Đến lúc này, Đại Chu Vương có vẻ đã hiểu rõ tâm tư Tô Vũ, y hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng: "Hết thầy đều có khả năng! Tại sao thông đạo xuống hạ giới lại đột nhiên bị phong tỏa? Ai có thể làm được điều này?"
"Bệ hạ đã xua tan quy tắc, trừ phi có người vô cùng cường đại điều động quy tắc chỉ lực mới có thể phong tỏa hạ giới!"
"Vì sao lại phải phong tỏa hạ giới? Vì sợ cái gì sao?"
"Là... Là Võ Hoàng!" Bỗng nhiên, Võ Cực quát to một tiếng: "Là lão, đúng, chính là lão!
Lão cũng rất cường đại, có lẽ lão cũng muốn xuống tay với Tô Vũ, đúng rỏi, chính là như thế, lần trước lão còn muốn liên thủ với bệ hạ đi giết Tô Vũ mà!"
Có một số việc không thể tùy tiện suy đoán, bằng không, phiền phức sẽ rất lớn.
Võ Hoàng?
Lúc này, Võ Cực chỉ có thể đổ lỗi là do Võ Hoàng làm, đây là kết quả tốt nhất, bằng không một khi không phải Võ Hoàng thì đó sẽ là kết quả xấu nhất.
Nhưng ngay lúc này, một thân ảnh đột nhiên hiển hiện trong Hỗn Độn xa xa, Võ Hoàng mặc một thân kim giáp, hùng hùng hổ hổ nói: "Cái quỷ gì thế, một hồi ở đây, một hỏi ở kia..."
Sau một khắc, đột nhiên lão giật mình: "Đệch, ngươi cố ý đúng không, đồ cháu trai, lão tử mà bắt được thì nhất định phải đánh chết ngươi!"
Âm!
Khí tức cực kỳ cường hãn rung chuyển thiên địa, Võ Hoàng đột phá hư không, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ, chỉ một cái chớp mắt, lão đã phá võ hư không, biến mất chẳng còn tung tích nhưng thanh âm thì vẫn truyền vang đến, chất chứa cả nụ cười điên cuồng: "Tên cháu trai kia xuất hiện rồi, Chu Tắc chứ gì, được lắm, lần này lão tử nhất định phải đánh chết y, để xem rốt cục ai mạnh hơn ai!"
Sắc mặt Võ Cực trắng bệch.
Chu Tắc!
Chu Tắc xuất hiện rồi?
Bị Võ Hoàng phát hiện ư?
Không, hình như y là đang cố ý dẫn dụ Võ Hoàng truy tung sau đó dụ Võ Hoàng rời đi!
Tại sao lại như thế?
Thật sự chẳng lẽ là bệ hạ làm?
Không thể nào!
Thế nhưng khả năng Võ Hoàng phong ấn không tồn tại, như vậy thì chỉ có Bách Chiến mới có thực lực này.
Vừa rồi Võ Hoàng xuất hiện nhất định là bản tôn.
Quá cường đại!
Đã như vậy, người phong ấn hạ giới tuyệt đối không phải là Võ Hoàng.
Vậy thì đó chỉ có thể là Bách Chiến.
Bách Chiến làm phản rồi!
Võ Cực chợt trở nên điên cuồng, bệ hạ làm phản rồi, thật sự làm phản rồi... Không, gã không thể võ đoán như vậy được, lỡ không phải thì sao? Biết đâu đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn?
Mà lúc này ở hạ giới.
Tô Vũ ngửa đầu nhìn trời, khẽ cảm khái: "Hạ giới phong bế rồi"
Cách đó không xa, Bách Chiến đội vương miện, người mặc trường bào kim sắc, bên cạnh hắn có mấy người đi theo, sắc mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại cực kỳ phức tạp, "Tô Vũ, ngươi đang tính kế ta?"
Tô Vũ khẽ cười đáp: "Không, ta chỉ muốn cho ngươi cơ hội mà thôi!"
"Ta thích chủ động, không thích bị động chờ đợi kết quả! Ngươi phản hay không phản, hết thảy lựa chọn đều ở chỗ ngươi, không phải sao?"
Một bên, sắc mặt Trường Thanh tái xanh, phẫn nộ quát: "Tô Vũ, ngươi cố ý! Ngươi đang ép bệ hạt"
Đúng vậy, hạ giới không phải do Bách Chiến phong tỏa.
Mà là do Tô Vũ!
Là chính hắn tự làm!
Cái tên đáng sợ này còn mạnh hơn những gì mọi người tưởng tượng, chính hắn đã phong tỏa hai thông đạo lớn khiến cho Bách Chiến cũng phải giật mình.
