Nụ cười của Bách Chiến dần dần thu liễm, hắn ngạc nhiên nhìn về phía Tô Vũ.
Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn ta tìm hiểu sâu về Tô Vũ thế này.
18 tuổi, từ một học sinh chỉ biết đọc sách, lần thứ nhất giết người chỉ vì một điểm công huân, vì đổi lấy một giọt tỉnh huyết yếu đến không đáng kể ra.
Sư trưởng bị vây giết, hắn khàn giọng hô hào, gào thét, cầu xin... Lại không có một ai giúp hắn.
Tuyệt vọng lắm sao?
Đúng vậy!
Bách Chiến không hiểu, bởi vì đúng như Tô Vũ nói, hắn ta chưa từng trải qua tình cảnh tương tự, hắn có thiên phú xuất chúng, vừa ra đời đã được vô số cổ lão bảo hộ.
Khi nghe Tô Vũ nói những lời này, Bách Chiến bất giác rơi vào trầm mặc.
Tô Vũ khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Ngươi kéo dài lâu như vậy là đang chờ tin tức à? Chờ Võ Hoàng thật sự bị Chu Tắc dẫn đi?"
Bách Chiến hơi nhướng mày.
Tô Vũ cười nói: "Yên tâm, Võ Hoàng là tên ngớ ngẩn, nói thật, trí thông minh của lão rất thấp. Hẳn là lão thật sự bị dụ đi rồi"
Bách Chiến lại nhướng mày, hắn ta nói: "Tô Vũ, ngươi tự tin như thế trong khi ngươi chỉ là Nhật Nguyệt khai thiên?"
"Khai thiên quả thực sẽ không tầm thường, sẽ rất khó lường! Nhưng ngươi lại khai thiên quá ngắn!"
Bách Chiến nói thẳng: "Ta vốn cho rằng ngươi sẽ để Võ Hoàng tới đối phó với ta, hoặc là ngươi sẽ dụ ta và sâu trong Hỗn Độn, tiến vào bên trong thiên địa của ngươi, nhưng ta phát hiện ngươi lại không làm vậy!"
Hắn hơi ngạc nhiên: "Có phải ngươi tự tin quá rồi hay không? Tự tin đến mức cảm thấy ngươi thật sự có thể đối phó được với ta?"
"Chẳng lẽ không được à?" Tô Vũ cũng cười đáp: "Bách Chiến, ngươi có biết chênh lệch lớn nhất giữa ta và ngươi là gì không?"
"Xin rửa tai lắng nghe!"
"Ta là kẻ tương đối không cần thể diện. Không đối phó được thì ta sẽ bỏ chạy!"
Lòng Bách Chiến nao nao, thế rồi trong nháy mắt Tô Vũ đã biến mất ngay tại chỗ.
Sắc mặt Bách Chiến cứng đời!
Là Tô Vũ chủ động bức bách hắn, chủ động phong ấn hạ giới, kết quả Tô Vũ hàn huyên một hồi xong thì lại chạy mất!
Thế này là sao?
Sắc mặt Bách Chiến cực kỳ khó coi, rất nhanh, bỗng nhiên cánh cửa trên trán hiện lên, sau đó hắn ta tung ra một quyền, một quyền này giống như chỉ là đánh thật tùy ý nhưng lại oanh kích hơn vạn dặm, hư không nơi xa cũng nổ tung!
Thân ảnh Tô Vũ đột ngột hiển hiện.
Hắn ngưng trọng nhìn về phía Bách Chiến, sau đó cau mày nói: "Ngươi muốn quấn chặt mãi không buông à? Chúng ta nói chuyện chút liền xong rồi, ngươi còn muốn đánh thật hả?"
Nói một chút liền xong rồi?
Ngươi thật sự coi đây là trò đùa ư?
Sắc mặt Bách Chiến rất khó coi: "Tô Vũ, dù sao ngươi cũng là Nhân Chủ!"
Tô Vũ cười lớn: "Thật sao? Nếu ngươi mà tự sát, bảo ta gọi ngươi là cha cũng được!
Bách Chiến, ngươi được nhận giáo dục rằng ngươi là Hoàng giả, phải có khí độ của Hoàng giả. Ta thì không. Ta không được học Đế Vương thuật, thật sự chẳng có nghĩa lý gì với ta đâu"
Khí độ là cái gì?
Ta không biết!
Đảm người Bách Chiến thật sự là đế vương truyền thống, từ nhỏ họ đã được nhỏi nhét những lý niệm không cách nào cải biến.
Dân đen và quý tộc là khác nhau!
Thứ như thể diện gì đó Tô Vũ thật sự coi là cứt chó, khi cần thì lấy ra làm màu một chút, khi không cần thì nó tính là cái thá gì?
Dứt lời, Tô Vũ biến mất lần nữa.
Bách Chiến lạnh lùng đứng xem, ngươi muốn chạy sao?
