"Chiến tích huy hoàng nhất của Nhân Tổ là đối phó với Tử Linh Chi Chủ!"
Bách Chiến chậm rãi thuật lại: "Tử Linh Chi Chủ biến mất không phải vì bản thân hắn mà là bởi vì Nhân Tổ ép hắn không thể không biến mất... Nói như vậy, ngươi hiểu rồi chứ?"
"Thiên hạ hôm nay có lẽ Thời Gian Chi Chủ là đệ nhất nhân, hẳn ngươi cảm thấy Tử Linh Chi Chủ chỉ là người đứng thứ hai. Nhưng trên thực tế, Nhân Tổ không kém gì Tử Linh Chi Chủ, thậm chí ngài còn mạnh hơn!"
Bách Chiến nhún vai: "Các ngươi luôn cảm thấy các ngươi mới là kẻ đúng! Sai rồi! Nhân Hoàng khai thiên, hắn ta mở cái gì chứ? Rối bời, yếu đuối vô cùng! Về phần ngươi...
Bách Chiến cười khẩy: "Lá bài tẩy của ngươi là thiên địa của ngươi đúng không?"
Hai mắt Tô Vũ hơi nheo lại.
"Vì sao các ngươi cứ thích xem nhẹ người trong thiên hạ nhĩ?"
Bách Chiến lẩm bẩm: "Ngươi như thế, Nhân Hoàng cũng là như thế, hắn cảm thấy hắn có thể giải quyết hết thảy phiền phức! Nhưng trên thực tế... Tô Vũ, ngươi cảm thấy ngươi có thể siêu việt hơn Nhân Hoàng sao? Hơn cả Tử Linh Chi Chủ hay Thời Gian Chi Chủ? Đến cả Tử Linh Chi Chủ đều không có cách nào địch nổi Nhân Tổ, mà Nhân Tổ cũng không thể giải quyết những vấn đề này, chỉ có thể dựa vào thời gian để rèn luyện mọi thứ. Tô Vũ, dựa vào cái gì mà ngươi cảm thấy bản thân có thể làm được?"
Lúc này, trong lòng Tô Vũ đều là sóng cả chập trùng.
Bách Chiến đã thật sự tuyệt vọng rồi sao?
Có lẽ hắn cũng từng muốn quật khởi, cũng từng muốn hăng hái, thế nhưng dường như hắn đã rất tuyệt vọng.
Nhân Hoàng có cường đại không?
Tô Vũ cho rằng Bách Chiến không biết Nhân Hoàng đã khai thiên, thế nhưng hắn lại biết.
Chẳng những thế, Bách Chiến còn biết được một vài bí mật mà Tô Vũ chưa từng nghe tới, tỉ như Nhân Tổ đã từng đánh bại Tử Linh Chỉ Chủ.
Đây mới là tin tức kinh thiên động địa!
Ở trong mắt Tô Vũ, Thân thể đạo của Nhân tổ lớn mạnh đến mức đáng sợ, nhưng dù có mạnh tới mấy thì Tô Vũ vẫn cảm thấy không thể bằng được Nhân Hoàng. Tuy nhiên, dựa theo lời Bách Chiến nói thì có lẽ Nhân Tổ còn cường đại hơn Nhân Hoàng nhiều.
Dù sao Tử Linh Chi Chủ khẳng định là mạnh hơn Nhân Hoàng.
Nói như vậy, có khả năng Nhân Tổ cũng mở thiên địa.
Là thế phải không?
Giống như Văn Vương vậy, mọi người cho rằng y chấp chưởng Bút Đạo, nhưng thực tế thì không phải, y sớm đã từ bỏ đạo này để tự mình khai thiên, chỉ là Tô Vũ không biết ở đâu mà thôi.
Từng suy nghĩ hiển hiện trong đầu Tô Vũ.
Ngoài những chuyện đó ra, Bách Chiến còn biết mình đã khai thiên, nghĩ đến đây Tô Vũ bèn hồi: "Lôi Bạo nói cho ngươi sao?"
"Lôi Bạo?"
Bách Chiến bật cười: "Cần tới gã à? Không cần! Tô Vũ, đừng cảm thấy ngươi mới là thiên tài, là trí giả duy nhất! Khi ta nhìn thấy ngươi rời khỏi Tử Linh giới vực thì ta đã đoán được rồi!"
