vậy!

Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long đều kinh hãi, vội vã tiếp tục trốn chạy, nhưng hư không ở tứ phương lại đang biến hóa.

"Bốn phương thiên địa, nơi nào nhìn thấy thì đều là đất của ta!"

Đại địa lan tràn!

Trong Hỗn Độn, thiên địa tự sinh ra.

Bát Dực Hổ nhịn không được nữa quát: "Vũ Hoàng, Nhân tộc đã nói nước giếng không phạm nước sông, cớ gì ngài lại dồn ép không tha?"

"Thiên địa sản sinh, có âm có dương"

Âm dương sinh sôi!

Khí tức âm dương hiện lên ngay lập tức, hóa thành lỏng giam âm dương bao phủ trọn vẹn tứ phương.

Âm!

Bát Dực Hổ đụng phải hàng rào âm dương, bị đụng cho toàn thân run rẩy.

"Âm dương hiển hiện, Ngũ Hành tự sinh"

Uỳnh!

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ sinh ra, hỏa diễm nuốt trời, thổ địa hóa thành cự nhân chộp về phía Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long, giữa thiên địa cũng sinh ra một thanh kiếm sắc vọt tới hướng hai đại cường giả, vô số cây to hóa thành cành lá buộc chặt lấy bọn họ.

Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long đều kinh hãi biến sắc.

Tô Vũ lại có thể cấu tạo thiên địa ở nơi đây.

Chuyện này quá đáng sợ!

Đây không phải thiên địa của Tô Vũ, có thể xem như hình chiếu nhưng kỳ thật cũng không tính là hình chiếu, nó càng giống như Tô Vũ đang cấu tạo vạn đạo, chải vuốt vạn đạo ở nơi này hơn. Hắn đang nhanh chóng chải vuốt lực lượng hỗn độn, hóa chúng thành thiên địa.

"Thiên địa vạn đạo, không gì không phá. Nhanh lên, tốc độ nhanh hơn nữa đi!"

Tiếng cười của Tô Vũ chất chứa sự nghiền ngẫm, trong phút chốc, hai đại cường giả chỉ cảm thấy nhật nguyệt luân chuyển, long trời lở đất, giữa thiên địa xuất hiện vô số sinh mệnh, có hỏa nhân, mộc nhân, thổ nhân...

Những sự tồn tại cường đại đại đó lập tức đánh tới phía bọn họ.

"Ta nói, giữa thiên địa nên có một đầu Cửu Sí Hổ!"

Một lão hổ to lớn với chín cái cánh đột ngột xuất hiện, nó gào thét một tiếng đầy dũng mãnh rồi xông lên đánh Bát Dực Hổ.

"Ta nói, thiên địa nên có một con Nhị Vĩ Long!"

Ngay lập tức, một con cự long với cái đuôi phân nhánh bỗng xuất hiện, cũng nhanh chóng đánh về phía Hỗn Độn Long.

Hai đại cường giả đều trợn tròn mắt.

Đại chiến bộc phát tức thì, Đoạn Vĩ Long quất đuôi tới, tiếng nổ ầm vang, Nhị Vĩ Long bị đánh cho chia năm xẻ bảy, y mừng rõ quát lớn: "Chỉ là ra vẻ mà thôi!"

Làm ta sợ muốn chết!

Nhìn thì có vẻ khí tức cực kỳ cường đại, kỳ thật còn chẳng đủ cho y nhét kẽ răng.

"Nhị Vĩ Long không được sao? Vậy thì Tam Vĩ, Tứ Vĩ, Ngũ Vĩ... ra chơi đi"

Tô Vũ ngoắc ngoắc tay, ngay sau lời nói của hắn, trong thiên địa liền xuất hiện mấy ngàn con cự long, con long cuối cùng ngọ nguậy vô số cái đuôi, khiến người ta nhìn vào không rét mà run!

Đoạn Vĩ Long không ngừng đánh giết đám cự long mới hiển hiện, thế nhưng càng giết lại càng nhiều!

Lúc này, Bát Dực Hổ gầm thét: "Đừng giết, ra ngoài đi! Không ra khỏi thiên địa này thì ngươi không giết hết được đâu, hắn là người khai thiên, nơi đây đều là phạm vi lĩnh vực của hắn, chạy mau!"

Không chạy ra ngoài thì Tô Vũ có thể chế tạo nên vô số lão hổ và cự long, đánh cái rắm ấy!