Đã tới rồi thì đừng hòng chạy!
"Đuổi theo!"
Bách Chiến quát khẽ một tiếng, Trường Mi, Trường Thanh đã không còn bất luận dáng vẻ nịnh nọt gì nữa, ai cũng ngưng trọng vô cùng, trong nháy mắt đã lao đi.
Không thể để Tô Vũ trốn thoát.
Mà Bách Chiến cũng một mực tập trung vào Tô Vũ, muốn chạy ư?
Ngươi chạy không thoát đâu!
Nhân Môn của hắn ta một mực tập trung vào Tô Vũ, Tô Vũ muốn chạy trốn thì chẳng lẽ lại vào Hỗn Độn, vào thiên địa của hắn?
Có khả năng này không?
Bách Chiến đạp không lao đi, tốc độ xé rách hư không cực nhanh!
Chỉ giây lát hắn ta đã hiện lên ở một phương hướng, mà Tô Vũ lại vẫn chưa chạy tới.
Nhưng Tô Vũ thay đổi phương hướng rất nhanh, rồi tiếp tục trốn chạy.
Bách Chiến nhíu mày: "Ngươi phong tỏa hạ giới không phải là vì quyết sinh tử với ta sao? Tô Vũ, ngươi trốn nữa thì ta sẽ tới thượng giới giết người của ngươi!"
Hắn cũng đâu phải là không cách nào lên thượng giới.
Tô Vũ còn chạy nữa thì hắn ta sẽ đi giết người!
Tô Vũ nhe răng trợn mắt: "Ngươi cứ đi đi!"
Bách Chiến giật mình!
Tô Vũ cười ha hả: "Đi giết nhanh đi! Phụ thân, sư phụ, bằng hữu của ta đều bị ta mang đi giấu hết rồi. Những người khác... khụ khu, đều là thuộc hạ cả, giết thuộc hạ thì ta không có vấn đề gì. Nếu ngươi tìm ra cha ta, đòi giết ông ấy thì ta sẽ đầu hàng. Không phải ông ấy thì ngươi cứ giết đi, ngươi giết sạch, vừa hay để ta ngày ngày lén đi giết cả nhà ngươi. Ha ha, lấy cái này ra uy hiếp ta ư? Nực cười!"
Tô Vũ tô vẻ đắc ý: "Thật sự không được thì ngươi cứ giết sạch bọn họ, ta sẽ tới thượng du của thời không trường hà để tìm Nhân Hoàng, dù sao ta không còn gì bận tâm, đi cũng là chuyện bình thường. Cháu trai, nếu ngươi không giết thì ngươi không phải Bách Chiến nữa nhé! Ngu ngốc, còn dám lấy cái này ra uy hiếp ta? Ta mà sợ à?"
Sắc mặt Bách Chiến đầy âm lãnh: "Cho nên ngươi nói ngươi vì Nhân tộc, vì đại nghĩa, đều là giả dối hết?"
"Không đúng!"
Tô Vũ vừa trốn chạy vừa cười lớn: "Cái này gọi là có sức lực thì đi chiếu cố thiên hạ! Ta mà đánh không lại ngươi, đấu không lại ngươi, ta chính là kẻ nghèo chỉ lo thân mình. Ta học tập khá tốt, lý giải câu nói này cực kỳ đúng chỗ. Ta có thể giết ngươi, ta bèn chiếu cố thiên hạ, ta không giết được ngươi vậy thì ta sẽ chỉ lo thân mình! Cái này có gì khó hiểu đâu? Đọc sách thì phải đọc sách sống, đừng đọc sách chết, tiểu Bách Chiến à, ngươi vẫn còn quá non, bị đám cổ lão dạy hỏng luôn rồi"
Bách Chiến cười gần: "Hay cho hai chữ quá non, Tô Vũ, xem ra ngươi thực sự rất khó chơi!"
Uy hiếp là chiêu không dùng được.
Thực ra Bách Chiến đang nghĩ nếu hắn ta mà lên thượng giới giết người, Tô Vũ sẽ mặc kệ thật sao?
Có lẽ là có, cũng có lẽ là không.
Nhưng hắn ta cũng chỉ đe dọa mà thôi.
Bây giờ hắn ta mà đi để giết đám người kia thì Tô Vũ sẽ có cách ngăn được.
Vừa nói xong, Tô Vũ bỗng nhiên mở ra một đầu Tử Linh thông đạo, cười ha hả nói:
"Tiểu Bách Chiến, tạm biệt nhé, ta về Tử Linh giới đây! Đúng rồi, tin tức ngươi phản bội Nhân tộc đã được ta ghi hình lại cả rồi, xem ra rất nhanh thôi ngươi sẽ trở thành kẻ địch chung của Nhân tộc"
Sắc mặt Bách Chiến biến hóa: "Muốn đi ư?"