"Thất tình lục dục đạo cũng không tệ, phẫn nộ đi, long hổ tranh đấu!"
Chỉ trong nháy mắt, một long một hổ bỗng nhiên đều rất cáu kỉnh tức giận, Bát Dực Hổ kinh hãi, vừa muốn mở miệng kêu to thì lại nghe Tô Vũ lẩm bẩm: "Người thường không thể nhẫn, là anh hùng thì đừng hô!"
Im lặng mà bộc phát đại đạo đi.
Nộ khí sôi trào!
"Phẫn nộ không có ý nghĩa gì hết, sắc là đạo khoét xương, hai vị, hay là yêu thương lẫn nhau đi vậy!"
Ngay lập tức, Bát Dực Hổ nhìn Hỗn Độn Long lại giống như thấy được một con hổ tuyệt sắc, mà Hỗn Độn Long nhìn hắn ta cũng giống như thấy được tuyệt thế mỹ long!
Lúc này, kỳ thật Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long đều biết mình đang bị mắc lừa.
Thế nhưng chúng chống cự không được!
Một long một hổ đều kinh hãi khiếp đảm, phải làm sao mới ổn đây?
Sau một khắc, đôi bên bất giác tới gần nhau, mơ hỏ còn hơi nhỏ dãi, đẹp quá!
"Hai vị là đực hay là cái?"
"Thôi được rồi, đực hay cái cũng không quan trọng"
Tô Vũ tự hỏi rồi tự trả lời, phấn khích đề nghị: "Hai vị có cần trời tối cho thêm tình thú không?"
Dứt lời, trời đất tức khắc tối sảm.
"Trời làm chăn, đất làm giường, chúc mừng hai vị nhập động phòng!"
"AI"
Tiếng rít gào truyền ra, lúc này, trời hóa thành chăn mền, đại địa biến thành giường chiếu, một long một hổ tự nhiên cùng lao tới, nhưng Bát Dực Hổ vẫn có thể thanh tỉnh trong nháy mắt, kêu gào thê lương thảm thiết.
Ta không muốn như vậy!
"Vũ Hoàng tha mạng!"
Hắn hét thảm thiết vô cùng, hãy tha cho ta đi! Ta không thể ngủ với Hỗn Độn Long được!
"Im lặng đi, ôn ào!"
Tô Vũ quát khẽ một tiếng, lạnh lùng nói: "Nhập động phòng cho ta, ta muốn xem long hổ giao phối!"
"Không!" Bát Dực Hổ cầu xin: "Vũ Hoàng bệ hạ tha mạng!"
"Nhất định phải làm!"
"Vũ Hoàng, Tô Hoàng, bệ hạ, đại gia... Tổ tông ơi!"
Bát Dực Hổ thấy Hỗn Độn Long ngu xuẩn thật sự đã bị sắc dục huân tâm, đang muốn lao tới hướng mình, phía sau đuôi rồng còn có một cây hàng to lớn dựng thẳng lên khiến hắn không rét mà run.
Điên rồi!
Hỗn Độn Long điên khùng ngớ ngẩn này thật sự đã bị khống chế.
Xong đời!
Cũng đúng, bản tính của long vốn tà dâm.
Đệt tổ tông nhà ngươi!
Hắn thê thảm rống to: "Không muốn, đại gia, tổ tông, tha mạng đi mà!"
Ta không thể bị Hỗn Độn Long dâm loạn.
Đừng mài!
Lúc này hắn mới hiểu được Tô Vũ không chỉ mạnh hơn, mà còn là mạnh hơn trước đó rất nhiều, Hỗn Độn Long lại có thể bị mắc lừa dễ dàng, Tô Vũ khẳng định là mạnh hơn Hỗn Độn Long không ít.
Đáng chết!
Ở nơi đây bọn hắn căn bản không đấu lại Tô Vũ.
"Gọi tổ tông cũng vô dụng" Tô Vũ thản nhiên nói: "Ngươi biết ta muốn cái gì mà"
"Bệ hạ... xin tha cho ta, chúng ta giúp ngài giết Ngục Thanh. Không, không, giết ai cũng được!"
Bát Dực Hổ hét lớn một tiếng, hắn không muốn, Hỗn Độn Long đang nhắm ngay cái mông của hẳn!
Trời ạ!
Chết tiệt!
Thân ảnh của Tô Vũ hiển hiện, nhìn Bát Dực Hổ mà lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Chính ngươi nói đấy nhé, nếu ngươi không nghe lời thì sao?"
"Thì ta sẽ chết"
"Không, không, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Không nghe lời thì ta sẽ nhốt ngươi cùng Hỗn Độn Long chung một chỗ, mỗi ngày biểu diễn một trận long hổ giao phối cho ta!"
Tô Vũ lạnh lùng nói: "Tự mình phong ấn nhục thân, nếu ngươi chạy mất thì ta cũng uống phí công sức chuẩn bị lâu như vậy"
Ngươi cút luôn đi!
Mẹ nó, ngươi đã chuẩn bị bao lâu?
Chúng ta quen biết mới chưa đến một tháng, vậy mà ngươi lại bảo là đã chuẩn bị từ lâu rồi, đối với ngươi thì thời gian thế nào mới thực sự tính là rất lâu?
Bát Dực Hổ thê lương nói: "Trước hết bệ hạ hãy khống chế gia hỏa kia lại đã, ta sợ ta mà tự phong..."
