Vẻ mặt Nam Vương rất khó coi, nhiệm vụ của bà đã thất bại hoàn toàn. Tô Vũ giao cho bà giải quyết Trường Thanh và Trường Mi, thế nhưng bà lại không làm được, trước đó kém chút nữa bà còn bị nữ nhân này đánh lén.
Nữ nhân này xuất hiện khiến cho Lôi Bạo nơi xa cũng biến sắc, sau một khắc, Lôi Bạo bỗng nhiên vùng lên đánh lui Hỏng Nguyệt, cấp tốc bay về phía ả cự nhân, gã cung kính hô: "Lôi Bạo tham kiến Thánh Mẫu!"
Nữ nhân khẽ gật đầu nhưng cũng không nói gì.
Bách Chiến trầm mặc một hồi, lúc này mới mở miệng: "Giết Tô Vũ, hết thầy mọi chuyện đều sẽ kết thúc!"
Thật sự là hắn đang chờ đợi.
Bây giờ thì hắn chờ được rồi.
Nữ nhân kia không để ý tới hắn, ả bình tĩnh nói với Tô Vũ: "Ngươi cảm thấy ngươi có thể thắng ta sao?"
Tô Vũ cười đáp: "Rất khó!"
Nữ nhân gật đầu, tiếp tục tiến gần về phía Tô Vũ, cất cao giọng nói: "Mau hội tụ cùng một chỗ, ta cũng muốn xem thử liệu có phải Tô Nhân Chủ chuẩn bị giết sạch toàn bộ chúng ta hay không"
Ngay lập tức, Nguyệt La, Nguyệt Chiến hay kể cả là Ngục Thanh đều nhao nhao cưỡng ép công kích đối thủ, đánh lui đối phương, cố gắng tụ hợp về bên cạnh ả cự nhân.
Cũng cho đến lúc này, đám cường giả bọn chúng mới có thêm chút lực lượng.
Bởi vì ả đã xuất hiện rồi.
Bên kia, sắc mặt Đại Chu Vương hơi có về khó coi, bỗng nhiên y mở miệng: "Ngươi chính là Ngu?"
Nữ nhân hơi ngạc nhiên nhìn Đại Chu Vương, khẽ nhíu mày rồi nhẹ nhàng gật đầu:
"Ngươi biết ta sao?"
Đại Chu Vương hít sâu một hơi: "Biết chút ít! Năm đó Bách Chiến gặp được ngươi... ta cũng có nghe một hai, chỉ là không nghĩ tới thời điểm đó ngươi cũng chỉ là trạng thái phong ấn"
Nữ nhân nói: "Dù ta bị phong ấn thì việc hành tẩu cũng chẳng e ngại. Ngươi nói rằng ngươi biết chút ít, hẳn là do đám Binh Quật nói cho ngươi, đúng không?"
Đại Chu Vương lạnh lùng đáp: "Cái chết của Binh Quật ngươi cũng không thoát khỏi liên quan!"
"Phải!"
Ngu chẳng buồn giải thích gì, ả cảm thấy không cần, ả bình tĩnh nói: "Bách Chiến vốn là hậu duệ của Nhân Tổ, vì sao lại phải bán mạng cho Nhân Hoàng? Đây không phải là điều rất bình thường sao?"
Ä cũng là hậu duệ của Nhân Tổ.
Đương nhiên, hậu duệ của Nhân Tổ rất nhiều, ngược dòng tìm hiểu thì có khả năng họ Chu đều là hậu duệ của Nhân Tổ. Sau đó truyền thừa vô số đời chứ Nhân Tổ cũng không phải kẻ hám nữ sắc.
Ẳ và Bách Chiến kết hợp ngược lại không có vấn đề gì, dù sao họ đã sớm vượt qua giới hạn.
