Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3384 - Chương 3384: Phá Bỏ Phong Ấn Vạn Giới.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3384: Phá Bỏ Phong Ấn Vạn Giới.
 

Thiên Cổ bạo hống, sau một khắc, một đám người lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới Hỗn Độn Sơn.

Bên kia, Bà Long Thú cắn Võ Cực thành hai đoạn, miệng nhôm nhoàm nhai nuốt Võ Cực, nó bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt như đóng băng nhìn về phía đám Thiên Cổ đang lao tới: "Các ngươi..."

Âm!

Nó vừa mở miệng, một tiếng nổ vang rung trời truyền ra!

Đạo Thiên Tôn trực tiếp lấy thực lực cường đại xung kích đến trước người nó, y tự bạo đại đạo, tự bạo nhục thân, tự bạo hết thảy, một khắc cuối cùng y cất giọng đây bi ai:

"Xin lỗi... Thật sự xin lỗi... Lẽ ra ngay từ đầu ta nên tin tưởng ngươi.."

Y và Hoang Thiên Tôn đều tán thành chuyện ngăn cản người của Tô Vũ, kết quả lại dẫn đến vạn tộc phải đứng trước mối nguy diệt tộc.

Lỗi của y!

Đều là lỗi của y!

Nếu đã lựa chọn Thiên Cổ thì nên tin tưởng Thiên Cổ, chứ không phải nghi ngờ rồi chất vấn.

Lúc này, Đạo Thiên Tôn mang theo ý quyết tuyệt, y biết Bà Long rất khó để đối phó, y biết muốn giết Bà Long không hề dễ dàng, sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian, mà càng kéo đài lâu thì có lẽ vạn tộc sẽ bị hủy diệt!

Cho nên, trong nháy mắt vọt tới y liền nghĩ có lẽ... ta nên biết ăn năn!

"Cuộc chiến vạn tộc..."

Thân ảnh cuối cùng của Đạo Thiên Tôn hiển hiện, vẻ mặt đầy bi ai bất đắc dĩ: "Kỳ thật đây chẳng phải là cuộc chiến của Nhân tộc sao? Tiên tộc, Thần tộc hay kể cả là Ma tộc... Kỳ thật... tất cả đều là... Chỉ là... giống như Bách Chiến vậy... xuất hiện một vị chí cường liền thoát ly Nhân tộc mà thôi... Kết quả vẫn cứ là Nhân tộc mạnh nhất..."

Thiên địa này vẫn là thiên địa của Nhân tộc.

Đại đạo chỉ tranh, chưa nói tới cuộc chiến trong thời không trường hà, vạn tộc ở vạn giới đều đã tan tác!

Âm âm!

Tiếng vang kịch liệt truyền ra, một vị Thiên Tôn đỉnh cấp đi lên liền tự bạo, không chân chờ chút nào, thoáng một cái đã nổ cho thân thể Bà Long vỡ vụn.

Bà Long không nghĩ tới đám vạn tộc khi chém giết với người của Tô Vũ đều rất khúm núm, kết quả đến lượt nó lại khác hẳn, trong khi nó là chủ nhân quy tắc, thực lực hiển nhiên không kém, thậm chí còn mạnh hơn cả Ngục Thanh.

Ngục Thanh xem như tứ đẳng, nghiêm chỉnh mà nói Bà Long đã sắp chạm mốc tam đẳng, trong cường giả tứ đẳng đỉnh cấp, nó là sự tồn tại tiếp cận tam đẳng mạnh nhất, thậm chí có thể coi là tam đẳng lệch yếu.

Nhưng mà tiếp nhận một vị Thiên Tôn đỉnh cấp tự bạo cũng không phải việc nhỏ.

Lập tức, thương thế của nó bèn trở nặng.

Mà vào thời khắc này, Thần Hoàng Phi điên cuồng gào thét, bà quyết tuyệt gỡ trâm gài tóc trên đầu xuống rồi mau chóng hóa trâm thành trường kiếm, không những như thế, trong hư không, hư ảnh ở thời không trường cũng đột nhiên hiển hiện!