Tô Vũ đáng sợ đến cực hạn!
Hắn cố ý làm như thế.
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Ta không bức ngươi, Bách Chiến, ngươi có thể tự mình lựa chọn.
Lựa chọn giết ta hoặc là hợp tác với ta, là hợp tác chân chính! Ngươi một mực không xuất thủ mà chỉ chờ ở Nhân cảnh, ngươi đang chờ cái gì? Chờ Võ Cực bị giết, Tội tộc đón thêm mấy vị chủ nhân quy tắc đi ra sao?"
"Ngươi chậm chạp không lên thượng giới, một khi Tội tộc xuất thủ thì sẽ là kết cục gì?
Nếu người của ta không nhiều, không mạnh như vậy, thì sẽ ra sao?"
"Ngươi sợ Võ Hoàng nhúng tay... Ngươi đang liên hệ với Chu Tắc, muốn dụ Võ Hoàng rời đi đúng không?"
"Đừng sợ, chỗ Võ Hoàng, ta đã có an bài, ta để lão xuất hiện rồi tự mình rời đi cũng được, phù hợp hoàn toàn với tâm ý của ngươi! Đương nhiên, có lẽ Chu Tắc đã thực sự xuất hiện cũng nên, nếu là như vậy thì Võ Hoàng sẽ không cách nào nhúng tay... Thế nhưng người của ta rất mạnh, Tội tộc sẽ không dễ dàng động thủ, trừ phi ngươi có thể giết ta!"
Tô Vũ nhìn thẳng vào mặt Bách Chiến, khẽ mỉm cười: "Ngươi một mực chờ đợi, có phải là vì Chu Tắc không? Ngươi sợ Võ Hoàng làm nhiễu kế hoạch của ngươi, đúng không?"
"Nhưng ngươi không nghĩ tới, người của ta rất nhiều, mạnh mẽ vượt xa những gì ngươi tưởng tượng!"
"Dù không có Võ Hoàng thì bọn chúng cũng không dám tùy tiện xuất thủ. Cho nên, ngươi chỉ có một con đường đó là giết ta, như thế mới có thể thay đổi hết thảy. Bách Chiến, ngươi cảm thấy thế nào?"
Về mặt Bách Chiến âm trầm: "Tô Vũ, ta chưa từng nghĩ tới chuyện đối địch với ngươi!"
"Đúng, có lẽ là thế"
Tô Vũ gật đâu: "Ngươi chỉ nghĩ tới chuyện hoàn thành kế hoạch của mình, đối địch với ta không phải là kết quả mà ngươi muốn nhìn thấy, ngươi hi vọng tất cả mọi người đều làm theo sự sắp xếp của ngươi"
Tô Vũ bật cười: "Không có ta nhúng tay, bất kỳ người nào cũng chẳng thể ngăn cản ngươi mở ra Địa Ngục Môn, không phải sao? Đáng tiếc, có lẽ ta phá hủy kế hoạch của ngươi rồi! Bách Chiến, là vậy phải không?"
Bách Chiến thở dài: "Ta không nghĩ tới ngươi sẽ quật khởi nhanh như vậy, cũng không nghĩ tới ngươi sẽ chủ động bức bách ta!"
"Tô Vũ, ngươi đáng sợ và âm hiểm hơn những gì mà tất cả mọi người hình dung. Lễ nào ngươi định xử lý ta rồi tiếp nhận người của ta?"
Về mặt hắn ta đây tự giễu: "Hiện tại tất cả mọi người đều tưởng rằng ta đã phong tỏa hạ giới, tưởng rằng ta muốn giết ngươi. Ta đoán có lẽ Võ Cực cũng đã hỏng mất, một khi ngươi và ta giao thủ, động tĩnh truyền lên... Ngươi có thể tùy tiện tiếp quản người của ta, đúng không?"
Hay cho cái tên Tô Vũ!
Gian trá, vô sỉ, âm hiểm!
Sẽ không một ai tin tưởng chính Tô Vũ mới là người phong bế hạ giới, mọi người chỉ cho rằng đó là do Bách Chiến, ngoại trừ Bách Chiến thì không có người thứ hai.
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Ta chỉ không hi vọng Nhân tộc xảy ra nội chiến mà thôi."
"Nếu ngươi hợp tác với ta, người của ngươi tự nhiên vẫn sẽ là của ngươi! Nếu ngươi không có dị tâm, hết thảy đều sẽ dựa theo kết cục tốt nhất để phát triển"
Bách Chiến bật cười: "Có lẽ là thế. Nhưng Tô Vũ à, ta chỉ có một chuyện rất hiếu kì, ngươi lấy đâu ra tự tin có thể địch nổi ta?"