"Hắt xì!"
Lúc này ở thượng du của thời không trường hà, một tôn hư ảnh bỗng nhiên hắt hơi một cái, mọi người chung quanh cũng khẽ chấn động, tình huống gì thế này?
Ngài là cường giả chí cao đó!
Hư ảnh khẽ lẩm bẩm: "Mẹ nó, hình như là ta bị người mắng, hay là tên cẩu vật nào đó cầm chỗ tốt từ ta mà còn mắng ta, trở mặt liền không nhận người?"
Tên cháu trai kia xâm chiếm đạo trường của ta, ta đã không thèm để ý hắn mà để mặc cho hắn xâm chiếm.
Dù sao hư ảnh cũng biết lần trước mình tặng tên cháu trai kia lực lượng đại đạo chỉ lực nhưng mà hắn lại không cần.
Xâm chiếm đạo trường... thôi nể mặt muội muội, ta cũng không thèm để ý, đại đạo ta còn chẳng cần mà trực tiếp đem tặng cho ngươi, ngươi không muốn thì xâm chiếm đạo trường cũng không phải chuyện lớn gì.
Nhưng vì sao ta lại có cảm giác tên cháu trai này chẳng những không cảm kích mà hình như còn đang mắng ta ngu xuẩn nhỉ?
Đệch tổ tông nhà ngươi!
Đây là chuyện con người có thể làm ra sao?
"Vạn giới hẳn là có đại biến!"
Hư ảnh thì thào một tiếng, rất nhanh, ánh mắt y nhìn về phía Tinh Nguyệt, lẩm bẩm nói: "Tên kia thật sự đã phế đi rồi ư?"
Phế cái rắm ấy!
Ngay cả đạo trường của ta hắn đều muốn xâm chiếm, thế này mà là dáng vẻ của kẻ bị phế đi ư?
Vì sao ta cảm thấy muội muội đang gạt ta nhỉ?
Rốt cuộc tình hình ở vạn giới là thế nào, đến bây giờ hư ảnh vẫn không hiểu ra sao, không có cách nào phán đoán được.
Còn nữa, tên cháu trai ấy xâm chiếm đạo trường của mình để làm gì?
Hỗn Độn lớn như vậy, ngươi tùy tiện đặt thiên địa của mình ở đâu mà chẳng được, nhất định cứ phải cướp của ta, chẳng lẽ địa bàn ta mở lại thơm hơn, ăn ngon hơn hả?
Điểm này Nhân Hoàng cũng không thể nào hiểu được.
Không thể nào biết tên cháu trai kia đang định làm cái gì!
Gần đây động tĩnh nổi lên không ngừng, mặc dù y đã quen bị hố rồi nhưng tên cháu trai chưa gặp mặt này sẽ không lừa ta một khoản lớn đấy chứ?
Thiên địa bao trùm Nhân Sơn, đây là chuyện chính mà mấy ngày nay Tô Vũ vẫn đang làm.
Bảy ngày!
Một ngày phái ra một vị cường giả, mỗi một lần cường giả xuất hiện khiến khí cơ rung chuyển cũng chính là lúc Tô Vũ na di thiên địa.
Còn cái chuyện áp chế vạn tộc, bức bách vạn tộc gì đó... Hắn cũng đâu có rảnh!
Ta một hơi giết ra thì ngươi vẫn bị dọa như thường.
Làm như vậy có một chỗ tốt bởi vì khi thiên địa na di nhiều ít gì cũng sẽ gây ra động tĩnh, hơn nữa động tĩnh này còn không nhỏ. Nếu lúc này có một vị Thiên Tôn xuất hiện, dù có động tĩnh truyền tới thì mọi người cũng sẽ không cảm ứng được, hoặc chỉ cảm thấy đó là do vị Thiên Tôn kia gây ra.
Bảy ngày đã đủ cho Tô Vũ chuyển dịch thiên địa đến bên trên Nhân Sơn.
Cái này gọi ngấm ngâm mở lối!
Mà lúc này hắn đã có thu hoạch rồi.