Thần Hoàng Phi rống to, trường kiếm chỉ lên trời cao, ngay lập tức một cỗ lực lượng đại đạo cực kỳ cường hãn hiện lên trong trường kiếm của bà.

Tiếp dẫn quy tắc chỉ lực!

Lực lượng đại đạo trực tiếp bị bà cưỡng ép rút ra, thậm chí còn có vẻ như chỉ ôm ý đồ thấy lợi trước mắt nhưng lúc này bà đâu còn quan tâm được gì nữa?

Bà chỉ có thể đánh cược, hi vọng rằng Tô Vũ sẽ giữ chữ tín, cho dù là bọn họ chết trận thì hắn cũng sẽ cho vạn tộc một cơ hội.

Thần Hoàng Phi gào thét!

Nhật Miện Thiên Tôn nhìn thoáng qua Thần Hoàng Phi, lòng ông ôm chút áy náy, chút bi ai, quay đầu nhìn về phía Nhân Sơn: "Hoàng Phi... nếu Thần Hoàng trở về... xin hãy nói cho ngài ấy biết... Ta... đã tận lực!"

Nhật Miện mỉm cười!

Sau một khắc, trong hư không đột nhiên xuất hiện một vòng mặt trời to lớn.

Tiếp đó thanh âm của Nhật Miện truyền vang tứ phương: "Đệ đệ, cho ta mượn lực lượng của nguyệt, nhật nguyệt chiếu hoàn vũ!"

Phương xa, Nguyệt Thực Thiên Tôn không thể chạy ra khỏi Nhân Sơn bởi vì Tô Vũ nói phải chém giết một chút, Nguyệt Thực đang nằm trong hàng ngũ bị giết ấy. Lúc này, Nguyệt Thực Thiên Tôn bỗng nhiên đốc toàn lực tung một kích đánh lui Bát Dực Hổ đang định giết y.

Y mỉm cười đắng chát: "Ta vẫn là không tin... chúng ta tung hoành mười vạn năm... nói bại liền bại!"

Không thể tin được!

Nhưng ta biết đây chỉ là ảo tưởng.

Sau một khắc, một vâng trăng sáng hiển hiện rồi lập tức hội tụ với quầng mặt trời lớn trên không trung, ngay khi nhật nguyệt hội tụ, một cỗ lực lượng ngập trời bay lên.

Lực lượng này thật sự ngang ngửa với chủ nhân quy tắc!

"Hoàng phi... hãy mang Thần tộc ta tìm nơi an thân!"

Mặt trời lớn thôn phệ vâng trăng, chỉ chớp mắt, khí tức trở nên vô cùng cuồng bạo, chất chứa sự điên cuồng, quyết tuyệt, trên thực tế cũng chỉ là ngay sau khi Đạo Thiên Tôn tự bạo không bao lâu, khi mà Bà Long còn đang gầm thét thì nhật nguyệt đã sát nhập rồi hiển hiện ở trước mặt nó.

Bà Long biến sắc, nó muốn chạy trốn nhưng không còn kịp rồi, bởi vì lúc này hư không chuøn quanh nó đều đọng lại.

Uỳnh!

Một tiếng tiếng vang ngút trời truyền ra!

Mạnh mẽ hơn khi Đạo Thiên Tôn tự bạo rất nhiều.

Ánh sáng chói mắt bao trùm tứ phương, bắn ra khắp nơi, một vài kê yếu nhao nhao nhắm mắt kêu thẳm, ở nơi trung tâm, Bà Long kêu gào thê lương thảm thiết.

Lúc này có thể nói là tương đương với một vị chủ nhân quy tắc tự bạo!

Một tiếng nổ rung trời, nửa người của nó đã vỡ nát, mà ngay thời khắc này, hai mắt Thần Hoàng Phi huyết hỏng, trong mắt rưng rưng, một kiếm rút ra lực lượng đại đạo rồi điên cuồng chém xuống!

"Thân Kiếm Phân Thiên!"