Đại Chu Vương khó nén cơn giận, lạnh lùng quát: "Dù Bách Chiến không muốn xuất lực vì Nhân Hoàng bệ hạ thì hết thảy mọi thứ của hắn đều là do Nhân Hoàng lưu lại, cho nên hắn phải trả lại! Hắn lấy đi tất cả mọi thứ Nhân Hoàng bệ hạ lưu cho Nhân tộc, lại dùng những này để đối phó Nhân tộc... Bách Chiến đáng chết mà ngươi cũng vậy"
Ngu bật cười: "Vậy ngươi cảm thấy Tô Vũ sẽ không như thế ư?"
Ä nhìn sang Tô Vũ, trực tiếp dụ dõ: "Tô Vũ, nếu ngươi nguyện ý bỏ qua, ngươi muốn cái gì thì sẽ có cái đó! Thứ Nhân Tổ có thể cho ngươi là thứ mà Nhân Hoàng không cách nào cho được"
Tô Vũ ra vẻ hào hứng: "Thật hả?"
"Đương nhiên!"
"Thế thì trước tiên thử giết Bách Chiến xem sao nhé!" Tô Vũ cười ha hả: "Thử coi thế nào!"
Ngu cũng không phẫn nộ, chỉ nhíu mày: "Ngươi tiếp dẫn Nhân Hoàng trở về thì có thể thay đổi được gì? Hắn đâu thể cho ngươi lợi ích to tát, trong khi thứ mà hắn ta mang tới cho ngươi có lẽ chỉ toàn là tai ương!"
Bên cạnh ả, cường giả dần dần tăng lên nhiều.
Lôi Bạo cấp tốc đánh tới, bên kia đám Nguyệt La cũng tập trung toàn bộ, bên phía Tô Vũ, Bách Chiến một mực dùng khí cơ khóa chặt Tô Vũ, không cho Tô Vũ có cơ hội nhúng tay.
Tô Vũ cười cười nhìn về phía Đại Chu Vương: "Ngươi biết ả sao? Vậy ngươi có biện pháp đối phó với ả không?"
Đại Chu Vương giấu không ít thứ, chẳng lẽ chính là vì để đối phó với nữ nhân này?
Vậy phải chăng y còn con át chủ bài nào?
Sắc mặt Đại Chu Vương biến hóa, nửa ngày sau mới khẽ nói: "Không có... Võ Hoàng chính là chuẩn bị để đối phó với Ngu. Khi Võ Hoàng giải phong hẳn bệ hạ cũng thấy được có một lớp phong ấn của Nhân Hoàng, kỳ thật đó là cơ sở để ta và Võ Hoàng đàm phán. Kết quả..."
Không có kết quả!
Phong ấn của Nhân Hoàng lại bị Tô Vũ tiện tay phá vỡ.
Tô Vũ nhịn không được mắng: "Quả nhiên ngươi vẫn giấu giếm ta, ngươi có thể giải phong cho Võ Hoàng được, đúng không?"
Đại Chu Vương trầm thấp đáp: "Không thể, ta cũng phải mượn nhờ thời cơ nhất định.
Dựa theo tính toán của ta, Võ Hoàng sẽ cùng giải phong với nữ nhân này, khi đó, ả thoát ra mà Võ Hoàng lại không được, lão nhất định sẽ rất sụp đổ, nếu ta giúp lão phá giải phong ấn của Nhân Hoàng thì hẳn là lão sẽ xuất thủ đối phó ả ta"
Y lại nói tiếp: "Bệ hạ, không nên xem thường Ngu, Bách Chiến cải biến đều có liên quan đến ả! Có lẽ ả mới là người phụ trách chính để tiếp dẫn Nhân Tổ"
Ở thời đại của Nhân Tổ vẫn chưa có Bách Chiến.
Nhưng mà Ngu rất có thể là dòng chính của Nhân Tổ.
Đại Chu Vương ở triều tịch trước cũng biết đến sự tồn tại của ả, y tự nhận không thể địch lại nên chỉ có thể nghĩ biện pháp kéo dài chờ cơ hội.
Tô Vũ cảm khái một tiếng: "Thật phức tạp! Đại Chu Vương, ngươi đã biết ả tồn tại, vì sao lại không nói cho ta?"
Đại Chu Vương muốn nói lại thôi... Ta đâu biết ngươi sẽ giải phong cho mọi người nhanh như vậy.
