Thiên Cổ cực kỳ đau thương, thanh âm truyền vang thiên địa: "Tiên tộc xin hàng! Vũ Hoàng bệ hạ, khẩn cầu cho Tiên tộc một con đường sống. Thiên Cổ... xin khấu tạ bệ hạt"
Hai đầu gối của lão tuyệt không thể mềm xuống.
Mười vạn năm sau Thượng Cổ, lão dẫn dắt Tiên tộc chiến với Nhân tộc mười vạn năm, nhưng lão chưa từng tuyệt vọng, chưa từng thống khổ giống như ngày hôm nay.
Nếu còn tiếp tục đánh nữa thì Tiên tộc sẽ bị hủy diệt!
Hai đầu gối tuyệt không thể mềm... Nhưng lúc này, lão lại quỳ phục trên đất.
Thiên Cổ quỳ rạp xuống đất, dập đầu về phía Tô Vũ: "Hoàng của Tiên tộc, Thiên Cổ thân phục! Kính xin Ngô Hoàng ban thưởng cho Tiên tộc một con đường sống!"
Lão đã thần phục!
Mặc kệ có phục hay không, lúc này lão đã lễ bái vị tân Hoàng này, đây là chuyện mà dù là thời Thượng Cổ thì cũng chưa từng cũng có.
Thanh âm lạnh lùng của Tô Vũ truyền đến: "Đi giết Bà Long, giết Nguyệt Chiến, Ngục Thanh! Chỉ cho người trên Hợp Đạo rời đi, những người khác tiếp tục đồ sát đến khi bọn hắn giết được những người kia mới thôi, giết không được thì đồ sát toàn bộ! Giết hết rồi thì đồ sát vạn tộc hạ giới!"
Lúc này Tô Vũ vô cùng ác độc.
Các ngươi đi giết người, giết không được thì ta bèn giết sạch người của các ngươi, các ngươi giết người nhanh bao nhiêu thì có thể sống thêm nhiều bấy nhiêu, nếu mà giết chậm... vậy thì ta cứ giết sạch mới thôi!
Giết chủ nhân quy tắc nào có có đơn giản như vậy.
Dù cho phe của Tô Vũ đông đảo cường giả thì muốn giết chủ nhân quy tắc cũng có thể sẽ tổn thất nặng nề.
Lúc này, hắn lại mượn đao giết người... Không, phải nói là đoạt đao giết người!
Ngươi nhất định phải đi giết.
Không giết thì sẽ diệt tộc.
Vẻ mặt Thiên Cổ u sầu, sau một khắc, lão quát lên đầy thê lương: "Giết! Giết Tội tộc!
Không muốn diệt tộc thì mau theo ta đi giết!"
Âm!
Khí tức bộc phát, Thiên Cổ bộc phát ra khí tức cực kỳ cường đại, mơ hồ có xu thế tiếp cận Thiên Tôn, thậm chí đã đạt đến cấp độ Thiên Tôn luôn rồi. Lão bạo hống một tiếng, cấp tốc lao ra bên ngoài.
"Không cần ngăn cản"
Tô Vũ ra lệnh: "Để chúng đi, nửa đường chúng giở trò gian thì cũng không quan trọng!"
Hắn vẫn giữ thái độ cực kỳ lạnh lùng.
Dù những người này giở trò giữa đường thì có sao?
Đến lúc này, dù không cách nào hủy diệt tam phương thì hắn cũng có thể đánh cho tam phương tổn binh hao tướng, rất nhanh, Tô Vũ sẽ có thể triệt để bình định bọn chúng.
Đây là cơ hội cuối cùng của vạn tộc.
Hiện tại Tô Vũ chỉ đang do dự xem có nên triệt để hủy diệt tam tộc hay không?
Nếu triệt để hủy diệt, hắn sợ Nhân Hoàng sẽ ngăn không được sự điên cuồng của vạn tộc.
Nhưng nếu đám Thiên Cổ thật sự giở trò một lần nữa... Tô Vũ sẽ không cho chúng bất luận cơ hội sống sót nào.