Ẩm!

Cự kiếm rơi xuống, tiếng nổ rúng động, mà một kiếm này diệu bắn vạn giới, khiến cho Hỗn Độn Sơn cũng nứt ra.

An tĩnh ngay trong nháy mắt.

Tóc đen của Thần Hoàng Phi trong nháy mắt đã hóa thành màu tuyết trắng, mà đối diện Bà Long vừa bị Nhật Miện nổ tung nữa người thì bây giờ trên đầu lại hiện ra một vết máu.

Nó thực sự không dám tin, vừa mờ mịt lại vừa nghi hoặc, cái miệng lớn truyền ra âm thanh mê mang: "Mạnh như vậy... vì sao không dám liều mạng cùng Tô Vũ?"

Nó thực sự rất mờ mịt!

Mạnh như vậy, lợi hại như vậy, vì sao không đi tìm Tô Vũ để liều mạng?

Nếu thực sự liều mạng, không nói tới chuyện diệt được Tô Vũ nhưng muốn giết năm sáu vị Thiên Tôn của hắn vẫn được.

Các ngươi lợi hại như vậy, ngay cả ta đều có thể giết, vì sao lại không dám giết Tô Vũ cơ chứ?

Chúng ta có thể hợp tác mà!

Nhật Miện và Nguyệt Thực liên thủ cũng có thể bộc phát ra chiến lực của chủ nhân quy tắc, bản thân Thần Hoàng Phi vốn đã mạnh, như vậy thì nếu các ngươi đều không sợ chết, cần gì phải nghe lời Tô Vũ cơ chứ?

Nó thực sự không sao hiểu được.

Đám Thiên Cổ đều không lên tiếng.

Vì sao ư?

Bởi vì... ngươi vĩnh viễn cũng không biết Tô Vũ còn có chuẩn bị gì ở sau, bởi vì, ngươi vĩnh viễn không biết Tô Vũ đang ở đâu để chờ đợi ngươi chui đầu vào rọ, mà ngươi thì luôn luôn nằm lộ ở ngoài chỗ sáng.

Giết các ngươi thì có hi vọng, giết Tô Vũ... khả năng là chỉ càng thêm tuyệt vọng!

Bà Long Thú dần dần vỡ ra, nát vụn, nó rất không cam tâm: "Các ngươi giết bản tọa ở đây thì sẽ xuất hiện thêm càng nhiều Hỗn Độn Cổ Tộc... Bọn họ đều sắp thoát ra rồi!"

Giết nó ở đây thì tất cả lực lượng đều sẽ bị Địa Ngục Môn thôn phê.

Sau đó tiếp dẫn những sự tồn tại lớn mạnh nằm sau Địa Ngục Môn!

Huống chỉ không chỉ có nó chết mà còn có đám Nhật Miện, Đạo Thiên Tôn và vô số cường giả...

Sẽ rcó thêm rất nhiều cường giả ra ngoài!

Nơi này cách Địa Ngục Môn cũng không tính là xa.

Đúng lúc này thanh âm lạnh lẽo của Tô Vũ truyền đến: "Hi vọng thêm mấy tên nữa, không thì ta sẽ thất vọng lắm! Ta rõ ràng có thể để thiên địa bao trùm tới tận bên này rồi thôn phệ hết thảy của các ngươi nhưng ta lại không làm như thế... Các ngươi vĩnh viễn đều quá ngu xuẩn! Không ra thêm nhiều tên một chút thì sao ta có thể hoàn thiện thiên địa của mình? Một hai tên thì làm sao đủ được?"

Lời Tô Vũ nói đã khiến Bà Long Thú chấn động trong lòng.

"Ngươi..."

Tô Vũ có đã tâm rất lớn!

Hắn muốn hấp dẫn thêm nhiều cổ tộc xuất hiện.

Để bọn họ trở thành dinh dưỡng nuôi thiên địa cho hắn, hiện tại hắn không ngăn Địa Ngục Môn hấp thu những thứ này là bởi vì hiện tại số lượng quá ít, Tô Vũ muốn thêm thật nhiều chủ nhân quy tắc khác xuất hiện.