"Không phải là ngươi cảm thấy trên đời này chỉ có Thiên Môn mới có thể quan sát hết thảy đấy chứ?"
Bách Chiến cười nói: "Ta không mở Thiên Môn, ta mở Nhân Môn!"
Nhân Môn!
Tô Vũ chấn động, có ý gì?
Trên trán Bách Chiến chợt hiện ra một cánh cửa nho nhỏ, cánh cửa này có chút khác biệt với Tô Vũ.
Bách Chiến lẩm bẩm: "Mở 720 khiếu huyệt mới có thể mở ra Thiên Môn! Quá phức tạp!
Nhân Môn đơn giản hơn nhiều, Nhân tộc khai phá thân thể quá nông cạn, khi ngươi khai phá thân thể đến cực hạn, ngươi sẽ phát hiện có nhiều thứ thực tế chẳng hề khó như vậy... ví dụ như Nhân Môn!"
Tô Vũ nhíu mày: "Nhân Môn... Thiên Môn... Địa Ngục Môn... ba cổng Thiên Địa Nhân?"
Hắn thoáng cau mày rồi nói tiếp: "Không đúng, nói như vậy thì phải là Địa Môn trước, Thiên Môn sau chứ?"
Có nhiều thứ không đơn thuần chỉ là cái tên mà còn có một số hàm nghĩa đặc thù, tỉ như dựa theo cách nói của Bách Chiến thì vẫn tồn tại một thứ gọi là Nhân Môn, vậy thì sao Thiên Môn đứng trước Địa Môn được?
Địa Môn phong ấn Hỗn Độn, Thiên Môn lại phong ấn thời đại Khai Thiên?
Kì quái!
Bách Chiến lắc đầu: "Không nhất định phải dựa theo trình tự thời gian. Dựa theo thực lực để sắp xếp chẳng lẽ không tốt sao? Đơn giản thì Thiên Môn là thứ tồn tại mạnh nhất, vậy dĩ nhiên liền gọi là Thiên Môn! Ví như Thời Gian Chi Chủ chẳng hạn!"
Lòng Tô Vũ khẽ nhúc nhích.
"Thời Gian Chi Chủ thật sự đang ở bên trong Thiên Môn ư? Vậy thì Tử Linh Chi Chủ đâu rồi?"
"Có lẽ cũng ở trong đó cả!" Bách Chiến nói khẽ: "Ai mà biết được, có lẽ thế mà cũng có thể là không. Điều này có liên quan gì tới chúng ta"
Hắn ta khẽ cảm khái: "Tô Vũ, biết nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt! Khi ngươi biết quá nhiều chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tuyệt vọng?"
Tô Vũ lắc đầu đáp: "Không, biết càng nhiều ta sẽ càng hưng phấn!"
Hắn hào hứng nói: "Ví dụ như khi ta nhận ra ngươi biết nhiều như vậy thì ta sẽ rất muốn đánh chết ngươi, nuốt chửng hết thảy ký ức của ngươi để xem rốt cuộc ngươi biết nhiều bao nhiêu. Ngươi nói xem có phải là ta hơi hơi biến thái hay không?"
Tô Vũ hưng phấn không nhịn được: "Ta thích loại cảm giác bóc trần người khác rồi xem thấu toàn bộ. Ta thích loại khoái cảm có thể nắm trọn mọi thứ trong tay, không gì mà ta không biết!"
"Ngươi không hiểu đâu, loại cảm giác này quá sung sướng! Chẳng hạn như ngươi không biết cha ngươi là ai nhưng mà ta lại biết, thế rồi ở ngay trước mặt ngươi, ta vạch trần cha ngươi là ai, ngươi trợn mắt há hốc mồm nhận ra rằng hóa ra đó là cha mình. Tô Vũ thật trâu bò, hắn lại có thể biết cha ta là người nào!"
"Chính là loại cảm giác này đấy!"
Tô Vũ cười hơi điên cuồng: "Cho nên... thứ tuyệt vọng mà ngươi nói ta cũng muốn thử!
Đời ta nếu nói về tuyệt vọng hẳn là chỉ có một lần, từ sau lần đó ta bèn nói với chính mình rằng đừng tiếp tục tuyệt vọng nữa, cũng đừng tiếp tục trông cậy vào người khác, dựa vào người không bằng dựa vào mình, hết thảy đều cần bản thân đi tranh thủ!"