Lúc này, Thiên Cổ, Đạo Thiên Tôn, Nhật Miện, Thánh Hầu, Thần Hoàng Phi nhao nhao từ bỏ đối thủ, cũng không tiếp tục quản cái khác nữa mà là cấp tốc đánh tới nơi xa. Sắc mặt của đám Thánh Hầu và Nhật Miện đều cực kỳ não nề.
Đáng lẽ ra ngay từ đầu chúng ta nên nghe Thiên Cổ.
Ở phía sau, giết chóc vẫn còn tiếp tục.
Nhân tộc còn đang đỏ sát vạn tộc.
Thiên Cổ thê lương quát: "Nhanh lên!"
Nhanh hơn nữa!
Mỗi một giây đều sẽ có rất nhiều người bị tàn sát, bọn hắn còn phải giết đám Nguyệt Chiến, giết không được hay giết chậm thì năm ngàn vạn người ở phía sau sẽ bị tàn sát sạch sẽ, Tô Vũ sẽ tiếp tục đồ sát hạ giới!
Hắn sẽ làm thế!
Tô Vũ quá hung ác đen tối, điểm này thì tất cả mọi người đều biết.
Mà lúc này Tô Vũ đứng sừng sững giữa hư không nhìn về phía Bách Chiến đã dừng bước ở đối diện, thản nhiên nói: "Bách Chiến huynh, hình như đầu óc của ngươi không quá minh mẫn, nếu biết ta khai thiên thì một kẻ chưa khai thiên như ngươi lấy cái mông ra để so với ta sao?"
Sắc mặt Bách Chiến ngập tràn vẻ lạnh lẽo.
Tô Vũ không còn mang dáng dấp cười đùa tí tửng như trước, lúc này hắn cười đầy miệt thị, khinh thường: "Lá bài tẩy của ngươi còn có bao nhiêu? Đều lấy ra cho ta nhìn xem!
Loại người như ngươi dù hợp tác với Tội tộc thì cũng sẽ giữ không ít thủ đoạn, ngươi sao có thể không không đề phòng đối phương được, chẳng lẽ ngoại trừ một Chu Tắc thì hết rồi sao?"
Bách Chiến cũng lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi cảm thấy là ngươi thắng ư?"
Tô Vũ cười: "Rất nhiều người đã nói như vậy với ta, kết quả... bọn họ nói đúng, ta thật sự thắng, cám ơn nhé!"
Sau một khắc, thanh âm quát lạnh của Tô Vũ lại vang lên: "Nam Vương, Đại Chu Vương... Đi, bắt sống đám Trường Thanh cho ta, ta muốn ngay trước mặt Chư Thiên vạn giới đem chúng ra thiên đao vạn quả, chém từng nhát biến chúng thành muôn mảnh. Ta không hi vọng đám phản nghịch lại có thể chết sảng khoái"
"RõI"
Tiếp đáp đầy nhiệt huyết vang lên, sau một khắc, năm sáu vị cường giả cấp tốc bay về hướng Trường Thanh. Đám Trường Thanh và Trường Mi vốn đang lao về phía Địa Ngục Môn thì lúc này ai nấy đều phải biến sắc.
Nam Vương!
Không chỉ Nam Vương mà còn có Đại Chu Vương, Lam Thiên, Vạn Thiên Thánh.
Khi cường giả vạn tộc đi liều mạng với Ngục Vương nhất mạch thì bọn hắn không có đối thủ.
Nhưng lúc này, thế cục đã triệt để thay đổi.
Bách Chiến hít sâu một hơi, hắn ta khẽ nhắm mắt lại, khi hắn ta mở mắt ra, thần quang đã hiện hiện: "Ngươi muốn thắng ta vẫn không đủ!"
Không đủ!
Bách Chiến vẫn rất bình tĩnh: "Giết ngươi rồi, hết thảy tự nhiên sẽ kết thúc!"
Giết Tô Vũ thì mọi chuyện đều sẽ chấm dứt.