Nhân Sơn vốn là một tòa núi Hỗn Độn nhưng Nhân Sơn cũng có thể xem như một ngọn núi trong đạo trường của Nhân Hoàng, người bình thường xâm chiếm là chuyện không thể nào, thế nhưng Tô Vũ thì chẳng có vấn đề gì, bởi vì đại đạo của hắn có căn cơ chủ yếu là Nhân Chủ Ấn.
Cho nên, Nhân Hoàng đã nhường địa bàn lại cho hắn.
Thế nên mới có một màn hôm nay.
Thiên địa của Tô Vũ trực tiếp giáng lâm bao trùm Nhân Sơn.
Trong chớp nhoáng ấy, tất cả mọi người dưới trướng Tô Vũ dù không dung đạo thì đều tăng mạnh về thực lực, Tô Vũ ban cho họ thực lực mà vạn tộc lại bị suy yếu ngay tức thì.
Bên lên bên xuống!
Lập tức, chênh lệch triệt để bị kéo ra!
Thanh âm của Tô Vũ lại chấn động cuộn trào, chất chứa vẻ lạnh lùng, hắn quát: "Giết!
Giết tới khi vạn tộc chủ động xuất kích đánh giết chủ nhân quy tắc của Tội tộc mới thôi! Giết sạch căn cơ của vạn tộc tại thượng giới, đã từ bỏ hạ giới thì thượng giới cũng đừng hòng tồn tại nữa! Diệt sạch vạn tộc lại nói!"
Giọng nói của Tô Vũ chấn động thiên địa, lạnh lùng vô biên.
"Hỗn Độn Long, Bát Dực Hổ, các ngươi kéo dài cho ta, tiếp tục đục nước béo cò... Đại Chu Vương, mau giết bọn chúng!"
Trong thiên địa, sắc mặt của Hỗn Độn Long và Bát Dực Hổ đều đại biến.
Tô Vũ thật đáng sợ!
"Giết!"
Hai con cổ thú Hỗn Độn lập tức bộc phát, Minh Thiên Tôn và Phượng Thiên Tôn đang cùng giao chiến với bọn hắn thì bỗng nhiên nổ ầm âm một tiếng, Minh Thiên Tôn bị đuôi của Hỗn Độn Long quấn lấy, cơ hồ là trong chớp mắt đã xoắn lão nát bấy.
Nhục thân chia năm xẻ bảy!
Biển ý chí mới xuất hiện cũng bị Hỗn Độn Long phun lửa đốt thành tro tàn!
Ở nơi này, đám kê địch đều bị áp chế!
Vị Thiên Tôn đầu tiên dễ dàng bị giết chết, chênh lệch thực sự quá lớn nên cơ hồ chỉ là chuyện trong nháy mắt. Minh Thiên Tôn vốn không mạnh thêm, vào đó lão còn bị áp chế thực lực, huống chỉ lão còn gặp phải Hỗn Độn Long.
Đến lúc này, Hỗn Độn Long có ngốc cũng biết nếu không dốc toàn lực ứng phó thì y và Bát Dực Hổ sẽ bị Tô Vũ biết ngay, sẽ chết ngay lập tức!
Thật sự là sẽ chết tức tưởi!
Mà lúc này ở hậu phương, Thiên Cổ đã bình thường trở lại.
Lão có thể đoán được.
Tuy không đoán được tình hình cụ thể nhưng lão đoán được Tô Vũ nhất định có chuẩn bị, quả nhiên Tô Vũ chưa từng nghĩ tới chuyện thất bại, hết thảy những gì hắn làm đều là có chuẩn bị.
Minh Thiên Tôn đã chết.
Không chỉ như vậy, lúc này ở nơi xa, Hoang Thiên Tôn bỗng nhiên quát to, nhưng đối thủ của lão lại là Bát Dực Hổ. Bây giờ Bát Dực Hổ vô cùng điên cuồng, tám cái cánh võ như cuồng phong, mỗi một lần đều xé rách hư không.
Bát Dực Hổ đã đốc toàn lực ứng phó!
Tô Vũ thật âm hiểm.
Hắn trêu chọc không nổi.
Dù bị thương thì hắn cũng phải xử lý một vị Thiên Tôn mới được.