Ngón tay Tô Vũ chỉ về phương xa, chỉ về phía Nhân cảnh, hắn nói: "Ngay tại mấy năm trước, ở ngay tại nơi kia. Lão sư của ta bị kẻ khác vây giết, trưởng bối của ta, bằng hữu của ta... đều bị vây giết ở đó! Ta hô hào cầu xin các cường giả hãy cứu bọn họ. Ta cầu xin mọi người, ta mang những thứ mà ta trân quý nhất, đem những bí mật mà ta nắm giữ, đem một chút bảo vật mà mọi người cảm thấy đó là thứ mà ta không thể có được ra để đánh đổi"
"Ngày đó ta rất tuyệt vọng"
"Thế nhưng không ai nguyện ý giúp ta!"
Tô Vũ cười vô cùng xán lạn: "Bách Chiến, ngươi trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng đó bao giờ chưa? Thân bằng hảo hữu của ngươi ở ngay trước mặt ngươi bị người ta vây giết!
Ngươi đi cầu kẻ khác nhưng không ai thèm để ý đến ngươi, không ai nguyện ý giúp ngươi. Khi đó ta còn nhỏ, ta vừa mới tiếp xúc võ đạo không lâu, ta mới chỉ 18 tuổi. Mặc dù bây giờ ta cũng chưa lớn lắm, nhưng ít nhất hiện tại ta đã trải qua nhiều chuyện rồi"
Nụ cười của hắn càng thêm rạng rỡ: "Từ ngày đó trở đi, ta liền biết, hết thảy mọi chuyện chỉ có thể dựa vào chính mình. Ta tìm cho mình chỗ dựa, tìm cho mình ô dù, hết thầy mọi thứ đều là tự ta tìm tới. Ta không tiếp tục ký thác vào niềm tin rằng những thứ đó sẽ chủ động đưa tới cửa, bởi vì... ta không cần!"
"Khi ta còn yếu ớt, gặp người ta bèn gọi gia gia, gọi tổ tông, gọi sư phụ, gọi sư nương...
Bách Chiến, e là ngươi chưa từng trải qua những chuyện này, nếu từng kinh qua rồi ngươi tự nhiên sẽ hiểu... thứ khác thì tính là gì cơ chứ?"
Tô Vũ cười ha hả: "Bí mật Thượng Cổ, Thái Cổ truyền kỳ, Nhân Tổ Nhân Hoàng gì đó so ra thì có thể đáng tin cậy hơn bản thân mình sao? Nếu ta có năng lực thì ta có thể có được mọi thứ, ngươi không cho ta, ta bèn đánh chết ngươi! Chỉ đơn giản như vậy thôi"
"Một gia hỏa được nuôi trong nhà như ngươi có lẽ sẽ không hiểu"
Tô Vũ lắc đầu: "Đáng tiếc! Cũng phải, ta nghe nói từ nhỏ ngươi đã có thiên phú rất tốt, được vô số cổ lão coi như bảo bối mà cung cấp mọi thứ! Ngươi không trải qua hết thầy những chuyện này, ngươi chưa nếm thử loại cảm giác tuyệt vọng kia! Cho nên, tuyệt vọng mà ngươi nói đối với ta quá nực cười."
Tô Vũ lắc đầu, giọng tràn đây ý trào phúng: "Đđám gia hỏa ở mấy triều tịch trước làm sao có thể hiểu? Các ngươi từ nhỏ đã được bảo vệ thì làm sao có thể hiểu? Ngươi có biết cảm giác của một kẻ Khai Nguyên yếu ớt, vì một giọt tỉnh huyết Thiết Dực Điểu Thiên Quân cảnh mà phải đi giết người để cướp đoạt công huân không?"
"Ta 18 tuổi mới Khai Nguyên... có lẽ ngươi không biết Khai Nguyên là cái gì! Người như ngươi có lẽ vừa sinh ra đã mở cửu khiếu, thậm chí là một ngày bước vào Thiên Quân.
Ngươi hẳn chẳng thể nào biết được thế nào gọi là Khai Nguyên. Khi ta chỉ là một gia hỏa mới biết tới chữ viết, lần đầu tiên trong học phủ lại dùng tay đánh chết một tên giáo đồ của Vạn Tộc giáo. Cái loại cảm giác này... rất khác"
Tô Vũ cười lớn: "Ngươi cảm thấy bí mật thì được cho là tuyệt vọng? Đối với ta thì điều này quá buồn cười!"