"Một khi thiên địa của ngươi sụp đổ, bọn hắn đều sẽ chết, Tô Vũ, ngươi lại để tất cả mọi người dung nhập thiên địa của mình, đây mới là đường đến chỗ chết!"
Ngươi cường đại nhanh thì đổ sụp cũng sẽ nhanh hơn.
Hạch tâm chỉ có mỗi mình Tô Vũ.
Giết Tô Vũ thì mọi chuyện sẽ có hồi kết.
Hắn ta quát khẽ một tiếng: "Ngục Thanh, Bà Long Thú, thoát khỏi đối thủ đến giết Tô Vũ"
Giết Tô Vũ rồi thì mọi chuyện sẽ xong xuôi, không cần hao phí tinh lực nhiều làm gì nữa.
Tiếng quát của Bách Chiến lại cất cao: "Thiên Cổ, chỉ cần chờ đợi thêm một lát thì hết thảy đều có thể kết thúc... Nhất định ngươi cứ phải làm quân cờ cho Tô Vũ sao? Ngu xuẩn! Hắn không dám giết hết các ngươi đâu, giết sạch các ngươi thì Nhân Hoàng sẽ phải gánh chịu chủ nhân quy tắc của vạn tộc xung kích!"
Nghe thế, đám vạn tộc đang lao ra thoáng khựng lại.
Mà chỉ trong nháy mắt ấy, Tô Vũ lại vung tay lên, hơn mười vị cường giả Vĩnh Hằng vừa xuất hiện liền trực tiếp nổ tung, biến mất vô tung vô ảnh!
Tô Vũ bày ra vẻ mặt lạnh lùng không nói bất cứ lời nào.
Vạn tộc có thể thử hành động khác đi xem sao!
Hơn mười vị Vĩnh Hằng này đều là cường giả do các tộc lưu lại hạ giới, lúc này lại bị Tô Vũ tuỳ tiện nghiền xương thành tro. Tô Vũ lạnh lùng vô cùng, giương tay vô một cái, trong hư không lại hiển hiện thêm một nhóm Vĩnh Hằng, bị hắn lấy tay bóp thành thịt nát xương tan!
Hai mắt Thiên Cổ đục ngầu, giận dữ hét: "Vũ Hoàng, chúng ta không hề chần chờ...
Giết, thất thần làm cái gì, mau ngăn cản Bà Long và Ngục Thanh!"
Tô Vũ thật sự là kê ác độc!
Bách Chiến nói qúa đơn giản, hắn ta bảo rằng đợi thêm một lát đi, nhưng đợi thêm một lát thì Tô Vũ sẽ giết sạch vạn tộc.
Bách Chiến chỉ là kẻ đứng nói chuyện nên không đau eo!
Tô Vũ cười lạnh: "Bách Chiến, ngươi là súc sinh vô tâm nên chẳng thể hiểu được lòng người, ngươi cho rằng cường giả vạn tộc cũng giống như ngươi sao? Dù vạn tộc đối địch với Nhân tộc ta, nhưng Nhân tộc hay vạn tộc thì đều chiến đấu vì chủng tộc chứ không phải chỉ vì mạng sống của bản thân... Bách Chiến, ngươi không hiểu lòng người, ngươi bảo họ chờ thì họ phải chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện bị diệt tộc, một tên súc sinh vô tâm như ngươi mà cũng xứng đấu nhân tâm với ta ư?"
Hắn lại giương tay vô một cái, rất đông Nhật Nguyệt của vạn tộc hiện ra, chất giọng lạnh lùng của Tô Vũ cất lên: "Trước hết giết sạch Vĩnh Hằng, sau lại giết Nhật Nguyệt, Thiên Cổ, cơ hội đâu phải lúc nào cũng có, mau nắm chặt thời gian, nếu không... rất nhanh thôi, khả năng là các ngươi sẽ nhìn thấy toàn bộ Nhật Nguyệt ngã xuống"
"Giết"
Thiên Cổ bạo hống, sau một khắc, một đám người lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới Hỗn Độn Sơn.