Ở nơi xa hơn, đám Nguyệt Thiên Tôn bị đánh cho thổ huyết, không ngừng bay ngược, vô số Hợp Đạo bị chém giết nhanh chóng, Đại Tần Vương sát phạt quả đoán mang theo nhóm người Hạ Long Võ trực tiếp đánh lên tận Nhân Sơn.
Gặp người liền giết!
Đồ sát toàn bộ!
Trường thương của Đại Tần Vương như bay múa, lúc này bất kỳ Thiên Tôn và Thiên Vương nào cũng không thể địch nổi Đại Tần Vương. Một người một thương, từng đám Vĩnh Hằng lao ra hệt như tự sát nhưng lại bị đánh giết trong chớp mắt.
Thiên Cổ lộ ra vẻ mặt bi ai.
Bên kia, Thần Hoàng Phi lại bị một mình Nam Vương ngăn trở, không những như thế Nam Vương còn triển lộ khí tức cực kỳ cường đại, đại đạo hóa thành roi, một roi quất cho Thần Hoàng Phi máu me khắp người.
Bại rồi!
Thất bại thảm hại!
Tiếng la khóc tuyệt vọng, kêu đau, kêu khóc bạo phát khắp Nhân Sơn...
Thiên Cổ thấy được Đại Hạ Vương dẫn người đánh về phía lãnh địa của Tiên tộc.
Người dưới hạ giới đều đang ở trong tay Tô Vũ.
Một khi Tiên tộc thượng giới bị diệt vậy thì Tiên tộc sẽ thực sự tận diệt!
Thiên Cổ lập tức già đi rất nhiều, tóc biến thành màu xám trắng, lần đầu tiên lão cảm nhận được mối nguy diệt tộc ở ngay trước mắt.
Chinh chiến với Tô Vũ nhiều lần nhưng lão chưa từng chiếm thế thượng phong.
Một chút xíu cũng không hề có!
Lưng Thiên Cổ bất giác còng xuống rất nhiều, ta biết... đáng lẽ ta nên biết, đáng tiếc thiên địa này không phải do ta làm chủ, ta không thể thuyết phục được tất cả mọi người...
Lão không buồn quản đám Thiên Tôn, không nhìn những Thiên Vương kia nữa.
Lão quay đầu nhìn lại, thấy được Đại Tần Vương và Đại Hạ Vương đang mạnh mẽ đồ sát.
Những người này chinh chiến năm trăm năm, giết chóc vô số, há sẽ để ý tới những chuyện gì khác?
Đây là cuộc chiến giữa các chủng tộc.
Bất luận tộc nào chiến bại thì đều sẽ là kết cục này, bây giờ là Nhân tộc đại thắng!
Năm trăm năm trước, vạn tộc giết vào Nhân cảnh cũng là sinh linh đồ thán, thương sinh kém chút diệt tuyệt, một đám chủ nhân khai phủ đứng dậy tiếp nhận truyền thừa, trở thành Vĩnh Hằng chiến tứ phương, giết tứ phương, bảo vệ Nhân cảnh.
Năm trăm năm qua đại chiến không ngừng, tiểu chiến vô số... đã chết quá nhiều người rỒi.
Trấn Ma quân của Đại Hạ phủ năm lân liên tiếp chiêu mộ lão binh trở về, bởi vì Đại Hạ phủ vẫn luôn tổn binh hao tướng ở chư thiên, cường giả chết trận không thể đếm xuể.
Binh lính quá khan hiếm!
Hết thảy mọi chuyện đều rất tàn khốc.
Hôm nay Nhân tộc đại thắng!
Các vị Đại Hạ Vương đều là Đại tướng thống lĩnh binh sĩ, họ tuyệt đối sẽ không nương tay, họ sẽ giết cho máu chảy thành sông, khiến hơn năm ngàn vạn người trên thượng giới thây rơi khắp đồng!
Vô số người kêu khóc.
Thiên Cổ cực kỳ đau thương, thanh âm truyền vang thiên địa: "Tiên tộc xin hàng! Vũ Hoàng bệ hạ, khẩn cầu cho Tiên tộc một con đường sống. Thiên Cổ... xin khấu tạ bệ hạt"