Hỗn Độn Long phát điên rồi!
Y muốn làm bẩn ta!
Tô Vũ lộ ra ý cười, khẽ vung tay lên, đại đạo tán loạn, Sắc đạo biến mất.
Hỗn Độn Long thanh tỉnh, chợt thấy cái mông Bát Dực Hổ đang dối diện với mình, y vội vã quất ra một đuôi đánh cho Bát Dực Hổ bay ngược.
Rất nhanh, y chợt nghĩ tới điều gì đó mà nhìn qua Tô Vũ, trong mắt tràn ngập về hoảng sợ tột độ.
Tô Vũ cường đại vượt quá sức tưởng tượng!
Không có khả năng!
Cảnh tượng mới rồi y vẫn còn nhớ rõ, đương nhiên y không nói ra, miễn cho mất hết thể diện!
Tô Vũ châm chọc: "Đoạn Vĩ Long, thoải mái không? Nếu không ta sẽ cho ngươi thử thêm một chút!"
Con ngươi trong mắt Hỗn Độn Long hơi co lại, vội nói: "Vũ Hoàng hình như cường đại hơn trước rất nhiều, chẳng lẽ đại đạo của ngài chỉ mấy ngày đã có thể mạnh lên cả đoạn?"
Quá nhanh!
Trước lúc này, y vẫn cảm thấy mình có thể đấu ngang ngửa Tô Vũ.
Nhưng bây giờ đôi bên lại chênh lệch quá xa.
Huống hồ Tô Vũ còn chưa để bản nhân xuất thủ.
Đại đạo bao phủ không phải là thứ vạn năng, mạnh như Võ Hoàng thì với chút hình chiếu lực lượng đại đạo đó của Tô Vũ sẽ bị lão tung mấy quyền đánh nổ.
Nhưng Hỗn Độn Long và Bát Dực Hổ lại không phải Võ Hoàng!
Song phương chênh lệch rất lớn.
Tô Vũ tiến bộ bằng tốc độ quả thực nghe rợn cả người!
Tô Vũ vẫn chưa chịu thôi, tiếp tục châm chọc: "Ngươi có muốn thử lại lần nữa không?
Ta cảm thấy có vẻ ngươi rất có hứng thú đối với Bát Dực Hổ.."
"Không!"
Hỗn Độn Long lắc đầu nguây nguậy, vội vàng cự tuyệt, vô thức nhìn thoáng qua Bát Dực Hổ, thôi đi, Bát Dực Hổ quá xấu!
Tô Vũ híp mắt cười khẽ: "Nếu không thì thế này đi, ta chế tạo ảo giác cho ngươi, nhìn qua bèn cảm thấy Bát Dực Hổ là tuyệt thế mỹ long"
Phút chốc, Hỗn Độn Long bỗng thấy hoa mắt, nhìn lại Bát Dực Hổ thì sợ tới ngây người!
Đó là một con rồng có tám cái cánh.
Tuyệt thế mỹ long!
Trời đất ơi, quá đẹp!
Hỗn Độn Long khẽ nuốt nước miếng.
"Tỉnh táo lại đi!"
Bát Dực Hổ kinh hãi bạo hống, trong nháy mắt kích phá huyễn tượng, mà Hỗn Độn Long thì hơi hơi tiếc nuối nhìn hắn một cái, y tỏ ra rất bất mãn, ta còn chưa nhìn đủ đâu.
Ở trong Hỗn Độn này vô số tháng năm đều không gặp được đồng loại.
Con hổ này thật đáng ghét!
Bát Dực Hổ sắp tuyệt vọng luôn rồi, ta không nên ở cùng một chỗ với con rồng ngu xuẩn ấy nữa, không có chút lực khắc chế nào, thật đáng sợ! Ánh mắt vừa mới nhìn hắn kia... hắn biết đó là ánh mắt gì.
Ghê tởm!
Tô Vũ quá tà ác!
Tô Vũ vẫn cười lạnh như trước: "Còn muốn chơi đùa nữa không? Không chơi thì tự phong đi. Ta không giết các ngươi, làm tay chân cũng không tệ, thế nào?"
Hai vị cường giả liếc nhìn nhau, cả hai đều rất tuyệt vọng.
Vậy là bị bắt rôi?
Một lát sau, Bát Dực Hổ thở dài chán nản, sau đó tự phong nhục thân.
Từ khi gặp ngươi lần đầu tiên, ta đã biết ngay người đọc sách đều không phải kê tốt.
Kê mặc áo bào trắng không có một ai là người tốt hết!
Ta đã chạy xa như vậy mà vẫn chạy không thoát khỏi ma chưởng của ngươi.
Từ nay về sau, ta không bao giờ mặc áo bào trắng nữa!
Bát Dực Hổ cực kỳ bi ai, mặc áo bào trắng đều là kẻ xấu, ta còn chưa đủ xấu, ít nhất là không xấu bằng mấy vị mặc áo trắng kia!
Chờ ta đủ xấu xa rồi thì ta lại mặc áo trắng sau.
Hỗn Độn Long thấy thế thì cũng chỉ có thể tự phong ấn bản thân, dáng vẻ y vô cùng bất đắc dĩ, không ngờ chúng ta rời núi lại lâm vào tình cảnh quá thảm!
Sớm biết như vậy, còn không bằng tránh ở trong Hỗn Độn ngủ say cho xong.