"Làm không tệ!"

Tiếng cười của Tô Vũ truyền đến, sau một khắc, giọng hắn hệt như chuông đồng, "Giám Thiên, ngươi nên tự giác một chút!"

Giọng Tô Vũ quát rất lớn.

Trong thiên địa, trong Nhân Chủ Ấn, Giám Thiên Hầu bỗng nhiên mở mắt, thanh âm của Tô Vũ vang tới bên tai y: "Muốn tự sát hay là đem hết thảy khí vận dung nhập vào trong thiên địa này, ngươi tự mình lựa chọn đi!"

Vô luận y lựa chọn thế nào thì khí vận Thượng Cổ đều sẽ tiêu tán.

Phong ấn cũng sẽ bị phá bỏ.

Không ít Thiên Tôn đã chết.

Thiên Tôn của vạn tộc đã có Minh Thiên Tôn, Đạo Thiên Tôn, Nhật Miện Thiên Tôn, Nguyệt Thiên Tôn vẫn lạc.

Dưới trướng Bách Chiến, hình như Võ Cực chưa chết, Tô Vũ cũng không quá để ý, Hồng Nguyệt, Huyết Ảnh đang nhanh chóng đối phó với Nguyệt Khiếu và Nguyệt La.

Bất kể như thế nào thì bên phía Bách Chiến, ngoại trừ Trường Thanh và Trường Mi, những người khác tấn cấp thì cũng vô dụng.

Không sai biệt lắm rồi, đến lúc này nên giải phong đi thôi.

Chỉ cần số lượng địch nhân ít đi, dù vạn tộc tái xuất chủ nhân quy tắc thì cũng sẽ không dám tùy tiện làm bừa.

Bấy giờ ở trong thiên địa của Tô Vũ.

Sắc mặt Giám Thiên Hầu khẽ biến đổi: "Ngươi không tự mình đến giết ta ư?"

"Ngươi đủ tư cách sao?" Tô Vũ lạnh lùng đáp: "Tự mình lựa chọn đi, nhanh lên một chút, nếu ngươi chủ động dung nhập thiên địa, khí vận sẽ do ta tiếp nhận, ân oán Thượng Cổ cũng do ta đón lấy! Nếu ngươi không dung nhập, vậy thì ta chỉ cần giải phong là được!"

Giám Thiên Hầu thở dài một tiếng, trầm mặc một hồi mới cấp tốc phân giải chính mình, một cỗ lực lượng khí vận ngập trời tràn lan ra trong thiên địa của Tô Vũ.

Lúc này, một đám cường giả thời Thượng Cổ bỗng nhiên hoảng sợ trong lòng.

Trời sập!

Không, giống như thiếu đi cái gì đó nhưng lại đường như không có.

Thời không trường hà ở hạ giới cũng bắt đầu chuyển động, trong đại đạo của Nhân Hoàng ở thượng giới bỗng nhiên bạo phát ra lực lượng cường hãn, sau đó rút ra lực lượng phong ấn từ thời không trường hà.

Phong ấn đến từ Thượng Cổ có thể biến mất!

Trong thời không trường hà, một khu vực vốn vẫn luôn bị bao phủ bởi một tầng màng mỏng nhưng lại không có ai phát hiện, có điều khi tất cả Thiên Tôn phá đạo đều sẽ phát hiện ra mình bị ngăn trở.

Nhưng hôm nay tầng màng mỏng ấy đã bị phá vỡ, bị đại đạo của Nhân Hoàng cấp tốc rút ra những lực lượng phong ấn xung quanh.

Nước sông vốn rất ổn định bỗng nhiên âm ầm bắt đầu chảy xuôi.

Vốn nhánh sông và dòng chính tồn tại một lỗ hổng nhưng bây giờ nhánh sông và dòng chính lại đột ngột chuyển sang dung hợp.

Phong ấn vạn giới mười vạn năm đã triệt để vỡ vụn!

Bình Luận (0)
Comment