"Ta nói, lão hổ vẫn chưa đủ, ra thêm vậy"

Trong chớp mắt, lân cận Bát Dực Hổ có vô số lão hổ hiển hiện.

Cho đến lúc này, Tô Vũ mới hiện ra từ trong hư không, hắn nở nụ cười nhàn nhạt, nhếch môi hỏi: "Chơi vui không?"

"Tìm cho hai vị vài người bạn, thấy thế nào?"

Hai đại cường giả buôn bực không lên tiếng, điên cuồng va chạm bình chướng xung quanh.

Tô Vũ lắc đâu: "Cần gì chứ! Tuy các ngươi rất mạnh, thế nhưng chỉ dùng lực là không được!"

Vừa nói xong, bỗng nhiên từ trong miệng Bát Dực Hổ phun ra một thanh kiếm sắc, roẹt một tiếng, đâm xuyên qua hàng rào âm dương, phút chốc hắn đã chạy ra ngoài.

Tô Vũ giật mình, không khỏi khen ngợi: "Lợi hại! Lão hổ còn biết chơi phi kiếm, ngươi khá lắm!"

Bát Dực Hổ chạy thẳng không quay đầu lại, bây giờ hắn cũng chẳng còn hơi sức đâu mà lo cho Hỗn Độn Long nữa.

Hỗn Độn Long ở lại giúp hắn kéo dài thêm thời gian cũng tốt.

Tô Vũ ngày càng đáng sợ!

Hắn đang miên man nghĩ ngợi, bỗng nhiên, bên tai vang lên tiếng cười của Tô Vũ:

"Ngươi chạy rồi thì chơi mất vui, ngươi biết không?"

Âm!

Bát Dực Hổ còn chưa kịp phản ứng, một nắm đấm như ngọn núi đánh tới, đánh cho đầu óc Bát Dực Hổ choáng váng, đánh cho hắn da tróc thịt bong, đánh cho răng của hắn cũng rụng mất một cái...

Tô Vũ lại đá tới một cước, ầm ầm!

Bát Dực Hổ đâm mạnh vào trên hàng rào âm dương.

Vừa vặn Hỗn Độn Long cũng mới quất ra một đuôi mà chưa kịp thu hồi... Khả năng là có thể kịp thu lại nhưng nếu làm vậy thì y sẽ bị thương, thôi được rồi, cứ trực tiếp đập tới đi!

Bịch, Bát Dực Hổ lại bị quất cho da thịt nứt toác, lập tức kêu thảm một tiếng: "Đệt!"

Hỗn Độn Long, ta ghim ngươi rồi! Ngươi đám quất ta!

"Vũ Hoàng, chuyện gì cũng từ từ nói...

Hắn vô cùng hoảng sợ.

Tô Vũ quá mạnh, đây là chuyện không có khả năng, một quyền thế mà có thể đánh cho mình thụ thương không nhẹ.

Làm sao có thể?

"Không, chơi với ta đi, ta không dễ nói chuyện đâu, ngươi gặp ta liền chạy chính là đang xem thường ta!"

Tô Vũ cười lớn, sau một khắc, hắn tiếp tục phong bế hàng rào âm dương, thiên địa bao phủ, Tô Vũ tươi cười vô cùng xán lạn: "Ta nói, thiên địa có khí, tự đánh chính mình"

Bịch, Hỗn Độn Long lại quất đuôi lên trên đầu Bát Dực Hổ, lúc này Hỗn Độn Long bày ra vẻ mặt cực kỳ vô tội: "Không phải ta cố ý đâu"

Y chỉ muốn chạy mà thôi.

Kết quả lại cứ quất trúng Bát Dực Hồ, chuyện này... thật sự là không có cách nào.

Bát Dực Hổ tức giận, bắn ra phi kiếm, không thèm để ý tới Hỗn Độn Long, hắn chỉ muốn phá võ hàng rào âm dương để chạy trốn.

Phập!

Phi kiếm bỗng nhiên đâm trúng đuôi của Hỗn Độn Long, y đau đớn hét lên, cả giận mắng to: "Ngươi trả thù ta à? Ta đã nói không cố ý rồi mà!"

Bát Dực Hổ cũng cực kỳ oan uống: "Ta đâu có cố ý!"

"Ngươi học ta sao?"

Hỗn Độn Long giận dữ, ngươi chính là đang cố ý trả thù!

"Thất tình lục dục đạo cũng không tệ, phẫn nộ đi, long hổ tranh đấu!"

Bình Luận (0)
Comment