Tô Vũ thở dài: "Ngươi luôn luôn nói một nửa giấu một nửa, không thành thật chút nào!
Ngươi thật sự rất đáng giận, ngươi biết không?"
Đại Chu Vương chân chờ một chút mới lên tiếng: "Trước đó ta cảm giác ả không hề mạnh như vậy..."
Huống chỉ sau khi Võ Hoàng giải phong, y cảm thấy bên mình cũng có một chút lực lượng.
Nào biết được Tô Vũ lại tùy tiện thả Võ Hoàng đi.
Đối diện, Ngu khẽ cười: "Tô Vũ, chúng ta không cần thiết phải chém giết đến cùng, không bằng bỏ qua hết đi"
"Hết thảy những gì ta làm kỳ thật chẳng liên quan gì đến ngươi, không phải sao?"
Ngu cười nhạt: "Ngươi muốn đi cứu Nhân Hoàng thì ngươi cứ đi thôi, ngươi muốn làm Nhân Hoàng cũng được, ta sẽ không ngăn cản! Thậm chí có thể gia phong cho ngươi..."
"Chờ một chút!" Tô Vũ ngắt lời: "Cái gì cơ? Ngươi gia phong cho ta ư?"
"Chẳng lẽ Nhân Tổ nhất hệ không có tư cách này?" Ngu nhấn mạnh: "Nhân Tổ mới là căn bản để Nhân tộc lớn mạnh. Tô Vũ, ngươi phải hiểu được đạo lý đó! Đây không phải thứ mà Thượng Cổ Hoàng Đình có thể đại biểu"
Tô Vũ hít sâu một hơi: "Lợi hại quá! Các ngươi thế mà còn hơn cả Thượng Cổ Hoàng Đình... Vậy sao các ngươi không đánh chết Nhân Hoàng đi, giả trang với ta làm gì?"
Hắn bật cười: "Đám các ngươi ai nấy đều nấp ở phía sau như chuột, mỗi một lần đều muốn xuất hiện rồi thay đổi thế cục, lần trước Tử Vân Hầu cũng nghĩ như thế. Sau đó...
Ha, ả đã bị ta giết chết rồi, thật đáng tiếc!"
Ý cười của Ngu dần dần thu lại: "Ngươi cho rằng ngươi cũng có thể giết chết ta?"
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Đúng là có hi vọng này!"
Ẳ bật cười: "Ngươi nghĩ mình mạnh hơn Võ Hoàng sao?"
"Thế thì không, cố hết cỡ thì mới xấp xỉ nhau, mà đó còn là phải ở bên trong thiên địa của ta"
Tô Vũ nhún vai: "Nếu ta có thể đánh chết Võ Hoàng thì đã sớm đánh chết từ lâu rồi!"
"Vậy ngươi..."
Tô Vũ không đợi ả hỏi tiếp đã chủ động nói: "Ngươi căng hết cỡ cũng không khác biệt lắm với Võ Hoàng, hẳn là tam đẳng lệch mạnh, nhị đẳng lệch yếu"
"Có lẽ Bách Chiến là tứ đẳng lệch mạnh, tam đẳng lệch yếu" Tô Vũ cười ha hả tổng kết:
"Tóm lại các ngươi đều rất lợi hại! Nói thật, không dễ đánh chút nào!"
"Thế nhưng thời đại này mang họ Tô! Tô trong Tô Vũ!"
Tô Vũ nói dông nói dài: "Mọi người luôn cảm thấy chiến lực của ta không phải kẻ giỏi đánh, cảm thấy ta chỉ có thể chơi đùa âm mưu quỷ kế, trên thực tế không phải như vậy... Kỳ thật ta mạnh nhất là ở chiến lực!"
"Không cho phép ngươi cười!"
"Làm gì thế, đừng có cười. Thật đấy, ta am hiểu nhất là giết người! Thủ đoạn rất nhiều!"
"Hôm nay ta thực sự muốn cân nhắc thêm về năng lực của hai ngươi"
Tô Vũ thúc giục: "Nhanh! Còn thất thần làm gì?"